Ôm một bó hoa huệ vào trong nghĩa trang. Không khí những ngày đầu xuân quả thật trong lành và thoáng đãng, ánh nắng chan hòa bao phủ xung quanh cũng trở nên dịu dàng đến lạ kỳ. Dừng chân trước ngôi mộ đã xây cách đây khá lâu, bó hoa huệ lặng lẽ được đặt trước bia mộ bao giờ đã lạnh lẽo.
Mười năm rồi! Trong khi cô đã bước qua độ tuổi hai mươi tám với công thành danh toại, tương lai tươi sáng vô cùng còn anh thì lại nằm hiu quạnh ở đây, mãi mãi ở tuổi mười tám tươi đẹp và còn hàng vạn những tiếc nuối. Mộc Miên tự hỏi nếu chuyện đau lòng năm ấy không diễn ra, anh vẫn là anh, vẫn là người con trai có nhiệt huyết, hoài bão, tương lai sáng lạn, có thể vị trí ngày hôm nay trong tay cô cũng vốn dĩ cũng sẽ là của anh. Những năm qua Mộc Miên đã rất nhiều lần bị dằn vặt bởi quá khứ. Năm ấy không phải là ngày kỉ niệm ba năm bên nhau thì anh sẽ không rời đi một cách thương tâm như vậy.
- Anh à, sắp tới là ngày giỗ thứ mười của anh. Em nhớ anh rất thích ăn bánh hạnh nhân, đến đó em sẽ làm nhiều một chút nhé, và cho thêm một ít socola vào.
Mộc Miên cầm một chiếc khăn, cẩn thận lau sạch sẽ phần bia và mộ. Nhớ năm ấy, khi cả hai vẫn còn vui vẻ bên nhau, anh từng hứa sau này sẽ trở thành một nghệ nhân kim hoàn nổi tiếng, tự tay thiết kế nhẫn cưới độc nhất vô nhị cho hai người. Tuy không thể thực hiện mơ ước đó được nữa nhưng cô lại có thể thay anh đứng trên đỉnh cao danh vọng, trở thành một nghệ nhân kim hoàn mà bất cứ công ty nào cũng thèm khát. Ấy vậy mà điều ước còn lại không thể thực hiện được, đó cũng chính là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của cô gái nhỏ. Suốt cuộc đời này được quen biết, được ở cạnh, được chiều chuộng, được người con trai ấy yêu thương chính là điều may mắn nhất của cô.
- Nếu bây giờ anh còn ở đây thì có lẽ sẽ rất vui với những gì em đã làm được. Tuy không đứng nhất nhưng vị trí của em bây giờ rất khó lung lay. Tất cả những gì em làm trong quá khứ, hiện tại và tương lai đều là vì anh. Ở bên đó anh nhất định phải dõi theo em và mọi người, phù hộ cho hai bác luôn khỏe mạnh, còn phải bảo vệ cho Mỹ Vy thật tốt nữa… Con bé cũng rất nhớ anh.
Hai mắt rưng rưng ngấn lệ. Lúc nào cũng như thế. Chỉ cần đứng trước mộ phần của Trọng Nam là cô không thể nào kềm nén được cảm xúc của mình. Anh là mối tình đầu và là hình mẫu vô cùng lý tưởng trong lòng Mộc Miên. Tuổi thanh xuân của cô luôn có sự hiện diện của anh, một ngày cũng không thể thiếu. Cảm ơn anh đã biến quá khứ ấy thành một kỷ niệm đáng nhớ nhất. Và cũng cảm ơn anh đã cho cô một tình yêu tuổi học trò đẹp đẽ nhất trên đời.
[Reng! Reng!]
Đưa tay lau hốc mắt rồi lấy điện thoại từ trong túi ra. Trông thấy số máy lạ đang gọi đến thì cô liền lấy lại tinh thần và lướt nút xanh nghe máy.
[Tôi là Mộc Miên, xin hỏi là ai gọi đến vậy?]
[…]
[À, được thôi. Anh cứ gửi địa chỉ cho tôi là được.]
[…]
[Chào anh!]
Mộc Miên ngắt máy rồi luyến tiếc nhìn ảnh của Trọng Nam trên bia mộ. Vẫn là nụ cười tươi tắn ấy, nụ cười mà đến hết suốt cuộc đời này cô cũng không bao giờ quên.
- Em vẫn luôn nhớ về anh. Tạm biệt!
Lặng lẽ quay lưng rời đi, người con gái này chẳng biết từ bao giờ đã mang một bóng lưng cô đơn và bắt đầu làm quen với việc làm gì cũng một thân một mình. Liệu rằng cô sẽ tìm được một người thật sự hiểu mình hay không? Không cần anh ấy là một người giàu có, đứng trên vạn người. Chỉ cần là người mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối thì dù có là ai, thân phận thế nào cô cũng sẽ gật đầu đồng ý. Nhưng trôi qua lâu như vậy vẫn không thấy anh ta xuất hiện… Có lẽ đời này cũng không xuất hiện nữa.
Lại một bó hoa huệ trắng được đặt lên ngôi mộ của chàng trai trẻ tuổi. Hiểu Đông nhìn bó hoa đã được đặt trước từ khi nào rồi lại nhìn dáo dác xung quanh. Ông bà Cao hiện ở nước ngoài, Mỹ Vy thì đã đến mấy ngày trước đó, vậy thì bó hoa này là của ai?
Thở dài một hơi, thắp một nén hương rồi cắm bên cạnh nén hương vẫn chưa tàn hết. Năm nào cũng như vậy, cứ mỗi ngày đầu năm và ngày giỗ là anh đều đến đây. Ngày tảo mộ còn cho người đến dọn dẹp, trang hoàng.
Đang bày trí đĩa trái cây để trên bia mộ thì Tần Đinh đã đi đến sau lưng từ lúc nào và khẽ giọng nói:
- Thưa sếp tổng, bộ phận thiết kế đã trì trệ tiến độ rất nhiều lần, lần này không gấp rút thì ảnh hưởng rất lớn đến lần công diễn đầu năm.
Đôi mày khẽ nhíu, Hiểu Đông điềm đạm cất lời:
- Giám đốc thiết kế không biết cách quản lý và bố trí nhân lực sao? Chuyện của một bộ phận cần tôi phải nhúng tay vào vậy thì tuyển dụng cô ta để làm gì?
Sau khi bày trí xong mọi thứ, Hiểu Đông đưa mắt nhìn bia mộ thêm một lần nữa rồi quay lưng rời đi. Vừa đi vừa nói:
- Lần này không ổn thỏa thì sa thải đi.
…
Chẳng mấy chốc đã đến một quán cafe ở cạnh trung tâm mua sắm. Theo như thông tin nhận được thì chỉ cần đến đây và tìm một người đàn ông mặc bộ suit đỏ sẫm là được.
Loay hoay một lúc cũng tìm được người đó, Mộc Miên có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng bước đến gần anh ta.
- Cho hỏi, anh là Trần Trung đúng không?
- Cô đến rồi, mời cô ngồi.
Anh ta mỉm cười rồi đưa tay về ghế sofa ở đối diện.
Ngồi xuống ghế và để túi xách bên cạnh mình, cô hỏi:
- Lúc nãy anh có nói mình bên công ty Bernie. Không biết tìm tôi là có việc gì?
- Không giấu gì cô, hiện tại Bernie đang là một trong hai công ty kim hoàn lớn nhất cả nước. Chúng tôi đã biết cô về nước từ lâu nhưng vẫn chưa có hoạt động hợp tác nào nên sếp Trình muốn mời cô về Bernie làm việc ở vị trí trưởng phòng thiết kế.
- Hiện tại tôi vẫn đang phân vân về việc hợp tác hay thành lập công ty riêng. Nhưng công việc còn khá nhiều, có lẽ thời gian cũng vì thế mà bị hạn chế.
- Không sao, cô cứ suy nghĩ thêm về việc này, bất cứ lúc nào muốn đến thì Bernie vẫn luôn chào đón cô. Đây là bản hợp đồng đã được sếp Trình phê duyệt. Cô thấy không hài lòng chỗ nào thì cứ nói, tôi sẽ báo lại để ngài ấy cho người chỉnh sửa.
Trần Trung lấy ra một bản hợp đồng chỉnh chu, quả thật đã qua phê duyệt.
Cầm lấy nó rồi xem sơ qua vài trang. Thật sự quyền lợi khi làm việc ở Bernie rất tốt, lương bổng cũng không tồi. Vừa vào đã làm ở vị trí trưởng phòng giống như khi cô còn ở nước X. Vị trí này đối với cô quá dễ dàng, mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay nên không có gì đột phá. Dù quyết định đầu quân cho Bernie rất tốt nhưng hiện tại cô còn phải chuẩn bị cho nhãn hàng mỹ phẩm sắp ra mắt, sợ rằng sẽ mâu thuẫn thời gian với bên họ. Còn chuyện thành lập công ty riêng thì không có khả năng. Nếu mở công ty và quản lý mỹ phẩm, thêm việc cô còn rất nhiều khách hàng đặt thiết kế nên thật sự rất đau đầu. Không xử lý khôn khéo thì chẳng khác gì một cuộn chỉ bị rối tung lên cả.
- Tôi có thể suy nghĩ thêm không? Vài ngày nữa tôi sẽ liên lạc với anh.
- Được, số vừa nãy cũng là số của tôi. Cô cứ suy nghĩ, chúng tôi không gấp. Cứ đến với Bernie khi tâm trạng của cô thoải mái nhất.
- Cảm ơn!
Mộc Miên bắt tay anh ta rồi tiếp tục xem bản hợp đồng. Có lẽ cô cần suy nghĩ kĩ về chuyện này. Vả lại Mộc Miên biết rõ giá trị của mình là ở đâu. Bản thân về nước chưa lâu, muốn đứng vững được môi trường trong nước thì phải có người chống lưng cực mạnh. Bernie này không tồi nhưng thứ cô muốn không đơn giản là một chiếc ghế trưởng phòng nhỏ nhoi. Nó không hề bức phá với năng lực hiện tại. Phải suy nghĩ nhiều thêm một chút để tính toán rõ ràng hơn mới được. Là người có tư duy cầu tiến, chiếc ghế trưởng phòng đã ngồi ở nước X không còn là tham vọng của cô nữa rồi. Mộc Miên muốn nhiều hơn thứ đó, có thể họ trọng dụng nhưng không thân thiết đến mức vì cô mà đánh đổi với một một vị trí khác. Tốt nhất nên xem nơi đâu đáng để tin tưởng đã.