Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 166: Bàn Điều Kiện !


Lạc Vũ chậm rãi bước đến trước mặt Tịch Vãn mặt đã đỏ bừng như màu máu nhìn rất đáng sợ, Tịch Vãn thấy như thế liền co rụt cỗ lại một mặt hoảng sợ.

Nhưng cô cũng không muốn giải thích gì mà sắc mặt càng trầm thấp như nặng ra nước vậy. Bởi vì cô biết những lời mà mình vừa nói Lạc Vũ đều nghe cả rồi.

Lạc Vũ thấy cô cúi đầu không nói gì trong lòng càng khó chịu mà quát lớn.

" Em mau vào phòng cùng tôi."

Nói xong Lạc Vũ liền nhanh chóng tiến vào trong phòng sắc mặt Tịnh Vãn sợ hãi mà đi phía sau, khi bước vào bên trong Tịch Vãn thuận tay khóa cửa lại thân thể rụt rè đi tới đứa trước chiếc giường lớn của hắn.

Lạc Vũ tựa lưng vào vách tường mà ngồi trên chiếc giường lớn ánh mắt hờ hững nhìn vào Tịch Vãn. Trong lòng hắn thật sự rất điên cuồng khi thấy cô quan tâm người khác như thế.

Nhưng càng phẫn nộ mà không đánh được Tịch Vãn thì trong lòng hắn lại uất ức mà nhìn cô giọng nói nhỏ nhẹ đến mức cực điểm.

" Nếu như em không muốn ở bên cạnh tôi thì sau khi sinh con xong chúng ta sẽ ly hôn, em có thể ở bên cạnh người mà em muốn anh không quản nữa."

Nói đến đây đôi mắt Lạc Vũ trở nên nghiêm túc và lạnh lẽo nói tiếp.

" Đương nhiên đến một ngày như thế, em sẽ không có một chút quan hệ gì với con mình cả. Bởi vì một người làm mẹ như em thật sự không xứng."

Tịch Vãn nghe thế tuy rất không cam lòng những chẳng mở miệng giải thích hay cầu xin một chút gì có mình cả. Sở dĩ cô muốn gặp Minh Triết là để kết thúc đoạn nguyệt duyên này, tuy trong lòng vẩn còn tình cảm những tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.

Trên đời này có những hoàn cảnh tuy là còn tình cảm với đối phương nhưng vẩn phải rời xa, chẳng phải vì không còn yêu nữa. Mà là vì lùi lại một bước để đối phương có cuộc sống tốt hơn mà thôi.



Cả đời Tịch Vãn luôn được ba mẹ che chở nên hiện tại cảm thấy rất hổ thẹn với hai người, còn về Minh Triết trong lòng cô cảm thấy rất chua sót và oán trách. Trách ông trời tại sao lại cho hai người yêu nhau như thế mà lại ra nông nỗi này chứ, hai người thật có duyên nhưng không có phận làm vợ chồng rồi.

Tịch Vãn im lặng người mà suy nghĩ dừng như muốn buông xui chính bản thân mình rồi, giây phút như thế này Tịch Vãn cũng không biết mình sống vì thứ gì nữa.

Trong vô thức Tịch Vãn đáp lời Lạc Vũ.

" Anh muốn như thế nào thì là vậy đi, em không có ý kiến."

" Ong...ong..."

Đầu óc Lạc Vũ như muốn nổ tung vì nghe thấy cô trả lời tuyệt tình này của Tịch Vãn, hắn yêu cầu như thế chỉ là vì muốn cô quên đi cái người đàn ông kia và lo lắng cho con mà ở lại bên hắn mà thôi.

Nhưng thấy được sự vô tình không quan tâm gì cả kia thì Lạc Vũ liền bất lực chẳng biết dùng gì để ép buộc cô bên cạnh mình.

Lạc Vũ như nhớ ra thứ gì đó gấp gáp nói.

" Vãn Vãn à, em đồng ý như thế anh sẽ rút vốn từ công ty của ba em về đấy ? Đến lúc đó ba em sẽ làm như thế nào , không lẽ em muốn tâm huyết cả đời của ông đều đổ xuống sông hay sao chứ ?"

Lạc Vũ đây là muốn dùng một chút lợi ích để kéo Tịch Vãn ở bên cạnh mình vậy, nhìn bộ dạng kèm theo khuôn mặt hoảng sợ và lo lắng kia của Lạc Vũ mới biết hắn yêu Tịch Vãn đến mức nào.

Tịch Vãn tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe lời uy hiếp này thân thể liền rung rẩy xuống nước nói.

" Anh muốn như thế nào mới chịu đây ? Em làm như thế nào anh mới thỏa mãn đây ! Anh nói thẳng ra đi em sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu gì từ anh cả."