Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 107: Hạ Mình Vì Em !


Hơi thở dồn dập kèm theo mùi rượu nồng nặc làm cho đầu óc Diễm An An mơ hồ, cô chú tâm đến từng câu nói và cảm xúc đang kích động kia của hắn nhưng cũng không mở miệng nói thêm gì.

Sau khi hắn nói xong thì trên đáy mắt Diễm An An bất giác rơi xuống vài giọt nước, đây là một trong những lần rất hiếm có Diễm An An phải rơi nước mắt nhưng chẳng phải vì câu nói của Lạc Tu Minh làm cô cảm động.

Nhưng câu nói đó đem ra lừa con nít mới lớn thì chắc sẽ bán mạng mà chạy theo hắn, còn đối với Diễm An An cảm nhận được lòng người ấm lạnh kèo theo nhiều lần sinh tử dừng như trái tim cô cũng lạnh rồi.

Có những lúc Diễm An An rất nghi ngờ bản thân mình có phải người hay không ? Tại sao những việc làm cho người ta cảm thấy vui vẽ, kích động, chờ mong, tuyết vọng , chán nản thì đối với Diễm An An đều là bình thường.

Diễm An An khóc chỉ là vì nghe được từ chính miệng cái tên luôn áp bức cô này một lời nhận sai, bản thân hắn biết đối xử như thế rất là quá đáng với Diễm An An. Nên phúc giây ngắn ngủi ấy cô cảm nhận được trên đời này có một người hiểu mình.

Nhưng giây phút đó vừa hiện lên đã bị Diễm An An nhanh chóng áp chế vào trong đáy lòng ánh mắt cô lại hờ hững xoay đi hướng khác cũng không đáp lời của hắn.

Mà thấy Diễm An An chẳng theo đáp lời giây phút này trái tim Lạc Tu Minh như vỡ nát hắn cũng không tức giận mà lại như kẻ bị điên, hắn vụi đầu vào lòng Diễm An An như một đứa nhóc miệng mở nói vang lên những âm thanh khàn đục.

" An An , Lạc Tu Minh anh xin em đấy ! Em có thể nói lý do tại sao lại không chấp nhận tình cảm của anh hay không ? Em nói cho anh biết nếu ở chỗ nào không được anh có thể thay đổi mà, em muốn anh thay đổi như thế làm đều thuận theo em cả ! Em thấy có được không ?"

Đôi đồng tử Diễm An An co rụt lại như chẳng thể tin nổi vào tai mình, cái tên Lạc Tu Minh kiêu ngạo trong mắt không người này còn có thể hèn hạ đến mức như thế hay sao ?.



Đến bây giờ Diễm An An mới biết một người hung ác như Lạc Tu Minh lại còn có thể cúi đầu hạ mình như thế. Nhưng Diễm An An chẳng những không vui vẽ mà lại lo sợ đến mức cực điểm nếu như hắn điên lên chẳng phải cô chết không chỗ chôn hay sao.

Đương nhiên Diễm An An chẳng tin vào những lời hắn nói là tình yêu nam nữ gì đó chỉ là mong muốn của đàn ông muốn chinh phục mà thôi, chứ Diễm An An thừa biết cái tính cách của Lạc Tu Minh là chiếm hữu muốn cô làm đồ chơi riêng của hắn mà thôi. Từ mọi việc mà bản thân Lạc Tu Minh đã làm cho thể thấy rõ nhất.

Theo suy nghĩ của Diễm An An thì hắn đã có được thể xác của cô quá dễ dàng rồi chẳng còn hứng thú gì, nhở đâu trong đầu Lạc Tu Minh lại có chủ ý xấu muốn lừa luôn cả tình cảm của cô thì sao.

Cả đời này Diễm An An sợ nhất là vương vấn chuyện tình cảm nếu không giải quyết tối thì có chết như thế nào cũng không biết.

Tuy suy nghĩ như thế nhưng thấy ánh mắt mong chờ câu trả lời kia của Lạc Tu Minh thì thân thể cô bất giác khự lại. Nhưng đôi đồng tử cô có chút khiên quyết nhìn hắn nói.

" Anh muốn em nói thật sao ? Anh hứa sẽ không đánh em có được không ? "

Lạc Tu Minh gấp gáp đáp lời.

" Được em cứ nói đi, anh hứa sẽ không đánh em ."