Đôi chân dài sải bước trên sân trường dưới con mắt dò xét của những học sinh khác. Mỗi bước đều nặng nề như có một viên đá khổng lồ kéo theo.
"Đẹp trai mà sao nhân cách không ra gì thế nhỉ?"
"Sao không đuổi học đi cho rồi, lỡ hắn còn làm bậy... Tởm!"
"Được tung hô làm nam thần xong chắc tưởng làm gì cũng được à?"
"Nghe đồn là có người yêu chung lớp cơ. Thế mà giở trò với người khác".
Thiếu niên cố gắng bỏ ngoài tai. Những vết thương trong tâm hồn có thể bị cứa bằng lời nói, thật đáng sợ. Trước khi mất, có lẽ bố đã chịu dày vò gấp trăm ngàn lần thế này...
Bỗng, hòa lẫn trong tiếng xì xầm phán xét là giọng nói dịu ngọt của đàn em khối dưới, Minh Nguyệt:
- Anh ổn không?
Còn gì tuyệt vời hơn một người con gái đến bên, an ủi những lúc ta suy sụp nhất? Đến Ngô Vương Phù Sai còn để mất nước, tự tử vì trúng "mỹ nhân kế" của Tây Thi, huống hồ Long Vũ chỉ là một chàng trai bình thường đang cần được vỗ về.
Long Vũ liếc nhẹ sang bên cạnh. Không phải Ái Nhi? Cậu thất thiểu lờ đi, tiếp tục bước về phía cổng.
Minh Nguyệt đi song song, cố gắng bắt chuyện:
- Em có nghe vụ lúc trưa. Mọi người rõ ràng đang vu oan cho anh! Em tin anh sẽ không bao giờ làm những chuyện xấu xa!
Lồng ngực thiếu niên bỗng thắt chặt. Giá như những lời này là của Ái Nhi thì tốt biết mấy.
Tâm trí cậu rối như tơ vò, thuận miệng đáp:
- Ừm, cảm ơn nha.
Cả bầu trời của Minh Nguyệt như sáng bừng. Lần đầu tiên cô cảm nhận được tông giọng ấm áp từ người mình thích. Cậu bắt đầu có thiện cảm với cô rồi chăng?
Kế hoạch chia rẽ đôi trẻ đã thành công. Quả nhiên đích thân Minh Nguyệt ra tay có khác.
...----------------...
Trần Long Vũ mang tâm trạng suy sụp đi về nhà. Chào đón cậu là câu nói vô tình của bác quản gia:
- A! Cậu chủ! Nãy bà chủ có gọi điện nhưng cậu chưa về. Hình như là liên quan đến mấy cái nguyện vọng thi Đại học...
Gương mặt xanh xao của chàng trai trẻ khiến quản gia ngơ người. Cậu vô cảm đi một mạch lên lầu, đóng cửa.
Bác đưa tay lên che miệng vì ngạc nhiên.
"Ủa... cãi nhau vụ này nhiều năm nay rồi mà, sao giờ cậu chủ phản ứng mạnh vậy?"
...----------------...
Lúc sau, khi nắng chiều chuyển sang màu cam đỏ, Vương Ái Nhi với gương mặt lo lắng chạy bán sống bán chết đến căn biệt thự. Trên lưng cô bé là chiếc cặp sách như thường lệ, tay xách thêm một bịch ni-lông có băng y tế và oxy già.
Cô tròn xoe mắt khi thấy hai, ba người đứng nói chuyện với bác quản gia trước cánh cửa lớn. Bàn tay nhỏ lau mồ hôi rồi chạy đến, giọng hơi gấp gáp:
- S-Sao mấy cậu lại ở đây?
Có Ngọc Ánh, Hải Nam thì không thành vấn đề. Nhưng sao còn có tên Hiệp lùn nữa?
Thấy cô bé mồ hôi nhễ nhại, Hiệp xót xa:
- Cậu chạy gì mà nói không nổi thế? Hít thở sâu xem nào.
Ái Nhi đưa mắt nhìn một lượt mọi người rồi mới bình tĩnh nói:
- Phù... tớ đi mua băng cá nhân. Hình như Long Vũ bị thương...
Nghe đến đây ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, lẩm bẩm: "ủa? Có hả?".
Tất nhiên không ai để ý đến vệt máu nhỏ cùng vết sứt chỉ trên lưng Long Vũ. Chỉ có Ái Nhi nhìn ra chi tiết này.
Cô bé gãi đầu gãi tai, hỏi:
- Từ trưa đến giờ thấy nhiều người xì xầm quá. Long Vũ gặp chuyện gì hả?
Cả bọn giật mình. Chính cái đám này cũng đang "xì xầm" chuyện đó đây. Chẳng lẽ phải kể với đứa trẻ này rằng Long Vũ đã vào nhà kho với một nữ sinh và bị tố cáo?
Quản gia liền nói bừa để đánh trống lảng:
- À! Không có gì. Cậu chủ chỉ đang buồn vì chưa chọn được ngành.
Ái Nhi bất ngờ:
- Ủa? Không phải cậu ấy chọn Y Dược hở bác?
- Bị mẹ cấm rồi! Do cậu chủ cố chấp, lúc trưa còn cãi nhau ì đùng với giáo viên chủ nhiệm.
- Tại sao mẹ lại cấm ạ?
Quản gia cứng họng. Cái này phải hỏi chính chủ chứ bác có biết gì đâu. Ái Nhi đành phải nhận cái lắc đầu bất lực từ người đàn ông.
Hết cách, cô bé xòe thẳng 5 ngón tay ra trước mặt mọi người:
- Cho cháu mượn điện thoại. Cháu sẽ nói chuyện với bác ấy!
Nếu thật sự Long Vũ đang đau đầu vì vấn đề này thì phải giải quyết tận gốc rễ. Hà cớ gì lại ngăn cản ước mơ lành mạnh của con trai? Có là mẹ ruột đi nữa cũng không có quyền.
...----------------...
"Cộc cộc"
Tiếng gõ cửa vang vọng vào căn phòng yên ắng. Long Vũ ngồi gục mặt trên bàn học. Tất cả các cửa, kể cả ban công, đều đã bị khóa, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Chàng trai nghe tiếng của quản gia:
"Cậu chủ..."
Cậu mệt mỏi ngẩng đầu nói lớn:
- Tôi không ăn tối. Bác ăn đi.
"À không, bà chủ có điều muốn nói..."
Không cần nghe cũng biết là chuyện chọn chuyên ngành Đại học. Long Vũ nhất quyết làm theo ý mình:
- Tôi vẫn sẽ học bác sĩ. Bác nói mẹ thôi cái việc gây áp lực cho nhà trường đi!
Bác quản gia im lặng một vài giây rồi gõ nhẹ vài cái lên cửa, giọng nhỏ lại:
"Cậu không nghe thì ra đọc thôi cũng được".
Thiếu niên ngây người. Trước giờ toàn nói chuyện với mẹ qua điện thoại, bây giờ bảo đọc là đọc cái gì?
Định không quan tâm nhưng sự tò mò đã chiến thắng. Một hơi thở thật sâu tràn vào trong phổi Long Vũ, trước khi cậu đứng dậy, đi ra mở cửa.
"Cạch"
- Đọc gì ạ?
Quản gia đưa tin nhắn cho cậu chủ nhỏ rồi trầm mặc đứng đó. Không gian im ắng cũng chẳng thể che lấp được tiếng lòng bão giông của chàng trai trẻ.
Cậu đưa mắt nhìn xuống những dòng tin nhắn đến từ mẹ.
"Vũ, mẹ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu".