Trong lòng Tịch Vãn giật thót khi nghe thấy âm thanh đe dọa này của Diễm An An, khóe miệng Tịch Vãn lắp bắp sợ hãi nói nhỏ.
" Cô đừng có làm bậy, tôi sẽ gửi tiền đúng hẹn. Cô đã nói thì phải giữ lời chứ còn hai người nữa cơ mà."
Diễm An An nghe thế liền nhếch mép cười gian nói nhỏ.
" Thì ra đại thiếu phu nhân còn nhớ chuyện đó, tôi tưởng cô đã quên rồi ấy chứ ? Số tài khoản của tôi cô biết rồi đấy, đừng để Diễm An An tôi phải thất vọng nha."
Nói xong Diễm An An liền rời đi mà chẳng để tâm đến sắc mặt hoàn toàn khó coi kia của Tịch Vãn trong lòng bất an không thôi. Tịch Vãn đã nói chuyện với Minh Triết về vấn đề này anh ta nói ngoài việc đưa khoản tiền đó cho cô thì chẳng còn cách nào khác.
Hai người bọn họ tuy rất lo lắng bị Diễm An An bán đứng nhưng chẳng thể nào giết người diệt khẩu được, hai người họ không giám làm như thế.
Mà khi Diễm An An bước vào bên trong căn phòng của mình chợt cảm thấy có một cơn gió lạnh truyền từ dưới lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu khiến cô phải rùng mình khiếp sợ. Bởi vì ánh mắt lạnh băng kia của Lạc Tu Minh đang nhìn châm chú cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Diễm An An sợ rồi thấy như thế không giám lãnh đạm mà nhanh chóng đi đến trước mặt hắn liền cúi cái đầu nhỏ xuống không giám nói thêm lời gì, cô biết giải thích gì cũng vô ích mà thôi Diễm An An tuy có ý niệm thuận theo hắn vô điều kiện nhưng bản thân thật sự rất cần tiền.
Lạc Tu Minh thật sự rất tức giận bởi vì hắn không cho cô ký hợp đồng là sợ bất lời với Diễm An An mà thôi, còn về phần tiền thì ban đầu hắn đã nói cô muốn bao nhiêu cứ nói là được hay sao chứ.
Hiện tại Lạc Tu Minh rất muốn bóp chết con nhóc trước mặt không chịu nghe lời này, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn xuống thân hình nhỏ bé kia của Diễm An An đang rung rẩy như đang sợ hắn thì trong lòng bất giác mềm nhũng ra chẳng muốn giận cô nữa.
Tuy không giận dỗi cô nữa như hắn rất căm tức mà nhìn Diễm An An nói.
" Anh đã bảo với em rồi nếu cần tiền thì cứ nói còn không rõ ràng hay sao ? Tại sao lại ký hợp đồng với ông như thế chứ ? Không lẽ em chẳng để tâm lời mà anh nói hay sao ?"
" Bịch...Bịch.."
Diễm An An thấy hắn tức giận như thế liền sợ hãi mà quỳ rạp xuống đất cái đầu nhỏ chẳng dám ngẩn lên nhìn hắn, ở thời điểm hiện tại Diễm An An cũng phải phản bát hay nói ra những lời mình suy nghĩ mà chỉ biết cúi đầu sợ hãi hắn sẽ đánh mình.
Đối với Diễm An An mà nói thì hắn là chủ nếu bản thân cô làm Lạc Tu Minh không vui thì có thể bị đánh hoặc hơn cả thế, nên ở thời điểm hiện tại thì việc Lạc Tu Minh nguôi giận quan trọng hơn cả một lời giải thích nào.
Nhưng câu cửa miệng của Diễm An An mỗi kia Lạc Tu Minh tức giận vẫn là nói.
" Em biết sai rồi, anh đừng có tức giận. Xin anh đừng đánh em."
Tuy cách xưng hô thuận theo hắn như có thể thấy bóng ma tâm lý của Lạc Tu Minh trong lòng Diễm An An là lớn đến mức nào, cho dù lúc cô tĩnh táo hay mơ hồ đều rất sợ Lạc Tu Minh sẽ đánh mình.
Lạc Tu Minh thấy cô như thế thì cũng nhanh chóng ngồi xuống đưa bàn tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mà mềm mại kia của Diễm An An vào trong lòng không mà vuốt ve.
Hắn biết hiện tại tâm lý của Diễm An An rất bất ổn như vẫn còn sợ mình như thế thì biết khi trước bản thân đã quá đáng đến mức nào.
Lạc Tu Minh đưa bàn tay vuốt ve lấy khuôn mặt xinh đẹp của Diễm An An hỏi.
" Em có thể nói với anh suy nghĩ của mình không ? Tại sao em lại đồng ý ký cái hợp đồng đó."