Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1185: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 16


Trong hình hai người ấy đang đứng cùng nhau, nhìn về phía mọi người cười lạnh, đột nhiên hòa thượng béo xoa đầu, một ít thi cổ màu đỏ bò ra, máu tươi chảy thành từng vũng. Đầu của bà Vương cũng tự nhiên rơi xuống.

“Cứu tôi, cứu tôi với… Đau quá…”

Tiếng kêu cứu của hòa thượng béo trước khi bị thi cổ gặm nhấm ai oán kêu vang, rất nhiều người không có dũng khí nhìn lại, hai chân run lẩy bẩy như lá thu rơi trong gió, đúng lúc này, khóe miệng hòa thượng béo nhếch lên một điệu cười quỷ dị, Bách Hợp bình tĩnh hỏi: “Sinh Tử có số, thần về miếu, quỷ về mộ, yêu ma quỷ quái về rừng núi, các ngươi đi theo chúng ta làm gì?”

“Cứu tôi, cứu chúng tôi với… cứu tôi…” Hòa thượng béo nghe Bách Hợp nói vậy, vẻ mặt đầy giận giữ thò tay chộp vào đám người, người đứng cuối bị dọa cho vỡ mật, sợ đến xanh mặt, cơ thể cứng đờ không kịp trốn tránh.

Tay hòa thượng béo còn chưa kịp đụng với vai người kia “Thiên địa vô cực, càn khôn hữu tự, âm dương hữu đạo, cấp ngã phá!”

Tiếng niệm chú của Bách Hợp vang lên, cô cầm một lá bùa trên tay, chú ngữ chưa đọc hết, lá bùa đã được ném tới. Khuôn mặt của hòa thượng béo và bà Vương cười trong màn ảnh lúc nãy vẫn còn toe toét, nhưng tiếng cười lại sắc lạnh: “Cứu tôi, cứu tôi…” Tiếng quỷ gào khóc rơi vào tai mọi người khiến cho thần hồn điên đảo.

Trong nhà cổ âm khí quá mạnh, bà Vương và hòa thượng béo bị chết quá thảm nên trong thời gian ngắn như vậy đã thành quỷ. Lá bùa hóa thành hỏa long bay ra ngoài như điên. Tay hòa thượng béo còn chưa kịp đụng người đàn ông kia, nhìn thấy hỏa long đột nhiên há to miệng lại còn phun ra những tia lửa, những thi cổ phun từ trong miệng ra, kêu lên vô cùng thảm thiết, tay giống như bị điện giật rụt về. Mùi thi thể bị hỏa thiêu khét lẹt trước đó tỏa ra, ánh lửa chiếu sáng trên người hắn và bà Vương họ thi cổ nhanh chóng bò đầy người, gào thét vô cùng thê lương, khuôn mặt dần bị che đen kịt, thể hiện đầy sự oán độc: “Các người rồi sẽ đi theo chúng tôi, sẽ đi theo chúng tôi, trốn cũng không thoát, trốn cũng không thoát…”

Hỏa long phóng về phía hai âm hồn, hai âm hồn kêu thảm thiết oán độc nhìn Bách Hợp. Đột nhiên trên hai người tỏa ra ánh lửa cháy hừng hực giống như trước đó Bách Hợp dùng hỏa phù hỏa táng bọn họ. Thân thể hai người hóa thành ánh lửa mang theo thi cổ rơi xuống đất rồi nhanh chóng lẩn mất không còn bóng dáng. Hỏa long gầm thét bay hai vòng, Bách Hợp khẽ vẫy tay lại hướng phía Bách Hợp quay lại, hóa thành một dải đen xám rơi vào lòng bàn tay Bách Hợp.

Thấy một màn này, mọi người cảm thấy khô hết cả họng, trán lấm tấm mồ hôi hột, hai chân run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu. Bách Hợp hừ lạnh một cái, quăng dải đen xám trên tay xuống đất rồi phủi nhẹ. Tiếng vỗ tay của cô vang lên khiến những người này như vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

“Vừa mới…” Có người khàn giọng hỏi, nhưng nhớ lại tình cảnh vừa rồi lại không có dũng khí hỏi tiếp, chỉ sợ mình nhắc tới tên hòa thượng béo và bà Vương, hai quỷ hồn này sẽ lại xuất hiện. Cũng vì hai quỷ hồn kia biến mất quá nhanh nên mọi người không biết mình nhìn thấy thật hay chỉ là hoa mắt.

“Trước đó gặp quỷ đả tường nên không nhìn thấy thi thể của hai người kia, không ngờ là đã trà trộn vào trong đội ngũ.” Bách Hợp phủi tay sạch sẽ xong, lại lấy chai nước ra uống một ngụm, mọi người nghe cô nói như vậy da gà không tự chủ lại nổi lên, nghĩ lại lúc moi người còn đi qua đi lại bên ngoài, bà Vương và hòa thượng béo đã trà trộn vào đám người mà không ai phát hiện, mọi người chỉ cảm thấy như cổ họng nuốt trúng một nắm cát vô cùng khó chịu. May là có người mang máy quay vô tình phát hiện được hai oán quỷ này, nếu không trên đường đi không rõ vấn đề, có khi bị hù chết.

Mọi người thở hổn hển không ngừng, trước khi Thẩm Xuân đi tới làm rơi bình nước xuống vẫn còn lăn qua lăn lại, việc này thật kỳ quặc, bố cục của sân này vô cùng quỷ dị, cách xa cửa lớn khoảng 2m là một cái vũng sâu chừng mét rưỡi, ở giữa đủ loại hòn non bộ…, trong bóng đêm hòn non bộ phủ đầy rêu xanh không có ánh sáng mà lại thấy bóng mờ, cứ như yêu ma quỷ quái đang giương nanh múa vuốt. Có thể ở đây ngày xưa là một ao nước, tuy không hiểu vì sao chủ tòa nhà này lại xây một cái ao như vậy nhưng trải qua trăm năm, trong hồ cũng đã không còn nước, dưới đáy có chút ẩm ướt, có thể là sau cơn mưa mùa hè nước mưa đọng lại.

Bình nước rơi xuống vẫn còn lăn qua lăn lại, nhấp nhô theo ánh đèn pin, dưới tình trạng ánh sáng nửa mờ nửa tỏ, ở ranh giới ấy hiện trên vách đá, tự nhiên bóng mờ đi, trong lòng đất hiện một cái đầu bóng loáng. Mọi người bị tiếng động này dọa sợ, không biết dưới đáy có khi nào đột nhiên xuất hiện cái gì đó, không ai dám nhặt cái đèn pin lên, dù sao ai cũng có đèn pin cả.



Không biết có phải vì trời đã dần tối hay không, gió khắp nơi nổi lên, cái đèn lồng da người treo trên xà nhà ngày càng lắc lư dữ dội, âm thanh kẽo kẹt ngày càng mạnh, hai cái thi thể chỉ còn lại một lớp da, đang bay bay, gió thổi lắc lư qua lại, tay chân đung đưa theo gió nhìn rất đáng sợ.

Bách Hợp uống nước khoáng xong cất vào trong ba lô, theo bóng đèn pin nhấp nhô, cô liếc mắt thấy cái đỉnh đầu bóng có gì đó sai sai, vội quay đầu lại thì thấy cái đèn lồng da người được gọi là Ngô Minh khuôn mặt biểu hiện vô cùng dữ tợn, cảm giác như đang sống lại, khuôn mặt xanh lét,đôi tay bị gió thổi loáng thoáng như sắp đụng tới thanh niên đang khóc lóc gọi anh họ kia. Bách Hợp bất chấp vấn đề mang bùa ra hô lớn:

“Ngũ Lôi chú!”

Tiếng sét xoẹt một cái, một tia màu tím đánh xuống nơi âm khí đậm đặc, tiếng sấm sét vang lên làm mọi người vô thức quay đầu lại, nhìn thấy đèn lồng da người đang muốn sống lại bắt lấy thanh niên kia. Thanh niên ấy tự nhiên quay đầu lại, nhìn cảnh này như muốn vỡ hết gan mật, hoảng sợ cực độ lui về phía sau tránh xa bàn tay ấy, cậu ta chỉ lo né mà quên mất cái ao ở phía sau, cậu ta đụng vào vài người, Bách Hợp thấy đã gần tới mép ao, chỉ chút xíu nữa là rơi xuống, đang định nhắc nhở thì đã muộn.

Cậu ta đạp hụt, cánh tay vùng vẫy trên không trung vài cái, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, chân sau cũng bước hụt, cơ thể ngã thẳng ra phía sau.

Mà hiện tại Ngũ Lôi chú Bách Hợp gọi ra đã đánh lên thân của cái đèn “Ngô Minh”, tiếng ầm ầm vang lên, khóe miệng Ngô Minh vẫn còn đang nhếch, trong cơ thể tiếng thét chói tai đã gào lên,sau tiếng sét đánh lên khuôn mặt, vốn dĩ tia sét là khắc tinh của âm tà, mỗi lần đánh trúng, ầm một tiếng, “Ngô Minh” kia như quả khí cầu bị đâm thủng, nổ tung, da thịt vung vãi khắp nơi, Thẩm Xuân không kịp phản ứng, chỉ thấy trên mặt mát lạnh, như có thứ gì đó bắn vào mặt.

Thứ đó hơi cứng mà lạnh ngắt, cứ như miếng da heo được bày bán ở chợ, đợi đến lúc anh ta ngộ ra là thứ gì, trong lòng Thẩm Xuân như muốn dời núi lấp biển, cảm giác buồn nôn dâng trào, anh ta sợ hãi kéo thứ vừa dính vào mặt mình xuống, móng tay không cẩn thận cào rách da mặt mà không thấy đau, theo bản năng chỉ muốn đem thứ ấy ném xuống, đem vật dính trên mặt lau đi.

Cả đám người phản ứng không khác gì anh ta, nhưng sau khi đèn da người “Ngô Minh” nổ tung, uỳnh một cái, đám ánh sáng màu lục bên trong tản ra tứ phía, đám người gào khóc thảm thiết, ai cũng như phát điên liều mạng đập xuống, nhớ lại tình cảnh trước khi chết của hòa thượng béo, mọi người đều sợ những con trùng vô danh này sẽ bò vào trong cơ thể mình, rất nhiều người vừa gào vừa khóc, hỗn loạn vô cùng. Bách Hợp hừ một tiếng, hoặc là không làm, còn đã làm thì làm cho xong, cô lại gọi một tia sét đánh về chiếc đèn lồng da người còn lại.

Chiếc đèn da người theo bản năng muốn trốn, nhưng đầu đã bị treo lên móc sắt như vậy, trốn được đi đâu? Tiếng sét vang lên, đèn lồng da người này cũng vỡ tan, màu xanh bên trong như những đám mây xanh ùn ùn hướng mọi người vọt tới.

Thi cổ trước đó đã tạo thành bóng mờ sâu đậm trong lòng mọi người, bây giờ gặp cảnh này chỉ biết kêu thét thảm thiết làm cho Bách Hợp tâm phiền ý loạn:

“Kêu đủ hay chưa? Tất cả chỉ là đom đóm thôi!” Lời của cô làm cho mọi người ngẩn ngơ, trước đó rất nhiều người đập đánh như điên, khóc lóc ồn ào, bây giờ tỉnh táo lại, quả nhiên giữa trời bay toàn đom đóm, lúc nãy bay tứ tán bị người ta đập rơi xuống đã bị giẫm chết.

“Huhu, tôi muốn về nhà, tôi chịu không nổi rồi…” một cô gái rốt cục không chịu nổi giày vò đã khóc nấc lên, chữ “rồi” còn chưa dứt, đột nhiên trong cái ao cạn có chuyện lạ xảy ra.

Vốn dĩ cậu thanh niên nhìn thấy “anh họ Ngô Minh” và một người khác biến thành đèn lồng da người bị Bách Hợp đánh nát, cậu ta tưởng nguy hiểm đã hết, nhưng vừa mới kinh hãi nhận ra, tay chân bủn rủn đứng không nổi.