Hai chủ tớ đi qua hành lang quanh co, đến chỗ yến tiệc nội viện. Có cô gái bưng kẹo trái cây đi đến, Tân Hà cầm lấy một nắm hạt hướng dương, hỏi: "Có thấy Vân Linh, Vân Đóa không?"
"Nô tỳ không thấy."
Âm thanh này nghe có chút quen thuộc, Tân Hà ngẩng đầu nhìn: "Ôi, là ngươi? Hôm nay không cần hầu hạ Lý di nương sao?"
Xuân Hồng cúi người hành lễ: "Ngày đại hỉ trong phủ, Đại thái thái sợ không đủ nhân công, dặn dò nô tài các viện phải chiêu đãi khách khứa thật tốt."
Tân Hà không nói gì, lại cầm lấy một nắm kẹo đưa cho Nhị Nha bên cạnh, nói: "Ngươi đi chơi đi."
Tiểu nha đầu lanh lảnh nói cảm ơn, mặt mày hớn hở rời đi.
Tân Hà vừa cắn hạt hướng dương vừa đánh giá Xuân Hồng, nàng mặc bỉ giáp dài màu đỏ thêu cành hoa quấn vào nhau hơi cũ, búi tóc kiểu Song Kế, dáng vẻ rất gọn gàng.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Nô tỳ mười chín tuổi."
Con gái mười chín tuổi đã rất lớn rồi, cho dù muốn tìm người kết hôn, phỏng chừng cũng không tìm được người tốt gì. Tân Hà còn muốn mở miệng nói cái gì đó, suy nghĩ một hồi, lại không nói: "Ngươi đi bận đi."
"Nô tỳ cáo lui."
Tân Hà đối với Xuân Hồng, không có cảm xúc gì khác, nếu nói chiêu an đến "Liên Uyển", vậy càng là không thể. Đại nha đầu nhất đẳng bên cạnh Lý Họa Bình, nàng không dám dùng cũng không thể không kiêng dè.
Tiếng chiêng trống vang khắp trời, tiếng hát kịch vô cùng náo nhiệt. Tân Hà nghe một hồi, mới nghe ra là "Chiêu quân xuất tắc". Nàng nhíu mày, ngày vui như vậy, ai đã chấm vở kịch này? Nghe có vẻ kỳ lạ, làm người khác khó chịu.
Tân Ngọc Trân đang dỗ con gái Tích nhi ăn đồ ăn, nâng mắt nhìn thấy cháu gái, bèn vẫy tay bảo Tân Hà tới ngồi. Cuộc sống của nàng ở nhà chồng rất thuận lòng như ý, nói trắng ra cũng là do nhà mẹ đẻ có bản lĩnh, Đại ca là cấp trên trực tiếp của cha chồng, cháu trai lại vào viện Hàn Lâm...
Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng nhìn cháu gái đã nhu hòa hơn nhiều.
"Đã lâu không gặp Hà nhi, đã lớn thành một đại cô nương rồi."
Tân Hà xoa Nha Kế của Tích nhi, khách khí nói: "Cô không thường xuyên về đây, con nhớ cô."
Chu thị ngồi ở bàn bên cạnh nói chuyện cùng Tần thị, lúc này nghe thấy, cũng cười nói: "Đúng rồi, một nhà có nữ trăm nhà cầu, Hà nhi chúng ta có diện mạo xinh đẹp, lại thông minh lanh lợi... Nhất định có thể tìm được một gia đình tốt."
Lời này nói có chút đường đột, Tân Ngọc Trân cười nhìn cháu gái mình, thật sự đã trưởng thành rồi. Dáng người, đường cong của người con gái cũng đều lộ ra, chỉ là tuổi còn nhỏ một chút. Nàng nhớ rõ vị Chu thị này là phu nhân của Triệu thượng thư gia trong ngõ, vẫn luôn có quan hệ rất tốt với đại tẩu, nàng lại có một đứa con trai tuổi tuổi xấp xỉ với Hà nhi...
Tân Ngọc Trân đột nhiên hiểu ra, nếu Hà nhi gả qua đó thì thật sự là một nơi tốt, lập tức cũng cười nói: "Nhưng mà, phải tìm hiểu kỹ, không thể để cháu gái ta chịu uất ức."
"Ngươi nhìn xem, đều nói người cô này quan tâm hơn so với mẫu thân, không ngờ là thật, yêu cầu còn cao hơn so với của ngươi." Chu thị vỗ vỗ tay Tần thị, cười nói.
Mặt Tân Hà đều đỏ bừng, hôm nay rõ ràng là ngày tốt của ca ca, sao đang yên đang lành, kéo đến hôn sự của mình.
Tân lão thái thái cùng một lão tỷ muội quen biết tán gẫu, cũng không cố kỵ đến bên này.
Ngược lại Lý thị nhìn qua vài lần, chẳng qua không nói gì... Tẩu tẩu bên nhà mẹ đẻ của nàng cũng tới hai người, nàng đang tiếp đón.
"Được rồi, xem kịch thôi." Tần thị nhìn con gái sắc mặt đều đỏ hết cả lên, chỉ coi nàng trẻ tuổi da mặt mỏng, nên xoa dịu lại.
Tân Hà ngồi trên ghế con, rất không tự tại, một lát sau, đứng dậy nói: "Buồn quá, con muốn đi dạo ở nơi khác."
Tần thị cũng không nghĩ gì khác, vung tay kêu nha nhị đẳng Tuệ Mẫn của "Liên Uyển" đi theo chăm sóc nàng.
Vừa qua giờ Ngọ, mặt trời gay gắt như lửa, chính là thời điểm nóng nhất trong ngày.
Tân Hà vừa nóng vừa khát, tăng tốc độ đi về phía "Liên Uyển". Vừa mới ăn chút đồ ăn vặt trên bàn tiệc, nên thấy không đói bụng lắm.
Bởi vì ánh sáng mặt trời quá gắt, nên nàng đi tắt đường gần, khi đi qua phòng khách tiền viện, liếc mắt nhìn vào trong một cái. Đại ca Tân Minh Tuyên đang bị người ta ép rượu, có lẽ là uống quá nhiều, đi đường cũng không vững nữa.
Cố Vọng Thư ngồi trên ghế bành ăn thức ăn, hắn thân phận tôn quý lại là nhân tài mới xuất hiện nên Tân Đức Trạch không dám chậm trễ, tự mình dẫn quan viên phẩm cấp cao cùng nhau tiếp đón.
Tần Trung nói chuyện với hắn rất được, người trẻ tuổi này rất có kiến thức, nói chuyện cũng biết tiến lui, ông ta rất thích.
So với bàn của bọn họ, thế hệ trẻ bên cạnh khá ầm ĩ, cách tường ngăn vẫn có thể nghe được tiếng cười... Quả thực là không kiêng nể gì cả.
Diệp Thần Vũ, Triệu Uyên, hai đứa cháu trai mà Tần Trung dẫn theo, Tân Minh Dương, Tân Minh Uy, còn có mấy tiến sĩ đồng kỳ với Tân Minh Tuyên, cùng với đồng liêu ở viện Hàn Lâm, ngồi đầy cả bàn lớn. Đều có tuổi tác tương đương, thông thường ở nhà lại đều phải câu nệ, nên vừa được thể hiện là không dừng lại.
"Mấy ngày trước, kêu ngươi uống rượu cùng ta ngươi không uống, nhưng đợi đến hôm nay..." Diệp Thần Vũ cười tiến lên, rót đầy chén rượu rỗng trong tay Tân Minh Tuyên.
Tân Minh Tuyên cười khổ nói: "Không phải không muốn đi cùng ngươi... Ta thực sự không thể uống." Mặc dù nói như vậy, hắn vẫn uống cạn sạch: "Xem như nhận lỗi cho những từ chối trong quá khứ."
Tân Minh Tuyên có má lúm đồng tiền, cười rộ lên cực kỳ ấm áp.
"Được rồi, Diệp lão tam, ta đến uống cùng ngươi. Hôm nay ngày đại hỉ là Minh Tuyên, ngươi đừng làm khó hắn."
Diệp Thần Vũ trong lứa cháu của Diệp gia xếp thứ ba, lúc Triệu Uyên không vui sẽ gọi hắn như vậy.
"Uống thì uống, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi..."
Diệp Thần Vũ máu nóng lên, Tân Minh Tuyên lắc đầu, khuyên nhủ: "Uống ít một chút đi, ngày mai ngươi còn phải lên triều."
Người thanh niên quay đầu lại cười một với hắn, ý bảo không có gì đáng ngại, khuôn mặt góc nghiêng tươi sáng làm người ta có chút nghiêng ngả.
Một ngày ồn ào trôi qua, gần đến chạng vạng, khách khứa trở về rồi.
Diệp Thần Vũ khá say, được Hổ Tử gọi người đưa về phủ.
Tân Minh Tuyên cũng không khá hơn chỗ nào, say bí tỉ được gã sai vặt đỡ đến phòng tân hôn. Lúc đi ngay cả người cũng không nhận ra ai là ai, có lẽ trong lòng quá vui mừng.
Tân gia nhân khẩu ít ỏi, Tân Minh Tuyên tất cả cũng chỉ có Tân Đức Dục một thúc thúc ruột, Tân Đức Trạch giữ Cố Vọng Thư lại, ăn một bữa "cơm lễ thành" (bình thường đều là phụ thân hoặc bá phụ, thúc thúc) rồi mới đi. Ngụ ý sự mỹ mãn sau khi tân nương tân lang kết hôn.
Vào khoảng giờ Thìn, Tân Đức Trạch an bài các nha đầu bày một bàn nữa ở phòng khách, ba huynh đệ vừa ăn vừa tán gẫu. Tuyên nhi thành hôn, hắn rất có cảm xúc... Thời gian như nước chảy, vội vàng không quay lại. Cảm giác mới chớp mắt, bọn nhỏ đều đã trưởng thành.
Tân Đức Dục nhấp một ngụm rượu, hiếm thấy an ủi hắn: "Cái này có gì mà phải cảm thương, Tuyên nhi hiện giờ có tiền đồ như vậy, huynh nên vui mừng mới đúng."
Tân Đức Trạch có chút thương cảm, vừa định mở miệng nói chuyện, lại nhìn thấy một nha đầu mặc bỉ giáp màu xanh lá cây vội vã đi qua trước cửa phòng khách. Đi từ con đường phía sau núi giả vòng qua, giống như là có việc gấp. Sắc mặt hắn trầm xuống, đây là nha đầu viện nào, không hiểu quy củ như thế, thấy các gia rồi vậy mà không biết hành lễ, vấn an.
"Đứng lại!"
Vân Đóa đang vội vội vàng vàng đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy Đại lão gia tức giận kêu lên, sợ tới mức giật mình một cái, ngừng lại, cúi người hành lễ: "Gặp qua Đại lão gia, Nhị lão gia, Tứ gia."
Tân Đức Trạch xua tay bảo nàng đến gần: "Ta nhận ra ngươi... Ngươi là nha đầu của Hà nhi, hoảng hốt như vậy làm gì?"
"Đại tiểu thư bệnh nặng, Đại thái thái bảo nô tỳ đi mời Lưu đại phu."
Tân Đức Dục khẽ nhíu mày: "Sao đột nhiên lại bị bệnh? Buổi sáng khi gặp nàng ấy vẫn khỏe mà."
"...... Nghe nha đầu trong viện nói, buổi trưa đại tiểu thư tham ăn đồ lạnh nên ăn rất nhiều trái cây ướp lạnh... Buổi chiều liền đau bụng. Trong phủ đang làm hỉ sự cho Đại thiếu gia, Đại tiểu thư không cho người khác biết."
"Lúc nô tỳ vừa mới trở về, nhìn thấy Đại tiểu thư nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, không còn sức lực nói chuyện." Âm thanh của Vân Đóa có chút nghẹn ngào.
"Nô tỳ sai người đi mời Đại thái thái. Đại thái thái thấy Đại tiểu thư, cũng bị dọa sợ, sai nô tỳ đi mời Lưu đại phu, nô tỳ nóng lòng..."
Lời của nàng còn chưa dứt, Tân Đức Trạch đã đứng lên, đây là đích nữ duy nhất của hắn, "Ngươi mau đi mời!"
Vân Đóa đáp ứng một tiếng, chạy đi.
Tân Đức Trạch vừa định xoay người nói chuyện với Cố Vọng Thư, lại phát hiện hắn đã sải bước về phía "Liên Uyển". Tân Đức Trạch cũng theo sát phía sau.
Chờ ba người chạy tới chỗ ở của Tân Hà, Tần thị đang ở gian tây ôm con gái khóc.
Tân Hà mặc bội tử màu phù dung, mái tóc dài rải rác phía sau lưng, sắc mặt trắng đến dọa người, trán đổ đầy mồ hôi.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Tân Đức Trạch nhìn con gái suy yếu như vậy, liền không giấu được lửa giận.
"Thiếp thân cũng vừa đến, nghe các nha đầu nói, Hà nhi vừa nôn vừa tiêu chảy, đã giày vò mấy lần rồi."
"...... Nàng cũng vậy, sao lại không biết tìm nha đầu trông coi nó nhiều chút..."
Giọng nói của Tân Đức Trạch nghiêm khắc, còn muốn tiếp tục nói, bị Tân Đức Dục ngăn cản: "Đại ca, chúng ta ở chỗ này cũng vô dụng, đi nhà chính ngồi trước... Hôm nay là đại hôn của Tuyên nhi, trong phủ thật sự là quá bận rộn, không trách được Đại tẩu."
"Ta cũng là nóng lòng mà thôi." Tân Đức Trạch nhìn thê tử, cũng biết mấy ngày nay nàng bận rộn không buông tay được, thở dài: "Mẫu thân lớn tuổi, hôm nay lại mệt mỏi một ngày, chuyện của Hà nhi khoan hẳn nói cho người biết. Hôm nay đại hôn của Tuyên nhi, bên nó cũng giấu đi..."
Tần thị cúi đầu trả lời: "Vâng, thiếp thân đã biết."
Cố Vọng Thư nhìn đứa nhỏ yếu đuối trên giường, trái tim đau đớn, có lòng muốn tới gần ôm dỗ dành nàng... Nhưng nha đầu, bà già trong phòng này đều đang nhìn, vả lại ca ca tẩu tẩu đều ở đây, tiểu cô nương sớm đã qua bảy tuổi. Hắn tuy là Tứ thúc của nàng, nhưng rốt cuộc không phải là ruột thịt.
Cố Vọng Thư mím chặt môi, đi theo Đại ca, Nhị ca đi về nhà chính.
"Tứ thúc..." Hắn vừa xoay người, tiểu cô nương dáng vẻ đáng thương gọi hắn.
Cố Vọng Thư dừng một chút, quay đầu lại nhìn.
Mồ hôi trên trán tiểu cô nương làm ướt đẫm tóc mái, nhìn cực kỳ yếu đuối, hắn đi về phía giường hai bước, nàng lại duỗi cánh tay ra về hướng của hắn, thần trí mơ hồ: "Tứ thúc, bụng ta đau quá..."
Vành mắt của người thanh niên cao lớn đều nghẹn đỏ, cánh tay run rẩy ôm tiểu cô nương lên, một tay xuyên qua nhượng chân của nàng, một tay vuốt v e lưng nàng. Vẫn coi nàng là một đứa trẻ.
Giữa trưa, Tân Hà chỉ ăn một chén trái cây ướp đá lạnh... Bị giày vò suốt buổi chiều, bụng giống như bị một thanh đao nhọn quấy trộn, đau đến nỗi nàng thở thôi cũng gian nan. Trong lúc hoảng hốt, hình như nghe thấy Tứ thúc tới... Nàng còn giật mình một chút, trời đã tối rồi, Tứ thúc làm sao vẫn ở Tân phủ được? Không phải hắn đã sớm đi Diệp phủ sao? Nàng có một chút hỗn loạn. Thử hô một tiếng, lại thật sự bị người khác ôm lên.
Người nọ cho nàng một cảm giác rất an toàn, ngay cả sự đau đớn cũng giống như được vỗ về. Nàng từ từ nhắm mắt lại và nằm sấp trên vai hắn.
"Đứa nhỏ này... Chung quy vẫn là thân với đệ." Tần thị lấy khăn lau nước mắt.
Tân Đức Dục quay đầu lại nhìn, chỉ liếc mắt một cái, bèn ngẩn người ra, vị đại học sĩ nội các hung ác, cay nghiệt vô tình kia lại có vẻ mặt dịu dàng đi dỗ tiểu cô nương trong ngực ngủ?
Hắn có một lần đi quán trà tìm bạn tốt, trong lúc vô tình nghe người ta nói chuyện phiếm, nói là Cố Vọng Thư đi Hình bộ thay Thánh thượng thẩm vấn thủ phụ các lão tiền nhiệm Dương Đào, dùng móc sắt chấm nước muối tra tấn đến khi lão tiên sinh nhận tội.
Nghe rợn cả người, người nghe thấy đều thổn thức không thôi.
Người nọ nói sinh động, nghe liền biết là có thêm mắm dặm muối. Thế nhưng, chuyện này có lẽ là thật, có bịa ra cũng không thể bịa ra được.
Hắn chỉ cảm thấy, bầu không khí hiện tại quá quái dị, có chút không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời. Đại ca, Đại tẩu quá yên tâm với Cố Vọng Thư... Điều này cũng làm cho hắn rất lo lắng.
Trong khoảng thời gian một chén trà, Lưu Tân mang theo hộp thuốc thở hồng hộc chạy tới, hắn vừa vào cửa liền hỏi: "Đại tiểu thư bây giờ thế nào rồi?"
Tân Đức Trạch nhìn thoáng qua phương hướng của Tứ đệ, "Hình như đang ngủ say rồi."
"Được, ta bắt mạch trước." Lưu Tân nhìn thoáng qua người thanh niên cao lớn, nói. Bây giờ Cố Vọng Thư bây giờ không còn như xưa nữa, câu chuyện trong phủ ngoài phủ về hắn, có rất nhiều phiên bản. Hắn đều cười cho qua chuyện.
Hiện giờ, nhìn thấy hắn thân thiết với Đại tiểu thư như thế, Lưu Tân trong lòng mới âm thầm gật đầu, hiểu rõ người biết ân trả nghĩa đền, bất luận như thế nào cũng sẽ không xấu được đến đâu.
Cố Vọng Thư ôm tiểu cô nương ngồi trên trường kỷ gần cửa sổ, vô cùng cẩn thận thay đổi vị trí của nàng trong lòng mình, đem cánh tay nàng đặt ở trên kỷ trà.
Lưu Tân ngưng thần tĩnh khí, bắt mạch, nửa khắc sau mới buông ra: "Lá lách và dạ dày suy yếu, huyết khí lưỡng hư... Lại bởi vì ăn rất nhiều đồ lạnh, đây là bệnh bộc phát nặng. Ta kê đơn thuốc, lập tức nấu thuốc cho nàng ấy."
"Đại tiểu thư trong khoảng thời gian này cần phải an tâm tĩnh dưỡng, không được ăn thức ăn lạnh, cay nữa."
Tân Đức Trạch đáp ứng, tự mình tiễn Lưu Tân ra cửa, lại dặn Vân Đóa đi theo lấy thuốc.
Tần thị thở dài một hơi, cũng may con gái không có chuyện gì lớn. Bằng không, nàng phải sống như thế nào?
"Nhị đệ, đệ về trước đi, bên này cũng không có chuyện gì. Trở về nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay đệ uống không ít rượu…", Tân Đức Trạch nói chuyện với Tân Đức Dục.
Đi ra gặp gió, hơi rượu liền lên đến đầu, Tân Đức Dục nhìn Cố Vọng Thư rồi cáo biệt với Đại ca Đại tẩu, hắn quả thật nên trở về ngủ một giấc.