Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 120: Triệu Dật, là tôi hại anh!”


Chương 120: Thằng nhóc này vô dụng, ném cho chó ăn!  

             Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Triệu Dật không do dự chút nào lập tức quay người lại. Hắn cầm tay Tần Băng Lạc, kéo cô chạy nhanh về phía bên ngoài.  

             Lúc này hai người đang ở bờ sông vắng vẻ không người. Triệu Dật kéo tay Tần Băng Lạc, chạy thật nhanh về phía đường lớn cách đó không xa.  

             Ngay lúc cả hai chạy đến cạnh đường lớn thì có chuyện phát sinh. Một chiếc xe taxi phóng thật nhanh từ phía sau đến, trực tiếp ngăn cản trước mặt bọn họ.  

             “Cạch, xoạt…!”  

             Cửa xe taxi mở ra, có một người đàn ông đang ngồi trên xe. Trên tay hắn là một khẩu súng ngắn đen như mực, nòng súng nhắm ngay Triệu Dật cùng Tần Băng Lạc.  

             “Đừng cử động!”  

             Trong lòng Triệu Dật kinh hãi, đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?  

             “Các vị, có phải hay không là có điều gì hiểu lầm? Chúng tôi là du khách tới từ Trung Quốc......”  

             Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, là hai người đàn ông da đen lúc nãy đuổi theo. Chúng thở hổn hển chỉ vào Tần Băng Lạc nói: “Boss! Chính là cô ta chụp ảnh!”  

             Người đàn ông trong xe hơi nghiêng người về phía trước, khuôn mặt từ trong bóng tối hiển lộ ra. Hắn là một người đàn ông trung niên có đôi mắt u ám, ánh mắt của hắn giống như cái dùi rơi vào khuôn mặt Tần Băng Lạc.  

             Một trong hai người đàn ông da đen tiến tới, động tác có chút thô lỗ đoạt lấy túi xách của Tần Băng Lạc. Từ bên trong túi hắn lấy ra điện thoại di động của cô, gã lạnh lùng hỏi: “Mật mã?”  

             Sắc mặt Tần Băng Lạc có chút tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ hồi đáp: “814254.”  

             Gã đàn ông mở khóa, tiếp đó ấn vào máy chụp ảnh. Hắn tìm được một đoạn video vừa được quay, sạch sẽ gọn gàng xóa bỏ đoạn video, lại tra xét một lần lịch sử cuộc gọi cùng tin nhắn. Xác nhận video chưa bị truyền ra ngoài, lúc này mới ném điện thoại di động xuống đất, một cước dẫm nát nó.  

             Triệu Dật nhìn đến đây, đại khái đã hiểu ra nguyên nhân vì sao bọn hắn bị truy đuổi và chặn đường, thậm chí còn bị súng ngắn dí vào. Có lẽ lúc Tần Băng Lạc  đi vệ sinh, cô ấy đã thấy một vài thứ không nên thấy. Hơn nữa, còn dùng di động ghi hình lại, kết quả dễ hiểu là cô ấy bị đối phương phát hiện mới dẫn đến chuyện bị người ta truy sát.  

             Người đàn ông da đen xử lý xong hết thảy, lúc này mới gật đầu với gã trung niên cầm súng trong xe: “Boss, đã xử lý tốt!”  

             Gã trung niên cầm súng lại một lần nữa nhìn về Tần Băng Lạc, tiếp đó thân ảnh rút vào trong bóng tối, gã lắc lắc khẩu súng ngắn trong tay nói: “Đưa bọn họ lên xe!”  

             Người đàn ông da đen sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn khuôn mặt Tần Băng Lạc, bỗng nhiên hiểu ra điều gì. Trong mắt hắn đột nhiên nhiều hơn mấy phần hưng phấn, gã đưa tay cầm lấy điện thoại Triệu Dật, động tác như cũ quăng mạnh nó xuống đất. Lại đạp mạnh một phát, sau đó đẩy mạnh Triệu Dật một cái.  

             “Lên xe! Nếu không tao bắn nổ đầu chúng mày!”  

             Bị súng ngắn chỉ vào, tất nhiên Triệu Dật không cách nào phản kháng. Hắn chỉ có thể thuận theo cùng Tần Băng Lạc ngồi lên xe.  

             Cửa xe đóng lại chiếc xe nhanh chóng lao đi, rất nhanh hòa nhập vào dòng xe cộ đông đúc.  

             Xe đi về phía trước ước chừng nửa giờ thì rời khỏi thành thị, xe tiếp tục hướng về phía ngoại thành vắng vẻ. Tiếp đó thì xe đi lên núi và dừng lại trước một ngôi nhà lớn.  

             “Xuống xe!”  

             Hai người Triệu Dật cùng Tần Băng Lạc bị áp giải vào trong một căn phòng. Trong phòng có hai người đàn ông đang uống rượu, trên bàn để một cây súng ngắn.  

             Nghe được tiếng bước chân, hai tên này quay đầu lại nhìn. Một trong hai tên có dáng người cường tráng, trên cánh tay tất cả đều là hình xăm, hắn nhíu mày hỏi: “Bọn họ là ai?”  

             Gã trung niên cầm súng ở trong xe lúc trước trả lời: “Lúc chúng tao đang giao dịch thì bị cô gái này quay lén, vì vậy tao đành bắt bọn họ lại.”  

             Tên kia gật đầu một cái: “Có lưu lại dấu vết gì không?”  

             Gã trung niên cầm súng ngắn lắc đầu: “Đoạn đường kia không có camera giám sát.”  

             Ánh mắt người đàn ông cường tráng rơi vào thân thể Tần Băng Lạc, cười nói: “Không tệ! Còn là một cô gái đẹp, để chơi chán rồi bán có thể được một khoảng kha khá.”  

             Hơi dừng lại một chút, ánh mắt hắn tiếp tục rơi vào trên người Triệu Dật: “Thằng nhóc này vô dụng, ném cho Baker đi.”  

             “Được!”  

             Trên mặt gã trung niên cầm súng ngắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Như vậy có thể thưởng thức được một chút trò hay đặc sắc!”  

             Người đàn ông cường tráng bưng lên ly rượu, một ngụm uống sạch rồi đứng dậy nói: “Đi thôi! Cùng đi xem kịch vui!”  

             Một đám người áp giải Triệu Dật cùng Tần Băng Lạc ra sân sau. Một vài âm thanh của tiếng dây xích vang lên, bên trong sân đang buộc một con chó săn có thân hình rất lớn.  

             Con chó săn này nếu đứng thẳng người lên, chiều cao vượt qua 1m, đã có thể tới eo của người trưởng thành. Ánh mắt của nó rất hung ác và sủa loạn, nhìn thoáng qua chính là một con chó săn cực kỳ hung dữ.  

             Chắc hẳn nó chính là Baker mà người đàn ông cường tráng đã nhắc tới.  

             Sắc mặt Tần Băng Lạc trắng bệch, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng. Cô nhìn sang Triệu Dật ở bên cạnh, trong lòng tràn đầy áy náy.  

             Nếu không phải cô quay lén những thứ không nên, có lẽ cô cùng Triệu Dật đã không rơi vào tình trạng như này.  

             Đám người này muốn đem Triệu Dật cho con chó hung dữ kia ăn!  

             “Thật xin lỗi! Triệu Dật, là tôi hại anh!”