"...... Có." Cố Vọng Thư từ đầu đến cuối luôn nhìn chăm chú vào tiểu thê tử, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của nàng.
Tân Hà gật đầu, lại lắc đầu. Nàng rất muốn hỏi Diêu Cẩm Khê đang ở đâu? Nhưng đã kìm lại.
Biết hay không biết không có gì khác biệt. Nàng tự hỏi mình bản thân cũng không phải là người có tính ngậm bồ hòn làm ngọt, Diêu Cẩm Khê hại nàng như vậy, nếu như không có Tứ thúc... Chỉ sợ là nàng sẽ tự mình ra tay.
Trong lòng Tân Hà rối bời, nàng không phải rất lưu tâm chuyện của Diêu Cẩm Khê, mà là do từ chuyện của Diêu Cẩm Khê liên tưởng đến những chuyện khác... Nàng cũng không rõ rốt cuộc mình đang phiền lòng điều gì.
Nàng có ký ức kiếp trước, ở sâu trong nội tâm, trước sau đều có nỗi sợ hãi đối với Cố Vọng Thư. Mỗi lần nghĩ đến đầu nàng rơi xuống đất ở trước mặt hắn... Máu được phun ra... Hắn đứng trong đám đông, một câu cũng không nói. Làm thế nào có thể không sợ hãi? Thậm chí còn cảm thấy hắn cực kỳ máu lạnh.
Ngay từ đầu mối quan hệ của hai người đã không bình đẳng. Nàng đã giúp hắn vô điều kiện bởi vì nàng biết rằng sau này hắn có quyền lực độc nhất.
Nàng vừa sợ hắn, vừa muốn dựa vào hắn.
Người mạnh mẽ quyền thế như Tứ thúc đã quen với việc nắm chắc, khống chế mọi chuyện. Hắn cho rằng là đúng, hắn sẽ lặng lẽ đi làm điều đó và sau đó cũng không nói. Chờ đến khi chính bản thân họ đi khám phá. Cũng giống như lần này. Cảm giác muộn màng nhận ra không hề tuyệt vời, thậm chí còn mang theo ưu tư. Rõ ràng là hai người họ thân thiết nhất, tại sao hắn không nói với nàng trước tiên?
Tân Hà cười khổ trong lòng, phát hiện bản thân yêu cầu quá nhiều... Chẳng phải nàng cũng giấu rất nhiều tâm tư, ngay cả nhắc cũng chưa từng nhắc qua với hắn... Nói cho cùng cũng là sợ tiếp diễn kết cục của kiếp trước, trong lòng tràn ngập sự đề phòng.
Tuy nhiên, nàng đã kết hôn với hắn. Hai người phải ở bên nhau suốt đời, sự tin tưởng và tình yêu phải bình đẳng.
Tiểu thê tử cái gì cũng không nói, ngay cả nét mặt cũng không thay đổi, trong lòng Cố Vọng Thư dần dần căng thẳng. Hắn có chút không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng.
Gian tây yên tĩnh đến quỷ dị.
"Nhị gia, phu nhân, đồ ăn đã dọn lên rồi." Vân Linh cắn răng mở miệng, nàng sợ hai người cãi nhau... Vừa rồi phu nhân bị ức hiếp, lúc trở về vẫn tức giận.
Tân Hà lấy lại tinh thần, đi nắm tay Cố Vọng Thư. Mẫu thân nói đúng, mặc kệ như thế nào, cuộc sống cũng phải tiếp tục.
Bữa tối được đặt ở gian đông, bốn món một canh, món ăn đầy đủ màu sắc, hương thơm.
Hai người ngồi xuống ăn cơm, không khác gì bình thường.
Cố Vọng Thư vẫn gỡ xương cá cho Tân Hà, gắp rau xanh...
Tuy nhiên, một cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Cố Vọng Thư am hiểu nhất chính là phỏng đoán lòng người. Hắn không rõ nàng đang giấu chuyện gì, nhưng bản năng của hắn mách bảo rằng không đúng.
Sự ngọt ngào, ấm áp sau khi thành thân khiến hắn chìm đắm trong đó... Quên mất trong lòng nàng vẫn luôn giấu diếm chuyện.
Màn đêm thăm thẳm, lạnh như nước, hơi lạnh phả vào lòng người.
Sau bữa tối, Tân Hà được Tuệ Mẫn hầu hạ rửa mặt chải đầu. Nàng thay một bội tử gấm màu trắng trăng non thanh nhã rồi nằm trên giường.
Cố Vọng Thư từ trong tịnh phòng đi ra, xốc chăn nằm bên cạnh nàng. Hắn không thể chịu đựng được sự xa lánh của tiểu thê tử.
“...... Hà nhi, nàng đang oán giận ta sao?" Qua thật lâu, Cố Vọng Thư mới hỏi.
Tân Hà ngủ mơ màng, láng máng nghe thấy Tứ thúc gọi nàng, cũng không kịp nghĩ gì, liền quay đầu đẩy người vào trong ngực hắn.
Thân thể Cố Vọng Thư cứng đờ, đưa tay ôm nàng vào chăn mình, dường như đang thở dài. Nửa ngày lại nhìn nàng lần nữa, thế nhưng hô hấp đều đặn đã ngủ say rồi.
Trong lòng người nọ có mùi đàn hương quen thuộc, trong giấc ngủ Tân Hà cảm thấy có cảm giác an toàn. Nàng theo thói quen ôm lấy cổ hắn.
"Thật là khôn ngoan." Cố Vọng Thư cúi đầu hôn lên mặt nàng, rất thương tiếc ôm người trong lòng. Thậm chí hắn đang nghĩ, nàng chỉ cần chịu dụng tâm đối với hắn, thân cận hắn... Kêu hắn làm gì hắn đều đồng ý, có dù là chết đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Vọng Thư đã đi lên triều rồi. Tân Hà tâm sự nặng nề dựa vào giường một hồi, rồi gọi Vân Đóa tiến vào hầu hạ.
"...... Tứ thúc đi lúc nào, làm thế nào đến một chút động tĩnh cũng không có?"
Vân Đóa xoắn khăn nóng để nàng lau mặt, cười nói: "Nhị gia ra khỏi cửa vào khoảng giờ mão, lúc đi cố ý dặn dò, không cho quấy rầy người nghỉ ngơi."
Tân Hà không nói gì, đi đến tủ bát tiên cầm áo khoác nhỏ thân đối màu vàng quả hạnh, thay bội tử trên người ra, dặn dò Vân Đóa nói: "Ngươi tìm nha đầu đi "Tĩnh An Đường" một chuyến, cứ nói thân thể của ta không được khỏe, hôm nay không đến thỉnh an." Tối hôm qua gặp mẹ con Tưởng thị, trong lòng nàng rất phiền chán, không muốn gặp bọn họ.
Vân Đóa "Vâng" một tiếng, đi ra ngoài sắp xếp.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, gian tây được mạ một tầng kim quang.
Tân Hà ăn xong bữa sáng, ngồi trên trường kỷ hoa nhài, may áo lót cho Tứ thúc. Cạnh áo được may bằng sợi chỉ mỏng. Cổ áo thêu lá trúc xanh, nữ công của nàng rất tốt, nhìn giống như thật.
"Phu nhân, hoa đón xuân trong viện đã nở rộ, rất thơm." Tuệ Văn hai tay cầm khay tròn sứ thanh hoa từ bên ngoài đi vào, trong khay có rất nhiều hoa đón xuân đã được hái.
Mấy đại nha đầu ngồi bên cạnh Tân Hà đang quấn sợi tơ, thấy nàng đi tới, liền cười: "... Mỗi ngày cái gì cũng không làm, chỉ biết trêu hoa chọc cỏ, vậy mà phu nhân còn chiều theo ngươi..."
Tuệ Văn cũng cười: "Đó là vì các tỷ tỷ và phu nhân thương muội."
Tuệ Văn là người nhỏ tuổi nhất trong số các nàng, so với Tân Hà còn nhỏ hơn nửa tuổi, tính cách cũng hoạt bát. Vân Đóa, Vân Linh, Tuệ Mẫn cũng đều bằng lòng cưng chiều nàng.
"...... Đặt nó lên kỷ trà đi." Tân Hà thuận miệng nói.
Tuệ Văn cười tủm tỉm đáp lại.
Một trận gió thổi qua, đoá hoa năm cánh hoa màu vàng tơ nhẹ nhàng đong đưa, hương thơm rất thanh nhã.
Gần đến bữa trưa, Tân Hà tản bộ quanh hành lang, nàng vừa làm xong một bộ áo lót, cổ có chút tê cứng, nên đi ra dạo.
Hổ Tử vội vội vàng vàng hồi phủ, nàng tình cờ bắt gặp được, liền hỏi một câu. Nói là nhị gia có đồ để quên ở thư phòng.
Tân Hà suy nghĩ một chút, bảo Vân Đóa đi vào phòng bếp nhỏ đem hai vỉ bánh bao nhân thịt bò nấm hương vừa hấp xong, mang đến cho Cố Vọng Thư, dùng hộp thức ăn sơn đỏ khắc hoa đựng bánh. Đưa cho Hổ Tử cùng mang đi.
Xe ngựa chạy rất nhanh, khi Hổ Tử đến nội các, bánh bao vẫn còn ấm.
"Chủ tử, phu nhân bảo mang thức ăn cho người." Hổ Tử vừa nói chuyện, mở hộp thức ăn lấy ra bánh bao, nước chấm, đũa.
Cố Vọng Thư giống như đang nở nụ cười, lập tức bắt đầu ăn.
Nội các vào buổi chiều là bận rộn nhất, Cố Vọng Thư thân là lại bộ thượng thư, chưởng quản quan lại toàn quốc bổ nhiệm và miễn nhiệm, thi học, còn có thăng giáng chức, điều động, phong huân v.v các loại sự vụ, khi bận rộn, ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn.
"...... Ngươi nhìn thấy khí sắc của phu nhân thế nào?" Cố Vọng Thư hỏi Hổ Tử.
Hổ Tử sửng sốt, trả lời: "Rất tốt."
Cố Vọng Thư hơi thả lỏng một chút, hắn thật sự sợ nàng vẫn còn tức giận vì chuyện đêm qua... Khi Diêu Cẩm Khê bị đẩy xuống vách núi thì đâm vào vách đá, óc phọt ra mà chết... Thực sự hắn không muốn nàng biết. Quá đẫm máu. Nàng sẽ sợ hắn.
Giờ Mùi một khắc, Diệp lão thái thái vừa mới ngủ trưa dậy. Quách ma ma vén rèm đi vào, ở bên tai bà nhỏ giọng nói cái gì đó.
"Thật không?"
Quách ma ma gật đầu, nói: "Một bà già ở hành lang tận mắt nhìn thấy."
Diệp lão thái thái giận tím mặt, lập tức bảo nha đầu đi gọi Tưởng thị và Diệp Thần Tuyết của Đại phòng, ngay cả Lâm thị Nhị phòng và Điền thị Tam phòng cũng gọi tới.
Diệp Thần Tuyết bị mẫu thân giam ở trong khuê phòng làm nữ công, ngay cả trong viện cũng không được đi, nàng tức giận đến bữa sáng, bữa trưa cũng không ăn...
Trong chốc lát, ba con dâu và cháu gái cả đều đã đến.
Diệp lão thái thái xua tay cho hạ nhân đi ra ngoài, lớn tiếng quát: "Tuyết nhi, quỳ xuống."
Diệp Thần Tuyết cho tới bây giờ chưa từng thấy qua tổ mẫu nghiêm khắc như vậy, nàng bị dọa sợ, "Bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất.
Tưởng thị đau lòng cho con gái, cũng quỳ xuống theo: "Mẫu thân, Tuyết nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, người quản giáo thì cứ quản giáo, đừng tức giận thân mà làm tổn thương thân thể..."
Lâm thị và Điền thị mịt mù, nhìn sắc mặt Diệp lão thái thái đã đỏ lên, vội vàng khuyên nhủ.
"...... Con dâu cả, con dạy con gái thật giỏi. Nó còn nhỏ à? Đã là đại cô nương mười sáu tuổi, đến hôn sự cũng định rồi. Lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy... Nếu truyền ra ngoài, Diệp gia chúng ta làm sao cứ trú ở kinh đô. Diệp gia còn nhiều con gái chờ gả như vậy thì làm sao?"
"Lúc đầu ta còn cảm thấy kỳ quái, vợ Thư nhi mỗi ngày đều đến thỉnh an, là đứa trẻ vô cùng hiếu thuận quy củ. Sao hôm nay lại để nha đầu đến báo, nói thân thể không được khỏe... Tất cả đều là do các ngươi!"
Lâm thị và Điền thị trong lòng ngạc nhiên, lão thái thái làm sao có thể nói nặng như vậy với cháu gái của mình? Chắc là thật sự làm cái gì không nên làm... Các nàng cũng không khuyên nữa, chờ xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Diệp Thần Tuyết bị tổ mẫu mắng như thế, nước mắt chảy không ngừng: "Tổ mẫu thiên vị, vì một người ngoài, mà nói con không tốt, ngay cả tìm hôn sự cũng không bằng Nhị biểu ca..."
Tưởng thị bị lời nói của con gái làm dọa cho mí mắt phải giật giật, mắng: "Câm miệng! Con nói chuyện với tổ mẩu như thế hả."
"Con cứ nói, tổ mẫu không yêu thương con, tại sao không để con nói ra?"
Diệp lão thái thái tức giận đến ngón tay đều run rẩy: "Ta không thương ngươi?!" Bà liên tục nói từ được, nói năng lộn xộn: "Ngươi là cháu gái đích trưởng trong nhà, ăn mặc chi tiêu, cái nào không phải do ta tự mình trông coi... Hôn sự của ngươi, là ta và mẫu thân con cùng nhau thỏa thuận. Phùng gia nhân khẩu đơn giản, ngươi gả qua đó chính là hưởng phúc, hôn sự này không tốt sao? Ngươi thích Thư nhi, nó có từng để ý đến ngươi sao? Cho dù ta ép nó cưới ngươi, phòng không gối chiếc thì hạnh phúc chắc?"
"Tính cách của nó như vậy, nếu ngươi thật sự gả qua đó, chính là tự làm khổ thân mình."
"Nhị biểu tẩu ngươi tuổi còn nhỏ, đã phải gả đến nhà chúng ta, thường ngày ta tiếc thương nhiều hơn thì làm sao?"
Diệp lão thái thái tức giận nói: "Ta thương cháu ngoại dâu của mình, chẳng lẽ còn phải thương lượng với ngươi sao?!"
Lời cuối cùng của Diệp lão thái thái, thật sự là nói quá nặng. Ý nghĩa của sự bất hiếu đã nói ra rồi. Tưởng thị ôm con gái dập đầu: "Mẫu thân nói nghiêm trọng rồi, đúng là do con dâu dạy dỗ không thoả đáng..."
Diệp lão thái thái thất vọng vô cùng, bà không nhìn Diệp Thần Tuyết nữa, nói với ba đứa con dâu: "Gọi các ngươi đến, ý chính là đem nha đầu, bà già trong phủ không dùng được, nói nhiều, thanh lý trước ra ngoài một nhóm..."
Lâm thị nhìn thoáng qua Điền thị, gật đầu đáp ứng. Đều không phải là người ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của lão thái thái. Đây là muốn vì Diệp Thần Tuyết thu dọn cục diện rối rắm rồi. Chung quy vẫn là đứa nhỏ lớn lên bên cạnh, dù có không đúng như thế nào, trong lòng vẫn sẽ thương yêu nhiều hơn một chút. Chỉ là, lá gan của Diệp Thần Tuyết cũng quá lớn, ngay cả thanh danh Diệp phủ cũng không quan tâm.
Diệp lão thái thái dặn dò xong sự tình, nhìn bóng lưng các nàng rời đi, thở dài một tiếng: "Đứa nhỏ này từ nhỏ được ta cưng chiều, tính tình coi trời bằng vung... Ngươi đi chọn hai ma ma dạy học đưa đến Đại phòng, nói một tiếng với Tưởng thị, trước khi Tuyết nhi xuất giá phải cố gắng hết sức học tập quy củ, không cần đến thỉnh an nữa."
Quách ma ma cúi người đáp vâng.