Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1181: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 12


Thân thể xương cốt trong nháy mắt đều cảm thấy rã rời, cả người Thẩm Xuân mềm nhũn tưởng không đứng dậy nổi, chỗ xương sống eo lưng lúc bị quẳng xuống giờ đau buốt, nếu để so sánh với cái đau này, loại khó chịu trong lòng còn hơn xa đau đớn đã nhận được!

Trước mắt nhiều người như vậy, có bao giờ Thẩm Xuân phải chịu nhục nhã thế đâu, sắc mặt hắn sưng đỏ bừng bừng, trong lúc nhất thời quên cả chửi bậy, theo bản năng muốn chống tay đứng dậy, Bách Hợp lại nắm tay thành quyền, đánh liên tiếp lên ót của hắn, đánh đến mức Thẩm Xuân choáng váng đầu óc, sau ót như bị vật nặng nện xuống, trước mắt biến thành màu đen, không còn nhìn rõ được Bách Hợp ở trước mặt, cơ thể rơi thẳng trên đất, cái ót lại đụng trúng phiến đá rêu xanh, bản thân hắn mất hết khí lực giãy dụa, há miệng ngoi ngóp thở như cá, đầu óc choáng váng làm cho hắn buồn nôn khó chịu.

Bách Hợp đánh ngã hắn xong mới từ từ đứng dậy, mới vừa rồi cô đánh một thanh niên cao lớn như vậy quá đơn giản, ánh mắt mọi người nhìn cô có chút khác thường, căn bản Bách Hợp không chú ý đến những ánh mắt kinh ngạc ấy, cô sửa sang lại vài sợi tóc bên má: “Khi đi vào tòa nhà là 8 giờ 15 phút, mà chúng ta ở trong này đã một lúc, từng nhìn điện thoại một lần, lúc đó khoảng 8 giờ 30 phút.” Cô nói đến đây, mọi người còn chưa hiểu có ý gì, rất nhanh Trang Thiên Minh nhận ra chỗ không hợp lý, sắc mặt tự nhiên thay đổi: “Nói vậy là, chúng ta đi vào tòa nhà này chưa quá một giờ.”

“Đúng vậy.” Bách Hợp nhẹ gật dầu, nhìn vẻ mặt không hiểu gì của mọi người: “Chúng ta đi vào mới một tiếng, nói cách khác, bây giờ không quá 10 giờ sáng.” Khi đi vào là lúc có mặt trời lên cao, nhưng giờ ngước lên nhìn, làm gì thấy mặt trời ở đâu? Quan trọng nhất là ở đây, sương mù tràn ngập, nhìn qua ánh sáng vẫn tốt, nếu không đúng thời gian, cảm giác như đã chạng vạng lúc sáu bảy giờ tối, làm gì giống buổi sáng sớm?

Bốn phía tòa nhà không có cây cổ thụ che chắn, lại đang buổi trưa, đang êm đẹp sao có thể tối nhanh như vậy? Bách Hợp nói xong sắc mặt mọi người thay đổi. Rốt cục cũng đã hiểu ra chỗ nào không đúng rồi, rất nhiều người mở mắt trừng trừng, cơ thể nhẹ run rẩy, Thẩm Xuân mới bị Bách Hợp đánh ngã lúc nãy giờ ngồi dậy nhếch khóe miệng, xoa nhẹ trán nơi vừa bị đánh, nghe thấy mấy lời này cười lạnh:

“Giả thần giả quỷ, từ nhỏ học khoa học không giỏi, giờ cũng chỉ biết kế thừa cha cô. Vấn đề này khoa học đều có thể giải thích, thôn trang này cả trăm năm không có người ở, dĩ nhiên sẽ hình thành chướng khí, nhiều trùng độc sinh sôi nảy nở thì có gì quý hiếm, còn lải nhải giả thần…”

“Được rồi, các người đừng ồn ào nữa.” Thẩm Xuân còn chưa nói xong. Có người đã hấp tấp lên tiếng: “Hình như chị Vương bị sao rồi.”

Nương theo tiếng nói, mọi người quay đầu nhìn, một nữ trung niên sắc mặt trắng bệch, bờ môi xanh đen, trên ấn đường có sợi khí đen, bộ dạng đến lúc gặp đại nạn.

Thấy một màn như vậy, đám người hoảng hốt: “Xảy ra chuyện gì?” Nữ trung niên kia đúng là đạo cô, người trước đó gặp con rắn nhỏ, khi mọi người cuống cuồng đẩy ngã trên đất, sau đó lòng bàn tay bị cái gì đó cắt trúng, vì Bách Hợp từng cởi đạo bào cho bà ta. Bởi vậy cô có ấn tượng khá sâu, cách đây chưa tới nửa tiếng, không biết bà ấy đã làm cái gì, sắc mặt tự nhiên trở thành như vậy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trang Thiên Minh mở miệng hỏi một tiếng: “Vương sư muội, hay bà mắc phải bệnh gì?”

Nữ trung niên vừa rồi còn bình thường, sau khi bị ngã đứng dậy còn tự nhiên đùa với mọi người, vậy mà không bao lâu sau, tại nhà cổ dường như đã không được. Điện thoại không không có số cũng không nói, đằng này không còn pin, làm sao kịp gọi xe cứu thương, Trang Thiên Minh sốt ruột: “Mọi người mau cõng bà ấy, mang ra ngoài trước.” Đám người cũng nhìn thấy người này không ổn, nghe Trang Thiên Minh nói xong, một người đàn ông kéo bà ta dựa vào người, một hòa thượng thân hình cao lớn khác vén áo ngồi xổm xuống, người đàn ông đang đỡ bà Vương nghiến răng nghiến lợi, không nói nên lời, thấy có người ngồi xổm trên đất, liền buông tay, bà Vương nãy còn tựa vào người ông ta giờ té thẳng xuống chỗ ông hòa thượng đang ngồi xổm dưới đất.



Hòa thượng kia không kịp trở tay, không nghĩ xảy ra điều này, chỉ cảm thấy khi bà Vương ngã xuống, người cứng ngắc lạnh buốt, khi dựa vào người mình không giống người đang sống mà giống như thi thể người chết, quan trọng nhất là khi bà ta ngã xuống còn mang theo một cơn gió lạnh, hòa thượng chỉ cảm thấy như bị quả núi lớn đè thẳng lên lưng mình, nặng tựa ngàn cân, hắn không kịp phản ứng gì, chỉ “bịch” một tiếng, bà Vương đã dựa lên người hắn, lưng hắn nặng nè, chân đứng không nổi, vô thức chống hai tay lên đất, không hiểu sao thể trọng bà Vương lại tăng thêm mấy lần, hai cánh tay hắn run rẩy, cuối cùng không giữ được, cùng bà Vương ngã lăn ra đất, bị bà ta nằm đè lên.

Mà khi bà Vương ngã xuống, cơ thể chấn động, người giống như ma nơ canh, cái đầu rời bả vai, lăn bịch xuống đất.

Nguyên đám thấy hai người kia ngã xuống, cuống quít muốn đỡ dậy, thấy một màn này, sợ hãi câm lặng, đứng đờ tại chỗ, không kịp phản ứng gì! Trong khu vườn cổ vô cùng yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua cây lá trong vườn xào xạc, mới đầu còn thấy bình thường, lúc này lại khiến người ta sợ hãi.

Đoàn người trợn trừng mắt, cơ thể cứng đờ không cử động được, da mặt bà Vương xanh trắng, nơi đầu lìa khỏi cổ có vô số côn trùng nhuyễn thể bò ra. Tình trạng giống như cất côn trùng vào thùng, sau khi thùng vỡ, toàn bộ đồ bên trong bị đổ ra, hòa thượng bị đè còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy đầu cổ mình mát lạnh, tựa như có vật gì rơi trúng, hắn vô thức đưa tay cầm lấy, miệng than: “Bà trét cái gì lên người ta rồi…” Lời hắn nói chưa xong, dùng sức chống tay muốn đẩy bà Vương để đứng dậy.

Việc cổ quái lại xảy ra, lúc nãy thể trọng của bà Vương vượt quá sức tưởng tượng của hòa thượng này, nhưng bây giờ lại nhẹ như quả bóng da, hắn hít mạnh, cũng cảm thấy mình đã đẩy lên được. Lúc nãy hòa thượng ngã không nhẹ, còn nằm rạp trên đất không dậy nổi, tay chân bủn rủn làu bàu: “Không ngờ nhìn bà Vương không mập nhưng lại nặng như vậy.” Hắn cho rằng đã có người đỡ bà Vương dậy, trên đầu giờ truyền đến cảm giác đau đớn, cùng cảm giác càng ngày càng lạnh như băng, theo bản năng hòa thương thò tay sờ đầu mình, lại sờ soạng cánh tay bị lạnh, những vật kia bị hắn gạt xuống dưới vẫn còn động đậy, vô tình lại bị hắn cầm vào tay.

Trong tay hắn một nắm những con côn trùng màu đỏ như mấy cái kẹp tóc bằng thép của con gái đang nhúc nhích, lòng bàn tay đỏ thẫm, đầu càng đau, cứ như có vật gì đó đang cố chui vào trong đầu hắn, nhìn thấy máu, hắn sợ ngây người, hòa thương này trợn mắt, vài giây sau việc làm hắn càng sợ hãi xảy ra, quay đầu lại hắn nhìn thấy một quả cầu, nhìn kỹ lại thì giống đầu lâu, chỗ đứt còn có một đống côn trùng mà hắn đang nắm trong tay đang không ngừng bò ra.

Hòa thượng trợn trừng mắt, con mắt bà Vương giật giật, tình huống này quá quỷ dị, một người đầu đã lìa khỏi cổ vậy mà mắt vẫn còn chớp chớp, nhìn thấy hoàn cảnh này có thể khiến người ta bị dọa phát điên, sau đó con mắt bà ta bắt đầu lồi ra ngoài, “Phụp”, con mắt vỡ tan, một con côn trùng đỏ chia mắt thành hai nửa từ từ bò trong hốc mắt ra ngoài. Sau đấy một đám côn trùng như tìm được đường đi, liên tiếp bò từ trong ra ngoài, nơi con mắt vỡ ra đang nhỏ từng giọt máu tí tách, mùi hôi thối tràn ngập, đám bọ đang hướng đến hòa thượng bò như điên, hắn há to miệng, hoảng sợ cực độ hét lên:

“Ah….”

Tiếng hét thảm thiết phá vỡ sự yên tĩnh của tòa nhà, dọa cho mọi người hoàn hồn, một đám người như chợt tình lại, cùng nhau ra sức hét thảm.

Trên đầu trọc của hòa thượng máu tươi đầm đìa, không ít côn trùng đang cố bò vào bên trong, máu cứ theo đó nhỏ xuống, trên mặt trên lưng hắn cũng vậy, trên người hắn không ít côn trùng, hắn càng liều mạng phủi lấy phủi để, bộ dạng vô cùng đáng sợ. Vốn trải qua tai nạn của bà Vương lại được chứng kiến tình cảnh của hắn lúc này, mọi người bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, một số người lùi như điên về sau, một số người liều mạng chạy ra ngoài.

“Cứu tôi với, cứu tôi.” Hàm răng của hắn va lập cập vào nhau, trên đất đầy máu đen, một số côn trùng chưa bò được vào trong người hắn theo máu chảy xuống rơi trên áo lại hướng phía mặt hắn bò lên. Hắn cởi áo ngoài ra, run run muốn gạt những côn trùng này xuống đất, giơ chân lên giẫm, hắn đang nghĩ tìm người cứu mình, nhưng một đám người thấy hình ảnh đáng sợ như thế này, căn bản còn không dám tới gần, bệnh thần kinh sao.