Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1177: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 08


Trong cơ thể Bách Hợp có linh lực, lại có Đạo Đức kinh hộ thể cho nên âm khí không tạo được bất kì ảnh hưởng nào tới cô. Bởi vậy sắc mặt cô vẫn chưa có bất kì biến hóa nào ngoại trừ tóc có chút lay động do bị gió thôi, rõ ràng trong đám người cô là người yên tĩnh nhất.

Không ít người chỉ đứng ở cửa một lát liền bắt đầu giậm chân, hiển nhiên chân bắt đầu cứng lại, phía người hiệp hội còn đang nói: “Thời gian không còn sớm, mọi người đi sớm về sớm, chúng ta sẽ ở bên ngoài chờ.”

Lần này người thủ lĩnh đội – lão Trang, thoạt nhìn đã hơn 60 tuổi, dáng người thẳng tắp như cây giáo, khuôn mặt tuấn tú, tóc đã có một chút hoa râm, ông để râu, hai mắt lấp lánh hữu thần, lúc bước đi còn mang theo gió chắc cũng từng luyện võ. Bách Hợp cảm giác được trên người ông có một chút linh lực, mặc dù cũng không phải là thật lợi hại nhưng còn tốt hơn người khác, thảo nào phía người hiệp hội để ông phụ trách dẫn đầu.

Ông Trang nghe thấy lời của người phụ trách hiệp hội thì dẫn đầu bước chân vào trong ngôi nhà cổ, ‘cạch’ một tiếng, không biết chân ông giẫm phải thứ gì, phát ra tiếng vang dội khiến mọi người hoảng sợ, ông liếc mắt nhìn: “Mọi người nhớ chú ý bước chân, đường ở đây ẩm ướt khó đi, rất dễ trượt chân.”

Ngôi nhà cổ quanh năm bị âm khí ăn mòn, mọc đầy cỏ dại, mặt đất tất cả đều là rêu xanh, rêu xanh vô cùng xốp lại ẩm ướt, nên Trang Thiên Minh vừa giẫm chân xuống mặt phủ đầy rêu xanh thoáng cái liền bị mở bung ra, bắn ra một ít nước bùn nâu.

Mọi người vừa thấy không chuyện gì, đều biết là do mình đa nghi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lần lượt tiến vào ngôi nhà cổ. Bách Hợp đứng ở trong đám người, đi cuối cùng. Trang Thiên Minh có vài phần bản lĩnh, Bách Hợp đã nhìn ra, người này bởi vì đã gặp qua nhiều chuyện lớn, kinh nghiệm cũng nhiều, tính cách cũng lão luyện thành thục, hơn nữa trên người ông còn như có như không quấn quít lấy mấy phần linh lực, xem ra dù không phải là cao thủ, nhưng ở trong đám người kia cũng là thật sự có chút bản lĩnh, do ông xung phong đi đầu Bách Hợp liền đi ở phía sau.

Đoàn người cộng thêm nhiếp ảnh gia tổng cộng hơn trăm người. Mọi người đều mang theo vật dụng cần thiết. Vừa đi vừa tạo ra một con đường, cắt cỏ dại ném ra bên cạnh. Ngôi nhà này chiếm diện tích không nhỏ, bao gồm hoa viên, núi giả, ao cùng với đình đài lầu các. Bây giờ mọi người mới vừa vào cửa lần đầu, sợ rằng phải đi dạo quanh cả ngôi nhà một lần. Có nhiều người nên việc đi lại trở nên chậm hơn. Hơn nữa đã một thời gian dài không ai ở đây, khắp nơi mọc đầy cỏ dại, cần vừa đi vừa dọn đường. Muốn đi dạo quanh ngôi nhà này một lần không phải một chuyện dễ dàng, sợ rằng cần cả ngày.

Người đàn ông khiêng camera thấy Bách Hợp đi cuối cùng, nhịn không được liền nhìn cô một cái, lần này trong số những người cùng nhau tiến vào cổ trạch không phải có một mình Bách Hợp là cô gái trẻ tuổi, nhưng tuyệt đối cô là cô gái xinh đẹp nhất, chọc người chú ý.

“Cô nên đi nhanh một chút…” Nhìn thấy người đẹp, người khiêng camera mở miệng muốn bắt chuyện, đang muốn nói Bách Hợp đi nhanh hơn, đằng trước mọi người đi qua rồi thì phía sau ít nguy hiểm hơn, nhưng lời còn chưa nói hết, đột nhiên phía trước có người thét lên: “A…” Ngôi nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cơ hồ có chút quỷ dị, tiếng thét chói tai còn có chút run rẩy như phá vỡ sự yên tĩnh cả tòa cổ trạch, tự dưng tăng thêm mấy phần cảm giác âm u khủng bố, đoàn người không khỏi có chút hốt hoảng, có người sau đó liền kêu lên: “Thứ gì?”

‘Tê tê’ truyền đến, liên tiếp có người thét chói tai giậm chân, sợ hãi là thứ vô cùng dễ dàng truyền từ người này sảng người khác, rõ ràng trước sau hai bên đều không biết đó là thứ gì, cả đoàn người khổng lồ thoáng cái liền hoảng sợ. Càng nhiều người hoảng lên tình huống lại càng loạn, có người vô ý thức liền chạy về phía sau, có người thì lại theo bản năng muốn chạy về phía trước nhìn xem rốt cuộc là vật gì. Một người phụ nữ trung niên không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhưng vẫn cố chạy theo mọi người, muốn đến phía trước nhìn nhưng người phía trước lại đang chạy trốn, cứ như vậy bị đụng vào, người phụ nữ trung niên thoáng cái liền bị người đang chạy đẩy té trên mặt đất, ‘bạch’ một tiếng mông đập xuống đất, nước bùn bắn ra, khiến đạo bào trên người bà ướt hết toàn bộ. Hai tay bà ta chống trên mặt đất, đột nhiên trong miệng phát ra ‘Ôi’ một tiếng kêu: “Hình như tôi bị thứ gì cắn phải.”

Bà ta giơ tay lên, trong lòng bàn tay dính một chút rêu xanh cùng với nước bùn sau đó máu chảy ra.

Mọi người ba chân bốn cẳng kéo bà ta dậy, trên người bà ta đều ướt, lạnh đến run người.

“Làm sao bây giờ? Bà có mang quần áo dự bị không?” Nhìn thấy có người bị thương, người đỡ bà ta liền không tự chủ được hỏi một câu, cô gái kia lắc lắc đầu, ban đầu đã nói lần này tiến vào tối đa chỉ một ngày, nơi này lại không thể tắm thay quần áo thường, mọi người đều không phải trẻ con, cũng không nghĩ tới việc ngã sấp xuống muốn đổi quần, trong bao đồ mang theo hoặc là dược phẩm, hoặc là thức ăn, thật sự ít người mang theo quần áo.

“Đạo bào đều ướt cả, ở đây lại có chút lạnh, bà cởi ra, miễn cho cảm lạnh.” Trang Thiên Minh ở phía trước lui trở về, nhìn thấy bàn tay bà này chảy máu, cau mày nói: “Trước lấy cồn tiêu độc ở tay, sau đó thoa dược, có cần đi bệnh viện không?”



Người phụ nữ kia lắc lắc đầu, chẳng hề để ý đem bàn tay chảy máu cọ hai cái trên người mình: “Cũng không có gì, hình trên mặt đất có mảnh nhỏ nó chui trong thịt, dùng cồn tiêu độc rồi sau đó lấy ra là được.” Bà cảm thấy có thứ gì chui vào trong máu thịt, lúc này nhớ tới cảm giác giác đó thật không thoải mái. Nhưng nếu bây giờ mà rời khỏi đến khi quay xong sợ rằng bởi vì bà bỏ dở nửa chừngthì chẳng được bao nhiêu tiền. Người phụ nữ này nói xong thì Trang Thiên Minh gật gật đầu, nhìn bà móc cồn từ ba lo của mình phun vết thương, hỏi:

“Vừa chuyện gì xảy ra?”

Mới vừa bước vào bên trong ngôi nhà, nhiễu loạn liền bắt đầu nổi lên, có người bắt đầu xô đẩy, may mà mọi người phản ứng nhanh nhẹn bằng không khi xảy ra việc giẫm đạp lên nhau, có người chết, đến lúc đó người phía hiệp hội cũng thoát thân không được, sợ rằng Khúc gia cũng sẽ trở mặt.

“A…” Nghe thấy Trang Thiên Minh vừa hỏi như vậy, mới có người đột nhiên phản ứng: “Vừa rồi xuất hiện rắn bay lên, dọa chết người.”

Lúc này đã vào thu, chỗ này lại ẩm ướt, có rắn vốn là chuyện rất bình thường, vậy mà lại có người ngạc nhiên, làm cho người ta có chút dở khóc dở cười. Sắc mặt Trang Thiên Minh có chút khó coi, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên xuất hiện tiếng ‘Tê tê’, một thân ảnh màu nâu nhỏ dài tựa một chiếc đũa cao cỡ nửa người trong bụi cỏ cao đột nhiên phi ra, phóng về phía mặt Trang Thiên Minh.

Sự tình phát sinh quá nhanh nhưng Trang Thiên Minh vốn là người bình tĩnh, không dễ bị kinh sợ cũng bị dọa cho giật mình. Lúc này muốn tránh thoát là không thể nào, ông thất kinh định lui về phía sau thì một cánh tay trắng nõn đột nhiên đưa ra, ‘bốp’ một cái liền bắt được thân ảnh nhỏ dài kia vào lòng bàn tay, chỉ nghe ‘Cạch’ một tiếng vang nhỏ, ngón tay xinh đẹp hơi dùng sức, nguyên bản con rắn bị cô bắt được bảy tấc thoáng cái liền bị niết chặt đầu, chỉ còn cái đầu bị cô bóp đến huyết nhục mơ hồ. Máu tươi theo bàn tay chảy xuống, đuôi rắn còn đang theo bản năng đong đưa, chỉ hai ba cái liền dần dần không còn động tĩnh.

Biến cố thình lình xảy ra dọa mọi người sợ hãi vô cùng, phía sau lưng Trang Thiên Minh mồ hôi lạnh chảy ra ướt cả tấm lưng, lúc mọi người phục hồi lại tinh thần thì con rắn kia đã chết rồi. phục hồi tinh thần lại lúc kia xà đã bị người giết chết. Ông kinh hồn bạt vía còn chưa trấn tĩnh lại được quay đầu nhìn lại, thấy Bách Hợp vốn đang đứng trong đoàn người mặt không đổi sắc vứt thi thể con rắn đã không còn nguyên vẹn vào trong bụi cây, trong lòng bàn tay cô vẫn còn sót lại vết máu cùng thịt rắn nát vụn. Rất nhiều người thấy một màn như vậy không tự chủ được bắt đầu nôn khan.

Bách Hợp lại bình tĩnh giơ lên bàn tay bẩn thỉu, tay kia vòng ra đằng sau lấy túi đồ ở trên lung xuống, từ bên trong lấy ra một chai nước khoáng đưa cho Trang Thiên Minh rồi bĩnh tĩnh nói: “Có thể giúp tôi mở nắp chai được không?”

Trang Thiên Minh lúc này mới phản ứng kịp, nuốt nước miếng một cái, chiếc cằm đầy râu màu xám trắng như bột phấn vì động tác của ông mà run run. Ông gật gật đầu, nhân lấy chai nước khoáng rồi dung sức mở nắp sau đó nghiêng chai đổ nước ra. Bách Hợp đưa tay ra hứng nước rửa sạch, nói cảm ơn một tiếng, Trang Thiên Minh lại đóng nắp chai nước khoáng lại.

Lần này tiến vào tòa nhà mọi người một người chỉ mang theo năm bình nước khoáng mà chỗ này không biết tốn bao nhiêu thời gian mới đi hết, lại không thể đi vào bằng xe vì sợ sẽ làm hư hại ngôi nhà cổ nhỡ đâu lại chọc Khúc gia tức giận. Bởi vậy nước cùng thức ăn và thuốc là đồ quan trọng phải dùng tiết kiệm. Bách Hợp lấy trong túi ra khăn giấy lau khô tay, nhìn người phụ nữ bị thương vẫn mặc đạo bào ướt nhẹp đang đứng, ở đây quá lạnh nên nên không có người nào nguyện ý đưa đạo bào trên người cho bà ta đúng lúc Bách Hợp đang ngại đạo bào trên người quá dài, vướng víu nên cô cởi đạo bào ra đưa cho bà ta. Thấy cô gái đưa áo cho mình,người phụ nữ kia không ngờ cô lại làm vậy, tức thì có chút không biết làm sao, lại có một chút cảm kích: “Cám ơn cô.”

Bà không có quần để thay, lúc này cởi đạo bào ra rồi đệm vào bên trong quần mình, bên ngoài lại mặc thêm một lớp đạo bào như vậy liền cảm thấy tốt hơn nhiều.

Khi người kia đưa tay qua, Bách Hợp liền thấy được bàn tay mà bà ta bảo bị cái gì đó đâm trúng tay giờ biến thành màu xám trắng, Bách Hợp cau mày, đi qua bắt lấy cổ tay bà: “Bà bị thứ gì cắn?”

Không biết tại sao, lúc bị tay cô đụng tới, cả người bà ta run run lên một cái, giống như là chạm phải thứ gì nóng bỏng tay, bà ta theo bản năng giật tay lại: “Không có gì.” Ngón tay Bách Hợp tinh tế lại ấm áp, nhưng đối với người phụ nữ này lại giống như thứ ăn thịt người, làm cho bàn tay bà ta nóng lên có chút đau đớn: “Chắc bị thứ gì cắn phải, tại hạ tìm một chỗ tạm thời dừng chân, ta tìm cách lấy đồ vật bên trong ra là được.”