Diêu Thẩm cảm nhận sức nặng ánh mắt của cả Tân Hổ Lỗi và người bồi bàn đổ dồn vào cậu, phân tích cậu để tìm ra bất kỳ thay đổi nhỏ nào.
Bản thân Diêu Thẩm cũng rất bận tâm đến nhịp tim và lượng nước bọt mà khoang miệng cậu tiết ra.
Cậu có đang nóng lên không? Không, đó chỉ là sự lo lắng khi chờ đợi điều gì đó xảy ra thôi.
Vài phút im lặng không thể chịu đựng trôi qua trước khi người bồi bàn hỏi cậu, "Anh có cảm thấy một sự thu hút không thể kiểm soát đối với Bệ hạ không?"
Biểu cảm của Tân Hổ Lỗi không thay đổi, nhưng Diêu Thẩm cảm thấy da mình đỏ bừng. Câu hỏi gì thế...
Khách quan mà nói, Tân Hổ Lỗi cực kỳ hấp dẫn. Khuôn mặt anh ấy trông như được tạc từ ngọc bích, từ đôi mắt hếch lên đến đường cong đầy đặn của đôi môi, chiếc cằm thon và xương hàm góc cạnh -- mọi thứ về anh ấy đều hoàn hảo.
Chỉ thật tệ là tính cách của anh ta hoàn toàn thối nát.
"Không, không một chút động đậy", Diêu Thẩm nói, phớt lờ sự xấu hổ của mình với chủ đề đang nói và nhìn thẳng vào Tân Hổ Lỗi bằng đôi mắt lạnh lùng.
Người bồi bàn có vẻ không tin. "Điều đó là không thể, ngay cả khi anh không phải là ma quỷ thì rõ ràng Bệ hạ là một người đàn ông đẹp đến nghẹt thở, không ai có thể nhìn vào ngài mà không rung động. Không chỉ khuôn mặt, mà giọng nói của Bệ hạ giống như âm thanh của dòng nước suối trong lành tràn qua lớp tuyết và băng khi mùa đông nhường chỗ cho mùa xuân. Những ngón tay của ngài như ngọc bích- "
(simp chúa =))))
Tân Hổ Lỗi giơ tay cắt ngang dòng khen ngợi của người bồi bàn. "Đủ rồi, Đỗ Mục."
"Phải, tôi không cảm thấy giống cảm xúc của anh chút nào" Diêu Thẩm nói, tự cười một mình. Cậu không nghĩ cậu tưởng tượng ra sự bối rối của Tân Hổ Lỗi.
"Có vẻ như cậu ta cũng không phải là ma," Tân Hổ Lỗi nói, nhìn Diêu Thẩm với vẻ phức tạp.
"Chúng ta vẫn có thể thử nghiệm linh hồn thực vật," người hầu bàn gợi ý, lo lắng việc làm Tân Hổ Lỗi khó chịu, người chỉ gật đầu trong sự đồng ý buồn chán mơ hồ.
Khi cắt một sợi tóc của cậu và trộn nó với một vài thuốc thử cũng không tạo ra bất kỳ phản ứng nào, cuối cùng họ kết luận rằng Diêu Thẩm chính là thứ mà cậu đã khẳng định ngay từ đầu.
Một con người.
Tân Hổ Lỗi rót một ly rượu từ bình đựng rượu gần đó vào một chiếc ly đen và đưa cho Diêu Thẩm. "Uống đi."
Anh ta hẳn nghĩ Diêu Thẩm ngu ngốc lắm.
"Tại sao? Để tôi có thể quên hết mọi thứ và lại lên giường với anh à?"
Người bồi bàn lắp bắp kinh ngạc, nhìn Diêu Thẩm như thể cậu mọc thêm một cái đầu nữa.
"Đó có phải là thứ cậu nghĩ đã xảy ra không?" Tân Hổ Lỗi hỏi.
"Chứ còn gì nữa?" Cậu chỉ ngón tay cáo buộc về phía Tân Hổ Lỗi. "Và anh lại đang hy vọng điều tương tự sẽ xảy ra lần nữa."
Tân Hổ Lỗi không cười khẩy, nhưng một điều gần như vậy. "Tôi có phải không?"
"Đúng vậy," Diêu Thẩm nói, không hề lay chuyển sự chắc chắn của mình.
Người bồi bàn nhìn giữa hai người họ với vẻ cực kỳ lo lắng hoặc cực kỳ ghen tị, Diêu Thẩm không thể biết được.
"Còn thứ nữa," Tân Hổ Lỗi nói, với tay vào ngăn kéo dưới cùng của chiếc hộp gỗ và rút ra một tờ giấy mỏng. "Nếu cậu không muốn uống, chúng ta có thể giải quyết bằng một hợp đồng."
"Một hợp đồng?" Diêu Thẩm hỏi, nhìn tờ giấy trắng một cách nghi ngờ.
Người bồi bàn xen vào. "Bệ hạ nên cân nhắc lại, điều này-"
Tân Hổ Lỗi giơ tay lên và người đàn ông im lặng, mắt cúi xuống tỏ vẻ tôn kính.
"Nếu cậu ký hợp đồng thề nguyện trung thành với tôi, điều đó có nghĩa là cậu sẽ không thể làm bất cứ điều gì chống lại tôi, tiết lộ danh tính của tôi cho bất kỳ ai hay làm hại tôi theo bất kỳ cách nào." Tân Hổ Lỗi đưa cổ tay vẫn còn chảy máu của mình lên một lọ mực rỗng và nhìn dòng máu từ từ chảy chậm rãi vào đó.
Anh ta nhúng một chiếc bút tre vào máu và giữ nó vuông góc hoàn hảo trên tờ giấy mịn. "Cậu nói sao?"
Diêu Thẩm cũng không có hứng thú muốn tiết lộ danh tính của Tân Hổ Lỗi cho ai khác, vì cậu cần phải bắt anh ta.
Tuy nhiên... việc bắt anh ta có lẽ được tính là "làm hại anh ta".
Vậy, cậu đang ở một ngã ba đường. "Và tôi được gì? Ai có thể nói rằng anh sẽ không thể làm gì chống lại tôi?"
"Hợp đồng có lợi cho cả hai bên. Đó là lý do tại sao nó được ký bằng máu. Cậu sẽ không thể làm hại tôi, tôi sẽ không thể làm hại cậu."
Diêu Thẩm cân nhắc những suy nghĩ trong đầu mình.
Hiện tại, Tân Hổ Lỗi được coi là mối đe dọa lớn đối với cậu hơn là cậu với Tân Hổ Lỗi. Có lẽ sẽ có lợi cho cậu nếu loại bỏ được sức mạnh của quỷ dữ trong vị thế cân bằng này.
Theo cách cậu nhìn nhận, hợp đồng thực sự đặt họ ngang hàng.
Có thể cậu đã sai hoàn toàn về toàn bộ vấn đề này, nhưng Hệ thống không thể liên lạc được với cậu bất cứ khi nào cậu ở trong nhà hàng kỳ lạ này, bên cạnh đó, Diêu Thẩm cũng thích cái ý tưởng làm điều gì đó mà Hệ thống không hề hay biết.
Cậu cũng nghi ngờ nó giống như cậu nghi ngờ Tân Hổ Lỗi vậy.
"Hợp đồng này có hiệu lực trong bao lâu?" Diêu Thẩm hỏi, tự hỏi liệu đây có phải là một loại thỏa thuận trọn đời không.
"Cho đến khi tôi giải thể nó. Đó là đặc quyền của tôi." Anh ta mỉm cười, và một trong những chiếc răng nanh sắc nhọn của anh ta lấp lánh trong ánh sáng le lói, một chiếc răng nhỏ đâm vào môi dưới bóng bẩy của anh ta.
"Được, tôi sẽ ký," Diêu Thẩm thở dài nói.
Có lẽ đây sẽ là bước đầu tiên để dần chiếm được lòng tin của Tân Hổ Lỗi.
---
Sau khi ký hợp đồng, Tân Hổ Lỗi làm thứ dấu ấn ngọn lửa gì đó của mình và đưa Diêu Thẩm trở lại phòng khách sạn của mình, không bị tổn hại và vẫn còn nguyên vẹn ký ức.
Ngoại trừ việc quấn một tay quanh eo cậu trong khi ngọn lửa bao vây xung quanh họ, Tân Hổ Lỗi không cố gắng đến gần Diêu Thẩm hơn, không phải để hôn hay sờ mó lén lút -- điều chỉ khiến Diêu Thẩm cảm thấy nhẹ nhõm -- và rời đi sau một lời tạm biệt cụt ngủn.
Diêu Thẩm quá sợ hãi để nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, vì vậy cậu chui vào giường với đôi mắt nhắm nghiền. Càng không nhìn thấy thời gian ít ỏi còn lại để ngủ càng tốt hơn.
Một lát sau, cơn buồn ngủ ập đến và cậu đầu hàng mà không chống cự.
Một mùi hương trầm nồng nặc đánh thức cậu dậy. Cậu cố gắng đứng dậy nhưng cậu cảm thấy cơ thể mình nặng nề, cậu nhìn xung quanh và thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế sofa sơn mài kiểu cũ, cậu mặc một chiếc áo choàng lụa xanh mỏng, cậu được mở tưng ra xung quanh như một gói quà.
Có một người đàn ông đang quỳ trên sàn giữa hai chân cậu, mái tóc dài che khuất một nửa khuôn mặt khi anh ta hôn nhẹ lên bắp chân của Diêu Thẩm rồi tiếp tục di chuyển lên cao hơn, dang rộng hai chân Diêu Thẩm qua vai anh ta.
Diêu Thẩm cảm thấy mình đỏ bừng, và bị kích thích không thể tả được.
Chuyện gì thế này, tại sao cậu lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy?
"Ngọt ngào", người đàn ông nói, lần đầu tiên ngước mắt lên nhìn Diêu Thẩm.
Ánh mắt của anh ta không thể nhầm lẫn được nhưng lần này nó không lạnh lẽo, thay vào đó là sự sôi sục với sức nóng khó kìm nén.
—-----------
Hót hòn họt rùi aaaaa....
Cứ vờn nhau vậy thôi chứ tận đến chương 74 mới có H cơ huhu.