Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 115


Hàn Bùi Vân cảm thấy như có ba dấu hỏi lớn trên đầu, giống như một biểu tượng cảm xúc dấu chấm hỏi màu đen ngoài đời thực.

“Chuyện này...” Hiểu lầm quá lớn, lớn đến mức Hàn Bùi Vân do dự không biết có nên nói thật không, lại sợ tài sản ròng của Cố Cảnh Hàm sẽ dọa đến mẹ cô - một người phụ nữ truyền thống giản dị sống tiết kiệm.

“Dì.” Cố Cảnh Hàm lễ phép gọi.

Mẹ Khóc Nhè cũng thú vị đó chứ, bề ngoài lo lắng không biết con gái mình có bị lừa hay không nhưng thực chất lại đang thắc mắc và hoài nghi nhân phẩm của mình.

Trận đấu này, cô Cố Cảnh Hàm sao có thể thua được.

Bùi Nhã Thục liếc xe hỏi: “Sao?”

Qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, bà đại khái biết điều kiện gia đình của Cố Cảnh Hàm không tệ, sự nghiệp chắc cũng ổn, đột nhiên nói ra lời này, chỉ đơn giản tổn hại người này thành nghiện.

“Hình như dì không biết cháu có tiền đến cỡ nào.” Cố Cảnh Hàm nhàn nhạt nói.

Hàn Bùi Vân đang lái xe, vẻ mặt khó xử, hai người này đang cãi nhau cái gì vậy?

Bùi Nhã Thục chế nhạo, không từ bỏ khí thế: “Cô giàu hơn con gái tôi không?”

Trong lòng Hàn Bùi Vân run lên, bản thân vốn không mong ba mẹ có thể công nhận cô, thế nhưng giờ nghe mẹ nói ra ba chữ “con gái tôi”, trong đó còn chứa chút kiêu ngạo mà bản thân cô khó xác nhận được,

Sợ hai người lại bùm chéo nhau, Hàn Bùi Vân nhẹ giọng nói: “Mẹ, không so sánh được đâu.”

“Ý con là sao?” Bùi Nhã Tục khó hiểu hỏi.

“Cố Móng.... À không, Cố Cảnh Hàm?” Ở trước mặt mẹ, Hàn Bùi Vân chỉ dám gọi tên thật, “Chị tìm kiếm thông tin của chị, đưa cho mẹ em xem đi.”

Cố Cảnh Hàm làm theo lời Hàn Bùi Vân, mấy thông tin trên mạng chỉ là một phần thông tin mà cô sẵn lòng tiết lộ, cô đưa điện thoại cho Bùi Nhã Thục, cung kính nói: “Dì à, nếu dì có hứng thú với cháu, lát nữa cháu sẽ giới thiệu đầy đủ bản thần cho dì biết nhé?”

Trong lòng Bùi Nhã Thục đầy bất mãn, tên họ Cố này ngày càng không biết xấu hổ, ai thèm có hứng thú với tên này chứ?

Bà cầm điện thoại trên tay, cẩn thận xem xét, lúc này trong xe không có bất cứ thanh âm nào.

Đến nơi, Hàn Bùi Vân dừng xe, thông qua gương chiếu hậu nhìn Bùi Nhã Thục ngồi ở hàng ghế phía sau, mẹ cô vẫn đang cầm điện thoại di động của Cố Cảnh Hàm, vì bị lão thị nên cầm điện thoại hơi xa, gương mặt đầy hoang mang, giống cái hình ảnh lưu truyền trên mạng “ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm“.

“Mẹ, đến nơi rồi.” Cô lớn tiếng nhắc nhở.

Cố Cảnh Hàm xuống xe, đứng ở cửa sau xe chờ Bùi Nhã Thục, chỉnh lại thắt lưng áo khoác, dáng người đứng thẳng tắp.

Bùi Nhã Thục ngước mắt lên, tay cầm điện thoại, cảm thấy thái dương đang đập thình thịch.

Mấy thứ trên mạng... liệu có đáng tin không? Không phải nói trên mạng rủi ro lắm sao, lừa đảo đều từ trên đó mà ra.

Người đầy tâm sự xuống xe, lại bắt gặp trực diện chạm mặt với Cố Cảnh Hàm, bà chưa kịp nói gì, họ Cố kia đã dùng hai tay đưa tấm danh thiếp dát vàng cho bà.

“Dì à, cháu thật sự không cần tiền của Tiểu Vân.” Cố Cảnh Hàm cười rất đẹp, độ cong giống như đã trải qua luyện tập không ít nhiều, rất vừa đủ.

Bùi Nhã Thục trả lại điện thoại cho cô, cầm lấy danh thiếp thoáng liếc nhìn, rồi lại nhìn Cố Cảnh Hàm, cảm thấy người này như đang cười nhạo bà thiển cận, hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng nghĩ là tôi không biết có ý đồ gì.”

Cố Cảnh Hàm nhướng mày suy nghĩ một chút, dì thì biết gì chứ? Có thể biết ý đồ của bản thân là cơ thể mềm mại thơm thơm của Khóc Nhè không?

A, mẹ Khóc Nhè thuộc cầm tinh con vịt -- mạnh miệng.

Hehe, mẹ cô ấy là con vịt - bà có cái miệng cứng rắn.

Cố Cảnh Hàm vẫn giữ nụ cười, trong lòng suy nghĩ rõ ràng, lời nói có chút nịnh nọt: “Là do dì sinh được một cô con gái quá tốt, cho nên ý đồ của cháu với Tiểu Vân có quá nhiều.”

Hàn Bùi Vân đứng một bên nhìn mẹ và Cố Cảnh Hàm, trong mắt dâng lên sóng kích, miệng thì đáp qua đáp lại, ban đầu vốn còn lo lắng, nhưng khi nghe Cố Cảnh Hàm nói lời này, thì sắc mặt của Bùi Nhã Thục đồng thời thay đổi.

Bùi Nhã Thục quay người đi về phía quán cà phê, coi như họ Cố này ghê gớm, để bà cạn lời!

Nói xong, đôi mắt hoa đào đó chớp chớp, vô cùng quyến rũ, bà lớn tuổi rồi làm sao có thể xem mấy cái đó? Biết Hàn Bùi Vân là đứa trẻ ngoan, nhất định là do tên họ Cố kia!

Hàn Bùi Vân đi về phía trước mấy bước, dừng lại, sau đó quay lại, cẩn thận nhìn kỹ Cố Cảnh Hàm.

Cố Cảnh Hàm hơi cúi mặt nhìn cô, nụ cười lộ ra vẻ tự mãn sau thành công.

“Cố tổng.” Hàn Bùi Vân làm vẻ mặt khó có thể miêu tả nói: “Vừa rồi chị thật là nhờn.”

Cố Cảnh Hàm sửng sốt, khoanh tay lại, cảm thấy hoang mang.

Người này hình như đang không hiểu cô nói gì, mỗi lúc Cố Cảnh Hàm làm ra biểu cảm này, Hàn Bùi Vân lập tức thấy người này giống như một con chó không mấy thông minh, mà đã thế còn là một con chó lớn ra vẻ uy phong, giống như... Husky?

Cô đưa tay xoa đỉnh đầu Cố Cảnh Hàm, thấy vẻ mặt Cố Cảnh Hàm càng ngày càng hoang mang, Hàn Bùi Vân cười nói: “Em phải mua dầu cho chị.”



Cố Cảnh Hàm vuốt ngược mái tóc rối bù của mình, nghi ngờ nhìn lòng bàn tay: “Không có nhờn mà, hôm qua chị mới gội đầu.”

Hàn Bùi Vân cười lớn: “Cố Cảnh Hàm, chị đáng yêu thật đó.”

Bùi Nhã Thục đi đến cửa quán cà phê, xoay người lại không thấy ai, đi trở lại vài bước mới thấy hai thân hình kia vẫn còn đứng tại chỗ, nhìn nhau cười đầy tình cảm.

Bà thật sự chịu hết nổi rồi! Rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt!

“Nhìn đủ chưa? Vờn nhau chưa xong à?” Bùi Nhã Thục nói xong liền đi tiếp, không thể ở lại nhìn thêm một giây nào, thiếu điều muốn cất cao giọng.

Hàn Bùi Vân lại đỏ mặt, xấu hổ che khuôn mặt nóng bừng của mình, nhẹ nhàng đẩy Cố Cảnh Hàm: “Đi thôi.”

“Khóc Nhè, em đáng yêu thật đó nha, lúc xấu hổ càng đáng yêu hơn.” Cố Cảnh Hàm phối hợp với cô, đi cạnh nhau cách khoảng mười centimet, nghiêm túc hỏi: “Em ăn Khả Ái Đa lớn đến sao?”

*Khả Ái Đa (kem đáng yêu): Kem Cornetto

Hàn Bùi Vân bình tĩnh đi tới, sửng sốt một lát, sau đó cười lớn: “Chị lại đọc được cái này ở đâu nữa vậy?”

Cố Cảnh Hàm thành thật trả lời: “Liễu Dĩ Tư dạy chị.”

“Hahaha...” Người phụ nữ xinh đẹp này khá hay đó chứ, còn học được một số từ tình yêu trần tục.

Vốn dĩ Hàn Bùi Vân rất căng thẳng khi dẫn Cố Cảnh Hàm đi đối mặt với mẹ cô, nhưng mà trêu chọc xong Cố Cảnh Hàm, hòn đá lớn trong lòng cô dường như biến mất không dấu vết.

Cô nghĩ chỉ cần hai người ở bên nhau, dường như không có gì phải sợ hãi.

Tại nhà Hàn Bùi Vân, An Ca và Lịch Lịch chơi xong hai ván cờ cá ngựa, lúc chơi Hàn Hoè hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Lịch Lịch, sau đó đi vào bếp mang ra một dĩa táo đã cắt thành từng miếng nhỏ, ngồi xổm xuống giữa bọn trẻ.

“Lịch Lịch, còn có... An Ca?”

Hai đứa nhỏ cầm quân cờ cùng nhau nhìn ông.

Hàn Hoè có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, mà trẻ con thì không nói dối, có mấy câu khi có Bùi Nhã Thục ở đây ông khó có thể hỏi được, ông cân nhắc lời của mình: “Cố Cảnh Hàm, cũng là mẹ Cố của hai đứa, đối xử với mẹ Hàn có tốt không?”

An Ca nằm trên mặt đất, nhìn lên trần nhà, bĩu môi, phồng má lên, như đang suy nghĩ.

Lịch Lịch suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Rất tốt, siêu tốt, vô cùng tốt ạ.”

Nói xong, Hàn Hoè đưa một miếng táo lên miệng coi như khen thưởng, hỏi An Ca: “An Ca đã nghĩ xong chưa?”

Hàn An Ca lắc đầu: “Ông ngoại, mẹ Cố nói rất yêu mẹ, thế nên yêu là phải đối tốt sao ạ?”

“Rất yêu à?” Hàn Hoè bất đắc dĩ sờ trán, Cố Cảnh Hàm này nói gì với bọn trẻ thế này?

Cố Chỉ Lịch nghe An Ca nói xong, thế là có câu hỏi: “Nếu thế thì, mẹ còn nói muốn kết hôn với mẹ Hàn, chỉ muốn kết hôn với người mình yêu thật lòng, cho nên mẹ đối với mẹ Hàn rất tốt sao ạ?”

“Yêu một người không có nghĩa là đối xử tốt....” Hàn Hoè cũng không biết nên giải thích với nào với bọn nhỏ, mà ông vừa nghe được gì chứ?

“Kết hôn?” Đứa nhỏ này thật sự nói là Cố Cảnh Hàm muốn kết hôn với Hàn Bùi Vân sao?

“Còn sẽ có em bé nữa.” Hàn An Ca hưng phấn ngồi dậy, nắm tay Lịch Lịch, “Đợi em bé lớn lên, có thể cùng chúng ta chơi trò chơi gia đình.”

Cố Chỉ Lịch vô cùng vui mừng: “An Ca là mẹ và mình là ba.”

“Cái gì... em bé?” Hàn Hoè gần như rụng đi mấy sợi tóc trên trán, ông hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang, xem ra bản thân vẫn chưa có năng khiếu giao tiếp với trẻ con.

Hai người phụ nữ... từ đâu ra em bé? Này trêu bọn nhỏ phải không?

Cố Chỉ Lịch nhẹ nhàng vỗ bụng cô bé: “Trong bụng mẹ có trứng, sẽ nở ra em bé.”

Hàn Hoè hiểu mẹ trong lời Lịch Lịch nhắc là Cố Cảnh Hàm, nhưng Cố Cảnh Hàm làm sao có thể mang thai? Mà lúc này à?

Không thể nào, đồng ngôn vô kỵ, chắc là cháu nó đùa.

Hàn Hoè nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại không hề thoải mái chút nào, dù sao đây cũng là vấn đề liên quan đến sinh mạng. Ông muốn gọi điện cho Bùi Nhã Thục và nhờ vợ hỏi con gái mình xem có phải như vậy không, nhưng ông cảm thấy không thích hợp, theo tính cách của Bùi Nhã Thục, chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.

Cố Chỉ Lịch thấy ông ngoại đang ngẩn người nên cô kéo An Ca, nắm tay đi đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của ban công rồi ngồi xổm xuống.

Hàn An Ca biết Lịch Lịch đang nhìn cái gì, ánh mắt cô nhóc nhìn đến khu vui chơi dành cho trẻ em trong khu dân cư, mấy đứa trẻ trạc tuổi đang chơi đùa trên bãi cỏ tuyết.

Trên bãi cỏ phủ đầy tuyết trắng, xuất hiện một người tuyết to béo, là tuyết thật chứ không phải người tuyết giả làm bằng bột.

Nhóc con thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Cố Chỉ Lịch bên cạnh: “Hỏi, cậu có muốn đắp người tuyết không?”



Cố Chỉ Lịch quay mặt lại, đôi mắt lấp lánh, nhưng chỉ trong chốc lát, lại tắt, cô bé cúi đầu nhìn lại bọn trẻ đang chơi đùa, giọng cô bé trầm đến mức gần như không nghe được: “Không được, mẹ không cho mình đi ra ngoài.”

Hàn An Ca ghé sát vào tai cô bé, đưa tay lên miệng rồi thì thầm: “Mẹ không có ở nhà.”

Cố Chỉ Lịch nhìn cô nhóc, đôi mắt từ từ mở to: “Có được không?”

Hàn An Ca muốn thực hiện tâm nguyện của Lịch Lịch, lập tức chạy tới chỗ ông ngoại: “Ông ngoại, cháu có thể xuống lầu chơi tuyết với Lịch Lịch được không?”

Hàn Hoè tỉnh táo lại, cau mày nói: “Cái này không được rồi, Lịch Lịch còn đang bệnh, ở ngoài lạnh lắm.”

Cố Chỉ Lịch nhặt chiếc áo khoác dày cộm của mình lên, vụng về thò tay vào ống tay áo, to mắt nhìn ông, đáng thương nói: “Ông ngoại, cháu mặc nhiều quần áo rất ấm, không lạnh.”

Hàn An Ca tìm thấy chiếc khăn quàng cổ của Lịch Lịch, quàng vào cổ cô bé rồi vụng về thắt nút lại.

“Cháu rất muốn làm Tuyết Bảo, cháu sẽ ngoan, sẽ không cảm lạnh.” Cố Chỉ Lịch nói, trong mắt tràn đầy sương mù, thân ảnh nho nhỏ kia rất uỷ khuất, lại qua mấy ngày nữa, phải về lại bệnh viện rồi.

Hàn Hoè thấy Lịch Lịch ứa nước mắt, lập tức đau lòng, vội vàng sắp xếp lại nút thắt lộn xộn của An Ca: “Cái này... thật sự được sao?”

“Được ạ, chỉ một lát thôi, bọn cháu chỉ làm một cái Tuyết Bảo nhỏ.” An Ca dùng tay ra hiệu trịnh trọng hứa hẹn.

Hàn Hoè nhìn đồng hồ, giọng điệu ôn hòa thương lượng: “Chỉ xuống một lát, được không?”

Ông vốn tưởng rằng Lịch Lịch sẽ cùng mình thương lượng, nhưng đứa nhỏ này sửng sốt một chút, sau đó vui mừng nhảy dựng lên: “Cám ơn ông ngoại!”

Một tiếng gọi ông ngoại, khiến tâm Hàn Hoe như hoa nở rộ.

“An Ca, cháu cũng mặc áo khoác đi.” Ông giúp An Ca mặc áo khoác, rồi mỗi tay dắt tay hai đứa nhỏ đi xuống lầu.

Vừa xuống lầu, hai đứa nhỏ dang rộng vòng tay như chim vừa thoát khỏi lồng, bay về phía bãi cỏ trong khu vui chơi.

Hàn Hoè chắp tay sau lưng đi theo bọn nhỏ, có chút nhẹ nhõm nhìn bóng lưng Lịch Lịch, đứa trẻ này thật sự không giống bệnh nhân chút nào, nhất định sẽ khỏi bệnh.

Nói chỉ làm một cái Tuyết Bảo nhỏ, đại khái có kích thước có thể cầm trên tay, Hàn An Ca tìm một mảnh tuyết sạch, trực tiếp bắt đầu chơi.

Cố Chỉ Lịch nắm lấy một nắm tuyết, nắm chặt trong tay đưa cho An Ca.

Hàn An Ca cầm lấy quả cầu tuyết mềm mại, đem nó đặt lên quả cầu tuyết của mình: “Mình còn tưởng Lịch Lịch muốn chơi ném tuyết với mình chứ.”

Cố Chỉ Lịch lắc đầu phủ nhận: “Mình sẽ không ném tuyết vào người An Ca.”

Hàn An Ca cười hắc hắc: “Mình cũng không nỡ ném vào người Lịch Lịch.”

Cách đó không xa, Hàn Hoè nhìn hai đứa trẻ ngồi xổm dưới đất chơi đùa trong tuyết, khóe môi nở nụ cười.

Hai quả cầu tuyết nhanh chóng được tạo thành, Hàn An Ca chăm chú tạo hình, hy vọng làm cho Tuyết Bảo xinh đẹp hơn, nhìn thấy bàn tay đỏ bừng vì lạnh của Lịch Lịch, thế là bảo Lịch Lịch đừng đụng vào tuyết nữa, đi tìm cành cây khô làm tay cho Tuyết bảo.

Trên bãi cỏ bên cạnh có một người tuyết lớn do mấy đứa trẻ làm nên trên bãi cỏ đó không có tuyết, Cố Chỉ Lịch xoa xoa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, cúi xuống tìm kiếm.

Cô bé loạng choạng như bị đẩy, sau đó đỉnh đầu lạnh buốt, Cố Chỉ Lịch bối rối sờ sờ đầu, chiếc mũ trùm đầu màu đỏ nhỏ của cô bé biến mất.

Cô bé ngã xuống cỏ, trước mặt một cậu bé ôm chiếc mũ trùm đầu nhỏ màu đỏ của cô bé, chỉ vào Cố Chỉ Lịch rồi gọi bạn mình đến.

Một số đứa trẻ vây quanh rồi nhìn cô với ánh mắt tò mò.

“Mấy đứa nhìn đi, mình nói đâu có sai, nó không có tóc kìa!” Cậu bé cười, khoe hàm răng cửa khấp khểnh.

Cố Chỉ Lịch thở hổn hển, cố gắng che đỉnh đầu lại, nhưng khi tay chạm vào đỉnh đầu vốn chỉ có một lớp lông tơ, nước mắt không kìm được mà trào ra. Cô bé ngồi bệt xuống đất, ôm lấy cái đầu nhỏ, hy vọng mấy người bạn nhỏ kia đừng nhìn chằm chằm vào mình nữa.

Vào lúc đó, Cố Chỉ Lịch nhỏ bé cảm nhận được cảm giác tồi tệ nhất mà bản thân từ lúc sinh ra gặp phải, đó là cảm giác tủi nhục mà cô bé vẫn chưa thể hiểu được.

“Nó như con rùa rụt đầu vậy.”

“Rùa cũng không có tóc nha.”

Cố Chỉ Lịch không nhìn họ, nhưng mà mấy đứa đó vẫn nhìn cô bé, nhưng lời nói đó như kim đâm vào tim cô bé, thậm chí còn đau hơn cả tiêm đâm vào xương.

Đột nhiên cậu bé kia hét lên: “Á, ai đánh tao?”

Cố Chỉ Lịch hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Ca đang cầm một cành cây rậm rạp có chiều cao ngang bằng với cô nhóc đứng trước mặt cô.

“Thử bắt nạt cậu ấy lần nữa xem!” Hàn An Ca quơ cành cây, ép đám trẻ con lùi lại.

Cố Chỉ Lịch trước đó đang ngồi xổm trên mặt đất, khu vực đó là điểm mù của Hàn Hoài, bây giờ nhìn thấy An Ca hung hãn, giống như muốn đánh người, ông vội vàng chạy tới.

An Ca chỉ vào đứa cầm đầu trong đám lớn hơn cô nhóc mấy tuổi, hét lên: “Không được bắt nạt lịch Lịch!”