Những ngày sau đó, Chu Thế Tước không trở về biệt thự, nhiều lúc cô có cảm giác như đêm hôm ấy chỉ là một giấc mơ không có thật vậy, hư hư ảo ảo. Nhưng thực chất, nếu anh không uống say, nếu anh không nhận nhằm cô thành người yêu cũ thì chuyện đó cũng không thể nào xảy ra, bởi vì đêm hôm đó, chính là dành cho cô ấy chứ không phải là cô. Người trong lòng anh, người anh luôn nhớ đến có lẽ cũng chỉ có thể là cô ấy.
Mễ Nhu tự hỏi, liệu anh có còn nhớ cô là ai không hay anh đã sớm quên mất luôn chuyện xảy vào tối hôm đó rồi?
Thật ra, từ khi cô nhận ra cô thích anh, cô đã có một suy nghĩ, chỉ cần được nhìn anh từ xa, được ở bên cạnh anh, âm thầm chăm sóc anh từng bữa ăn, giấc ngủ như vậy đã tốt lắm rồi. Bởi vì anh và cô thực sự khác biệt quá lớn, cô không mong rằng tình cảm của mình sẽ được hồi đáp, cũng không định để cho anh biết.
Tuy cô là một kẻ mơ mộng nhưng nhiều lúc vẫn rất lí trí, cô cho rằng, cô sẽ để cho thứ tình cảm này tự biến mất, hoặc là đợi đến khi cô không còn làm việc ở đây nữa, không thể nhìn thấy anh cũng không thể gặp lại anh, cứ vậy mà chấm dứt đoạn tình đơn phương ấy.
Chỉ là cô không ngờ rằng cô lại trao lần đầu cho người mình thích bằng cách này, trong lòng có chút hụt hẫng, có chút khó xử, không biết nên đối mặt như thế nào.
Thay vì làm lớn chuyện này lên thì thật lòng cô vẫn mong rằng anh sẽ không nhớ đến nó thì hơn.
Có phải là rất mâu thuẫn không? Mặt thì cô lại muốn anh nhớ đến cô, mặt thì cô lại muốn xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Bởi vậy mới nói, cô thật sự là một kẻ rất nhát gan và nhạy cảm.
Cũng như người ta thường nói, cô chính là một cô gái có trái tim thủy tinh, cô hay để ý đến những thứ nhỏ nhặt và rất giỏi nhìn sắc mặt của người khác. Nhưng ưu điểm cũng chính là nhược điểm của cô, bởi vì sự tinh ý đó đã khiến cô trở nên rụt rè. Cô có thể nhìn ra thái độ của người khác cũng có thể nhìn ra được là người khác có thích mình hay không, vậy nên chỉ cần người khác nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ hay có lời lẽ không hay, nặng nề cô sẽ liền nghĩ nhiều, trái tim sẽ tức khắc đau nhói, đôi mắt rưng rưng.
Thế nên cô luôn cố gắng làm hài lòng người khác, cố gắng hoà nhã, thân thiện và không làm phiền ai hay có bất kì lời lẽ, cử chỉ gì khiến cho mọi người phải khó chịu, vì chính cô là người hiểu rõ nhất cảm giác bị tổn thương là như thế nào.
Nhưng cũng vì quá nhạy cảm nên cô rất khó tìm được một người có thể nói thật lòng mình, không cần phải để ý đến sắc mặt của người đó. Vậy nên, cô thích nhất là ở một mình, chỉ có cô và bản thân cô, khi đó chính là lúc cô cảm thấy thoải mái và vui vẻ nhất.
Tuy là nói vậy, cơ mà... có người để trò chuyện vẫn tốt hơn rất nhiều, không phải sao?
...
Chiều hôm đó, Chu Thế Tước từ công ti trở về, anh đứng trên sân thượng, trên tay cầm một điếu thuốc và một lon bia, thong thả hóng gió xuân, hưởng thụ cảm giác lành lạnh của mùa đông còn vương lại. truyện kiếm hiệp hay
Đến khi anh mở mắt ra, không ngờ cô gái đêm hôm đó lại xuất hiện trong tầm mắt anh, Mễ Nhu đang cắt tỉa hoa ở sân vườn, đôi môi hồng nhạt không chút phấn son cứ mấp máy, dường như đang ngâm nga vài câu hát nhưng lại không nghe rõ được đó là bài gì.
Mặc dù ở trên cao nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ gương mặt kia, không nhằm vào đâu được, có lẽ là do gương mặt của cô quá giống với người mà anh từng yêu năm năm.
Anh còn nhớ, từ năm 16 tuổi đến năm 21 tuổi, trong mắt anh chỉ có một mình cô ấy, không ngờ tám năm sau lại xuất hiện một người phụ nữ giống hệt với cô gái mà anh từng yêu sâu đậm.
Anh cứ tưởng đâu thời gian thật sự có thể xoá nhoà tất cả nhưng không, ngày hôm đó, trong cơn mê man, khi nhìn thấy cô anh đã không kiềm chế được mà muốn hủy hoại cô, hành hạ cô, bởi vì... anh hận cô ấy, anh hận người con gái đã rời bỏ anh mà không nói một lời kia.
Anh cũng biết, việc trút giận lên một người không liên quan là không đúng, nhưng vào lúc anh nhìn thấy cô, chính vào lúc này, thì anh lại vô cớ tức giận, vô cớ nổi nóng. “Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”, câu này... thật sự rất đúng.
“Sao lại có thể giống nhau đến vậy chứ? Cứ như cô ấy là bản sao của Võ Phương Hạ vậy.” Anh uống một ngụm bia, tự lầm bầm với bản thân mình.
Chu Thế Tước cất giọng: “Quản gia!”
Tề quản gia vẫn luôn đứng phía sau anh, chú ấy tiến lên hai bước: “Thiếu gia có việc gì dặn dò?”
“Tôi muốn hỏi, người phụ nữ đó là ai?” Anh hất cằm về phía Lư Mễ Nhu.
“Cô ấy? Cô ấy là nữ hầu ở đây, tên là Lư Mễ Nhu, 21 tuổi...”
Chu Thế Tước ngắt lời quản gia Tề: “21 tuổi? Trùng hợp đến vậy?” Võ Phương Hạ chính là rời đi vào năm cả anh và cô ấy vừa tròn 21 tuổi, bảo sao không chỉ gương mặt, đến dáng vẻ cũng rất giống, giống với Võ Phương Hạ của năm 21 tuổi.
“Hả?”
“Không có gì, chú nói tiếp đi.”
Tề quản gia tiếp tục: “Cô ấy sinh ra ở một thôn quê nhỏ, ở trong một gia đình khó khăn, vậy nên cô ấy muốn lên thành phố để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Ngặt nỗi, năm cô ấy học lớp 11, cha bệnh nặng, cô ấy phải nghỉ học để chữa bệnh cho cha, không có bằng cấp nên phải đành làm công việc này. Lúc đó tôi thấy cô ấy đáng thương nên đã nhận cô ấy vào làm, không ngờ cô ấy lại rất siêng năng, việc gì cũng biết làm, còn chưa từng lười biếng, trốn việc. Mỗi tháng sau khi có lương thì cô ấy đều gửi về cho gia đình hết, cũng chưa thấy cô ấy sửa soạn hay mua sắm cho bản thân bao giờ, thường ngày cô ấy chỉ mặc đồng phục hầu nữ, cũng không có trang điểm hay làm đẹp như những hầu nữ khác, thật sự rất tội nghiệp.”
Chu Thế Tước im lặng, anh không có ý kiến gì với hoàn cảnh của Mễ Nhu, bởi vì trong bar không thiếu những cô gái có hoàn cảnh giống vậy, mà những người cần tiền giống như cô chính là loại người dễ nảy sinh những ý nghĩ xấu xa nhất, đương nhiên còn có cả những kẻ hám tiền, trục lợi.
“Cô ấy làm ở đây bao lâu rồi?” Anh điềm đạm hỏi.
“Hai năm rồi.” Quản gia đáp.
“Hai năm rồi?” Anh ngạc nhiên, dường như trong kí ức của anh chưa từng xuất hiện người này.
Tề quản gia phì cười: “Thiếu gia thường bận bịu, với cả cũng không hay quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, không biết người làm có những ai cũng không có gì lạ.”
Nói cũng phải, bởi vì trong mắt anh họ đều là người hầu, căn bản không có điểm gì khác biệt, càng không có điểm gì khiến anh phải chú ý đến.
“Nhưng mà sao đột nhiên thiếu gia lại hỏi chuyện này?”
Chu Thế Tước dập tắt đi điếu thuốc, anh nói: “Không có gì, chỉ là tò mò thôi.”