Cố Vọng Thư không nói gì, cánh tay run rẩy đặt tiểu cô nương vào trong ngực... Chưa bao giờ có ai nói những lời đó với hắn, kêu hắn đặt bản thân lên hàng đầu... Trên đời này, Diệp gia là thân nhân huyết mạch duy nhất của hắn, đối xử với hắn rất tốt nhưng lại thường dạy hắn trung quân yêu nước, lấy gia tộc làm trọng.
Về phần những quan viên có quan hệ tốt với hắn, càng không cần phải nói đến, mỗi người ôm những tâm tư gì, hắn đại khái đều có thể đoán được, không gì khác hơn —— vinh hoa phú quý.
"...... Hà nhi, vì sao lại cảm thấy Tứ thúc là một người rất tốt?"
Tân Hà sửng sốt, nàng giãy dụa chui khỏi ngực người thanh niên: "Không vì sao cả, mặc kệ người bên ngoài nghĩ thế nào, ta chính là cảm thấy Tứ thúc rất tốt."
Cố Vọng Thư tự cười giễu: "Hy vọng sau này nàng..." Nói một nửa, hắn nói không nổi nữa.
Hiện tại nàng một lòng ỷ lại, tin tưởng hắn, nếu sau này phát hiện hắn vì quyền thế mà giẫm lên máu người khác để đi lên, sợ là trốn tránh còn không kịp.
"Sau này cái gì?" Tân Hà xoay người xuống giường, nằm sấp trên mép giường ngửa mặt hỏi hắn. Tứ thúc bị thương trên người, không dám để cho hắn tùy ý ôm, nếu không cẩn thận đụng phải vết thương thì hỏng bét.
Người thanh niên không có phòng bị, nàng lại từ trong ngực hắn... Chạy ra ngoài, thân thủ còn rất nhanh nhẹn, hắn cắn răng.
"Không có gì." Hắn không muốn nói.
Tân Hà nhìn hắn một hồi, thở dài. Kiếp trước nàng biết Cố Vọng Thư xinh đẹp, kiếp này mỗi lần gặp mặt, vẫn cảm thấy rất kinh diễm.
Ngoại hình của hắn rất có cảm giác khoảng cách, khiến người ta cảm thấy tự ti ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Được rồi, thở dài làm gì?" Người thanh niên cúi đầu hỏi nàng.
"Không có, chỉ là cảm thấy Tứ thúc quá đẹp..."
Cố Vọng Thư bất đắc dĩ nhìn nàng, đây là câu trả lời gì.
Ánh mắt tiểu cô nương xoay tròn, cười nói: "Tứ thúc, sau này người sẽ cưới cho ta một thẩm mẫu như thế nào?"
Đây chính là thủ phụ nội các tương lai, trong mắt nàng tràn đầy chờ mong, không biết Tứ thúc đối với thê tử tương lai của mình có yêu cầu gì... Có một điểm không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là một cô nương tài mạo song toàn.
"Tại sao lại hỏi chuyện này?" Sắc mặt Cố Vọng Thư trầm xuống.
"......" Tân Hà có chút bị dọa sợ, đây chẳng lẽ là điều cấm kỵ của Tứ thúc sao? Nàng muốn thay đổi chủ đề, nhưng bị cắt ngang.
Cố Vọng Thư tiếp tục nói: "Nàng muốn ta cưới thê tử như thế nào?"
Tân Hà giật mình một hồi, chuyện này có liên quan gì đến nàng. Hơn nữa, hắn muốn cưới ai, cũng không phải nàng có thể quyết định.
"Nói chuyện." Người thanh niên đột nhiên nhớ tới hôn sự của nàng và Triệu Uyên, có chút ý tứ ép buộc.
Hắn không thể cứ ngồi chờ chết, ít nhất phải biết tâm tư của tiểu cô nương.
Vân Linh và Hổ Tử vẫn đứng ở gian ngoài hầu hạ, đột nhiên nghe được âm thanh cao ngất của Cố Vọng Thư, có chút hoảng sợ... Vừa rồi không phải vẫn tốt sao? Có nói có cười, sao đột nhiên...
Vân Linh trong lòng nóng nảy, muốn đi xem một chút. Hổ Tử túm lấy nàng một cái, lắc đầu, hai người lui ra dưới hành lang trong viện, đóng cửa chính phòng lại.
"...... Ta không biết phải nói gì." Lưng Tân Hà cứng ngắc, nàng cách hắn gần như vậy, làm sao không cảm nhận được sự tức giận của hắn.
Trong mắt Tứ thúc giống như cất giấu sự nghiêm nghị, lạnh lùng lại sắc bén.
Cố Vọng Thư nhắm mắt lại, hắn không muốn ép buộc nàng như vậy, lại thật sự nhịn không được nữa, "Nếu đêm qua ta không bị thương, mà là chết đi thì sao?"
"Không được, không được nói như vậy!" Nghe hắn nói như vậy, Tân Hà cả người đều lạnh như băng, nước mắt cuộn trào tuôn ra, sao có người nguyền rủa bản thân như vậy?
Nàng khóc nức nở che miệng người thanh niên, lại bị hắn trở tay kéo xuống.
"Tại sao không được phép nói như vậy?"
Nước mắt chảy quá nhiều, Tân Hà nhìn bóng dáng của hắn đều mơ hồ, "Chính là không được nói như vậy."
Nàng cảm thấy vấn đề tối nay của hắn đặc biệt nhiều, rất nghi hoặc lại rất mẫn cảm, nhất định phải biết đáp án từ chỗ nàng.
Tiểu cô nương từ khi sinh ra đã được mọi người sủng ái, chưa bao giờ chịu khổ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, ngay cả trán cũng toát mồ hôi.
Cố Vọng Thư nhíu chặt đôi mày, hắn nhìn không được nàng chịu tủi thân như vậy.
Cho dù sự tủi thân này là do hắn. Hắn cũng không cho phép.
Cố Vọng Thư buông tay nàng ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, quả thực muốn thở dài: "Ngoan, đừng khóc nữa. Là lỗi của Tứ thúc, không nên ép hỏi nàng như thế, nàng không muốn trả lời thì không trả lời." Cùng lắm thì sau này nghĩ biện pháp khác.
Hắn không nói còn tốt, vừa nói như vậy, Tân Hà càng khóc dữ hơn, cánh tay nhỏ bé ôm cổ hắn, tủi thân đến nấc cụt.
Cố Vọng Thư chậm rãi vuốt v e lưng nàng từng chút một, cố gắng làm cho nàng bình tĩnh lại.
"Tứ thúc… Ta không cho phép người chết, không được. Nếu người không muốn cưới thê tử, thì không cưới là được... Ta sẽ ở bên người. Sẽ luôn ở bên người."
"Nếu người chết. Không, nếu người còn dám bị thương... Ta sẽ không bao giờ nói chuyện với người nữa, giống như mới khi nãy ta bước vào cửa."
Tiểu cô nương lại khóc thút thít nói điều kiện với hắn, nói năng lộn xộn còn mang theo uy hiếp. Trong lòng người thanh niên nói không ra có tư vị gì, vừa cay đắng vừa ngọt bùi...
Nếu như, nàng thật sự cả đời đều không để ý tới hắn nữa, vậy cuộc sống này thật sự không còn hứng thú.
Cố Vọng Thư biết vừa rồi quá giày vò nàng, bèn thấp giọng dỗ dành: "Được, Tứ thúc không chết. Tứ thúc cũng sẽ không bị thương nữa."
Khi Tân Đức Trạch và Diệp tam gia cùng nhau trở lại "Hợp Hoan Đường", đã nhìn thấy tiểu cô nương giống như chim cút, dựa vào Cố Vọng Thư ngủ thiếp đi.
Tân Đức Trạch ho khan một tiếng, tiến lên một bước, đi đánh thức con gái: "Hà nhi, trời đã muộn, chúng ta phải trở về."
Tân Hà khóc ầm ĩ một trận lớn, đang mệt mỏi, lúc này có người đến quấy rầy, nàng liền tức giận, móng vuốt nhỏ "Chát" một tiếng đánh vào mặt trái Cố Vọng Thư, lẩm bẩm nói: "Đừng ồn ào!"
Sắc mặt Tân Đức Trạch trắng bệch, đánh người không đánh mặt, huống chi còn đánh vào mặt Cố các lão...
Bị kinh hãi không chỉ có hắn...
Diệp Cẩn Du cũng ngây ngẩn cả người, khiến hắn sững sờ không chỉ là tiểu cô nương tát cháu trai cả một cái, mà là cháu trai cả sau khi bị tát, còn thấp giọng dỗ tiểu cô nương tiếp tục ngủ.
Đây thật sự là Cố Vọng Thư người ra vào nhà lao hình bộ thường xuyên như cơm bữa, cả người toàn mùi máu tanh?
"Cái đó, cháu trai cả, Tân thị lang phải trở về..." Diệp Cẩn Du thử mở miệng.
Cố Vọng Thư nhìn thoáng qua tiểu cô nương trong ngực, lại nhìn sắc trời bên ngoài, đề nghị nói: "Thời gian đã quá muộn, không bằng Tam cữu an bài Đại ca ở vùng lân cận gần trong phủ, sáng mai cũng tiện cùng nhau lên triều."
"Hơn nữa, đi đường đêm cũng không an toàn..."
Diệp Cẩn Du nghẹn một tiếng, đường đường là kinh đô, dưới chân thiên tử, thật sự chưa từng nghe nói qua có người lá gan lớn đến mức dám bắt cóc mệnh quan triều đình...