Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Chương 2: Hậu sự


Hàn Quyên như người mất hồn đi trong mưa. Bỗng điện thoại reo reo.

Keng...keng...Kèm theo đó là rất nhiều tin nhắn được gửi tới.

Ting...ting...là anh hai.

"Anh hai." Cô ấn nút nghe.

"Quyên nhi, ba...ba mẹ..."

Dù đã cố hết sức kìm nén lại nhưng Hàn Quyên vẫn nhận ra sự run rẩy trong lời nói của anh.

"Ba mẹ làm sao? Anh nói mau đi. Chẳng phải ba mẹ đang bên nước M sao?" Nghe đến ba mẹ, Hàn Quyên hơi mất bình tĩnh, cô vội gác lại mọi chuyện rồi chạy vụt ra chỗ đậu xe.

"Ba mẹ nghe tin tập đoàn xảy ra chuyện liền lên máy bay trở về. Không ngờ máy bay gặp trục trặc lao thẳng vào vách núi. Quyên nhi ba mẹ mất rồi."

Bộp...Điện thoại trên tay rơi xuống đất vỡ nát, tai cô như ù đi.

"Ba mẹ, không...không thể nào." Cô lắc đầu, bác bỏ tất cả, sự thật này quá đau lòng. Cô không muốn tin.

Cô lập tức leo lên xe lái vụt đi, rất nhanh sau đó đã có mặt trước cổng Hàn gia. Xung quanh nhà đều đã treo khăn tang trắng. Thi thể của họ đã được đặt trong linh cữu. Hàn Cẩn Huy phờ phạc, mắt đỏ sọc quỳ trước linh cữu.

"Không...sao lại như vậy. Ba mẹ."

Cô bước lại gần hai chiếc linh cữu đặt song song, thi thể hai người đều đã bị vụ nổ hủy hoại, khó mà nhận dạng.

Hàn Quyên cảm thấy cả người như mất hết sức lực ngồi bệt bên cạnh Cẩn Huy mà gào khóc.

Chỉ trong một ngày mà quá nhiều chuyện xảy đến, một cô gái yếu đuối như cô sao có thể chống đỡ nổi.

Hàn Cẩn Huy ôm lấy em gái mình, để cô dựa vào anh.

"Quyên nhi."

Ngày tháng sau này chỉ còn hai anh em nương tựa nhau mà sống. Cô em gái nhỏ này phải chịu khổ rồi.

Cảnh tượng trước mặt thật thê lương, não nề khó khiến người ta kiềm nước mắt.

Màn đêm dần buông xuống, không khí lạnh lẽo bao trùm lấy cả căn nhà.



Hai anh em nhà họ Hàn đã quỳ trước linh cữu mấy giờ đồng hồ. Mắt cũng đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều.

Lão quản gia Từ cũng khuyên can không được, ông chỉ còn cách xuống bếp nấu ít cháo cho hai người.

Người hầu kẻ hạ sau khi biết tin cũng đã thu xếp đồ đạc rời đi hết. Từ quản gia là người duy nhất còn ở lại.

"Thiếu gia, tiểu thư hai người ăn chút gì đi. Hai người như vậy lão gia và phu nhân trên trời có linh chắc sẽ không an tâm nhắm mắt."

Hàn Quyên giờ đã như người mất hồn không nói không rằng chỉ nhìn chăm chăm về phía trước.

Hàn Cẩn Huy vực dậy tinh thần, giờ phút này anh không thể ngã khụy, cơ đồ của Hàn gia chờ anh gây dựng, em gái anh cũng cần một chỗ dựa. Anh mà ngã xuống ai sẽ lo cho cô đây.

Anh chống tay đứng dậy, có lẽ ngồi quá lâu nên khi đứng dậy chân anh hơi tê, bước đi có chút không vững. Anh nhận tô cháo và ly sữa trên tay Từ quản gia.

"Đưa cho tôi, cảm ơn ông Từ."

"Quyên nhi, em ăn chút gì đi."

Cô vẫn ngồi như thế, không có chút phản ứng nào.

"Quyên nhi. Nghe lời."

Cô gạt tay anh ra:"Em không đói, em không muốn ăn."

"Quyên nhi à."

Bắt gặp ánh mắt trừng trừng của cô, anh bất lực thở dài rồi đưa lại tô cháo cho Từ quan gia.

"Tôi cũng không muốn, ông mang xuống giúp tôi."

...

Sáng hôm sau.

Một dàn xe đậu trước cổng Hàn gia, nhìn lướt qua cô có nhận ra vài người. Họ đều là đối tác trước kia của Hàn gia.

Nhìn lại chẳng có mấy người là thật lòng thương xót, phần lớn đều là hả hê. Cô rất muốn đuổi tất cả đám người đó đi nhưng chẳng còn sức nữa rồi.

"Xin chia buồn, chia buồn."



Từ ngoài cổng đã vang lên tiếng nói của người này. Một đám người mặc đồ đen sau đó đi vào.

Là đám người Trần gia và Trương gia.

Ông cụ Trần chống gậy đi phía trước, Trần Tuấn Khang đi phía sau lưng ông ta.

"Các người đến đây làm gì?" Giọng cô như khàn đi, cổ họng khô khốc.

"Ồ cháu dâu...à không tiểu thư Hàn Quyên, nể tình ân tình trước kia Hàn lão gia chiếu cố, tôi đến thắp cho hai người họ nén hương.

"Các người còn mặt mũi đến đây à?" Hàn Cẩn Huy lớn tiếng quát.

Hàn Quyên nhờ dựa vào tay Cẩn Huy miễn cưỡng mới đúng dậy được.

"Loại chó phản chủ các người còn mặt mũi đến đây?"

"Mau cút đi, các người không xứng."

"Quyên nhi à, cô có cần tuyệt tình như thế không? Dù gì chúng ta cũng từng có mối quan hệ tốt đẹp." Trần Tuấn Khang khóe miệng khẽ nhếch lên nói.

"Quan hệ tốt đẹp? Tốt nhất các người mau cút khỏi đây, đừng làm bẩn từ đường của ba mẹ tôi."

"Từ quản gia, phiền ông tiễn khách."

Từ quản gia cũng chứng mắt đám người này, ông nói:" Trần lão mời đi cho. Hàn gia chúng tôi không hoan nghêng các vị."

"Hàn Quyên, mày không tự nhìn lại giờ là thời thế nào? Còn tưởng mình là tiểu thư danh giá nữa sao? Trương gia và Trần gia đến đây đã là nể mặt lắm rồi. Vậy mà còn không biết điều." Trương Đình nói giọng mỉa mai.

"Không tiễn."

Sau khi đám người đó rời đi, những vị đối tác kia cũng nhanh chóng ra về. Phần lớn đều chạy theo đuôi nịnh nọt. Chỉ còn vài vị giám đốc của công ty con trước kia nhận ân huệ của ba cô mà ở lại.

...

Sau khi lo liệu hậu sự cho ba mẹ xong xuôi, Hàn gia cũng đần làm xong mọi thủ tục. Hiện rại tập đoàn đều đã bị chiếm lấy, tài sản duy nhất còn lại chính là căn biệt thự này và công ty con thuộc quyền sở hữu của cô.

Hàn Cẩn Huy ngày ngày phải chạy dọc, chạy xuôi tìm kiếm mối quan hệ. Mới đó thôi mà anh đã gầy đi không ít, không còn vẻ phong trần như trước kia.

Hàn Quyên cũng theo anh học việc, cô trời phú cho nhan sắc xinh đẹp, tài năng cũng không phải tầm thường. Chỉ trách trước kia ba mẹ quá cưng chiều nên toàn bộ đều bị ẩn đi.