Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1190: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 21


Thẩm Xuân hoang mang, hắn vốn là người không tin quỷ thần, nhưng bây giờ tất cả những chuyện phát sinh, bất cứ chuyện gì đều vượt qua tưởng tượng của hắn, hiện tại hai Bách Hợp giống nhau như đúc đứng ở trước mặt hắn, nhìn giống như hai người sinh đôi, còn mặc quần áo giống nhau, khỏi phải nói, trong đó có một Bách Hợp nhất định là có vấn đề.

“Các người mau ra đây đi, ở bên trong làm gì? Mau tới đây!” người bên ngoài kia vừa chỉ Bách Hợp gọi ‘Quỷ’ vừa gọi đám người Trang Thiên Minh, tiếng kêu kia làm cho người bản năng liền hốt hoảng, muốn chạy đến chỗ bọn họ.

“Tôi lại cảm thấy, cô ta giống quỷ hơn.” Bách Hợp đột nhiên mở miệng, nguyên bản mấy người đang muốn chạy thoáng cái dừng lại, vẻ mặt khóc không ra nước mắt nhìn chằm chằm người bên ngoài. Bên ngoài một cái ‘Bách Hợp’ khác liều mạng lắc đầu, một bộ sợ đến hoang mang lo sợ, khóc đến lê hoa đái vũ: “Tôi không phải, tôi là Tống Bách Hợp, tôi là Tống Bách Hợp, Thẩm Xuân, anh mau tới đây!”

Lúc này Thẩm Xuân tâm loạn như ma, hắn cùng với Tống Bách Hợp từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng lúc này hắn cũng phân không rõ rốt cuộc ai mới là Tống Bách Hợp chân chính, đến người ngốc đều biết trong hai người Bách Hợp này chỉ có một là thật, trong lòng hắn băn khoăn, trong tòa nhà này âm khí như vậy nặng, trong mấy phút ngắn ngủi, hắn toàn thân toát ra không ít mồ hôi lạnh,ướt cả quần áo.

“Mau tới đây, mau tới đây, cô ta là quỷ nha.” ‘Bách Hợp’ kia giống như có chút sốt ruột, một bộ lo lắng cho Thẩm Xuân lại không dám tới gần Bách Hợp, Thẩm Xuân cắn răng, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, hắn ‘Ừng ực’ một tiếng nuốt nước miếng một cái,trên trán đầy mồ hôi lạnh, những giọt mồ hôi ấy tụ cùng một chỗ hình thành dòng suối, chảy vào trong mắt hắn. Đâm vào mắt phát đau, hắn lại khẩn trương đến không dám nháy mắt.

Hắn không thể chọn sai, một khi chọn sai, trong tình huống có một người là quỷ, kết quả nhất định sẽ rất thảm, trong tòa nhà này hôm nay đã chết nhiều người như vậy, kết cục của mấy người này còn bày ra trước mắt hắn, hắn không dám qua loa.

“Thẩm Xuân, anh còn chờ cái gì nữa?”

‘Bách Hợp’ kia càng sốt ruột, cắn cắn môi: “Anh không thể có chuyện gì được. Nếu như anh đã xảy ra chuyện thì em ra sao? Em, em…em, từ nhỏ anh đã nói muốn lấy em làm vợ, chẳng lẽ anh đã quên sao?”

Nghe lời này thì cả người Thẩm Xuân chấn động, liếc mắt nhìn Bách Hợp đối diện một cái. Trong mắt càng thêm thần sắc giãy giụa, trước đây Tống Bách Hợp từng dùng tâm tình như vậy nhìn hắn, thế nhưng mấy tháng trước sau khi hắn nói sẽ không cưới cô thì, Bách Hợp đã không còn nhắc tới chuyện này nữa. Lúc này nhìn gương mặt mình quen thuộc nói ra những lời ấy thì trong lòng Thẩm Xuân càng thêm giãy giụa, hắn theo bản năng nhìn Bách Hợp một cái, lại nhìn bọn người Trang Thiên Minh một chút, lúc trong lòng Thẩm Xuân còn đang giãy dụa, đám người Trang Thiên Minh đã dời đến góc phòng, cách xa Bách Hợp.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Các cô rốt cuộc ai là thật? Nếu là thật, nói ra lý do đến?”

Thẩm Xuân nắm chặt tay rồi lại thả ra,nắm thật chặt lại thả ra, đột nhiên mở miệng. Hắn thốt ra lời này ra khỏi miệng, mọi người trong phòng đều gật đầu.

Người ở phía ngoài nhìn thấy tình cảnh như thế, không khỏi cắn răng, dậm chân một cái, người đàn ông dẫn đầu lên tiếng nói: “Sau khi tiến vào tòa nhà cổ h này, đầu tiên là bà Vương gặp chuyện không may, các anh cũng biết, lúc đó hòa thượng béo cũng đã chết, bị con cổ trùng quái lạ kia, vì quá sợ hãi nên có người chạy trước, kết quả chúng ta tiến vào trong viện tử, còn gặp được bọn Ngô Minh…” Nói đến tên của ‘Ngô minh’, trong mắt người đàn ông này hiện lên sương mù, rất nhanh lại nói tiếp: “Chúng ta liền vội vàng chạy, kết quả chạy sau khi đi ra, chúng ta gặp được bọn Báo tử, sau đó hội họp cùng những người này. Tống Bách Hợp vẫn luôn đi theo chúng ta, cô,cô ta không phải người a… tòa nhà này không sạch sẽ, không sạch sẽ, có quỷ nha!”Người đàn ông khóc hô nói xong, mọi người ở đây đều muốn nổi điên rồi, hắn nói có bài bẳn hẳn hoi, huống chi bên ngoài nhiều người như vậy, đều nói Bách Hợp là quỷ, mọi người đều như vậy,đông người nói là đúng, lúc này thấy hơn hai mươi người đều nói Bách Hợp là quỷ, những người còn lại đều tin.



Một ít người còn nghĩ đến bộ dạng lãnh khốc của Bách Hợp lúc trước cầm lá bùa nhét vào miệng những người trúng thi độc kia, tâm ngoan thủ lạt như vậy, người bình thường có thể làm như vậy được sao? Hơn nữa lúc trước người đàn ông kia chỉ nói một câu không hợp thì đã bị cô cắt đứt cổ, không ít người trong lòng hoảng hốt, mấy người bên ngoài lại hô lên:”Mau ra đây, mau ra đây đi, nếu còn ở trong đấy cô ta sẽ hại các anh đấy.”Nghĩ lại mấy người chết dưới tay Bách Hợp rồi lại nghe được mấy người bên ngoài luôn hô hào Bách Hợp sẽ hại bọn họ, cókhông ít người luống cuống.

Nhiều người đều lộ ra vẻ do dự, chẳng biết tại sao lúc trước Thẩm Xuân còn cảm thấy Bách Hợp như thay đổi thành một người khác, nhưng tại lúc nguy nan này, hắn lại do dự, bản năng hắn đứng yên không động đậy, nghe được người đàn ông kia giải thích xong, quay đầu nhìn chằm chằm vào Bách Hợp nói:

“Bây giờ đến lượt côgiải thích.”

“Tại sao tôi phải giải thích?”Bách Hợp bỗng nhiên cảm thấy có chút vớ vẩn, cô cúi đầu: “Các người muốn tin thì tin, không tin cũng được, tôi đã nói rồi, không dược bước ra khỏi cái vòng này, nếu không sống chết của các người không liên quan đến tôi, về phần muốn giải thích, đừng hỏi tôi.” Cô chau mày, vừa nghe đến cô liền giải thích cũng không chịu nói, Trang Thiên Minh càng hoảng, đối diện một cái ‘Bách Hợp’ khác đột nhiên kêu: “Cô ta chột dạ nên mới không dám nói.”

Vừa dứt lời,chân vài người trong vòng càng run rẩy đến lợi hại.

“Mau tới đây, cô ta sẽ hại mọi người.” Lời như vậy vào lúc này là có vẻ có sức thuyết phục nhất, trong vòng vốn mười ba mười bốn người đang ngồi xổm, năm sáu người vọt tới bên ngoài, mấy người còn lại biểu tình âm tình bất định, quay đầu liếc mắt nhìn Bách Hợp, lại nhìn bên ngoài một chút, khóc không ra nước mắt: “Tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn đi ra ngoài.”

“Các người ra đi, chúng ta cùng đi ra ngoài!” Người ở phía ngoài nhìn thấy những người này đi ra, trong mắt thoáng qua mấy phần u quang, người đàn ông ở đài truyền hình kia vẫy tay mấy người trong vòng, bảy người còn lại do dự, nhìn nhìn Bách Hợp, lại nhìn bên ngoài một chút.

Trong nhóm người lưu lại này,Trang Thiên Minh cũng ở trong vòng không có ra, mấy người chưa có đi ra bao gồm Thẩm Xuân, đều nhìn chằm chằm Trang Thiên Minh: “Ông Trang, ôngxem làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

“Cô Tống…” Trang Thiên Minh luống ca luống cuống nhìn Bách Hợp một cái, ánh mắt lộ ra thần sắc cầu cứu.

Ông là người cầm đầu của nhóm người, vốn tính cách trầm ổn nhất, mọi người đều tin cậy ông, bao gồm cả Tống Bách Hợp trong tình tiết cũng từng thập phần tôn trọng ông, sau khi tiến vào cổ trạch này, ôngđối Bách Hợp cũng không có chất vấn hay oán giận như những người khác, lúc này nghe thấy ông mở miệng nói chuyện, Bách Hợp thở dài:

“Ông Trang, ông đã không ra, liền biết đáp án ở trong lòng.” Vẻ mặt Trang Thiên Minh mờ mịt thất thố, trái tim của ông nhảy được cực nhanh: “Cái, cái gì ý tứ?”

“Ông cho rằng,sau khi tiến vào tòa nhà cổ này, mỗi người phân tán một nơi, những người này còn có thể sống được sao?”Bách Hợp nhìn chằm chằm trên mặt đất, trong viện bị những người bên ngoài cầm trên tay ánh đèn chiếu rất sáng, những người này trên mặt mỗi người vẻ bối rối phảng phất như là bị khắc ở trên mặt bình thường, Trang Thiên Minh run rẩy đến lợi hại, ông muốn mở miệng đặt câu hỏi, hỏi Bách Hợp nói như vậy lời là có ý gì, nhưng môi há rồi há rồi lại không phát ra tiếng.



“Mau ra đây đi ông Trang, cô ta là quỷ, cô ta là quỷ, chúng ta cùng đi ra ngoài đi!” Hai người còn lại ở trong vòng nghe nói như thế, càng luống cuống thêm.

Mọi người đã rất sợ hãi tòa nhà cổ này, sớm muốn ra ngoài, trước có người đề nghị muốn đi ra ngoài, nhưng Bách Hợp sống chết không chịu ly khai mà thôi, lúc này bên ngoài phần lớn mọi người đều nói muốn cùng nhau tổ chức thành đoàn thể để đi ra, lời này đánh trúng khát vọng trong lòng mọi người, lưu lại ở trong vòng trừ Bách Hợp, Thẩm Xuân cùng Trang Thiên Minh còn có năm người, lại có một người ý động, đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chạy ra ngoài: “Tôi không chịu nổi nữa, tôi phải ly khai này địa phương quỷ quái, tôi phải đi về, nhà của tôi còn có người thân bạn bè, tôi không thể lưu lại nơi này, tôi không muốn phải ở lại chỗ này, tôi muốn đi ra ngoài, chúng tôi đi ra ngoài đi…”

“Đi theo chúng tôi đi, đi theo chúng tôi đi…”

“Cô Tống…” Trang Thiên Minh thấp thỏm lo âu lại kêu Bách Hợp một tiếng, Bách Hợp im lặng thở dài, nhìn thấy người chạy ra ngoài bày ra bộ dáng sống sót sau tai nạn, chạy đến nơi hắn cho rằng phần lớn mọi người đều ở đó, trên mặt còn mang theo thở phào nhẹ nhõm và mừng rỡ, cô lạnh lùng nói:

“Người tiến vào tòa nhà này, sau khi ra khỏi vòng tròn nếu không có đạo pháp hộ thân thì không thể nào sống được. Đã từng một đường đồng hành, sau khi chết cần gì phải hại người nữa chứ?” Bách Hợp nhấc mí mắt lên, nhìn chằm chằm đối diện hỏi.

Người đối diện còn đang cười, người đàn ông ban đầu nói chuyện với vẻ mặt mỉm cười: “Cô mới là quỷ, cô muốn hại bọn họ.”

“Có phải quỷ hay không, các anh qua đây liền biết.” Những người này vừa rồi còn vẫy người trong vòng, lúc này Bách Hợp cũng giơ tay lên với bọn hắn.

Trang Thiên Minh bị biến cố này làm cho trong lòng hoảng loạn, băn khoăn, người đối diện nói Bách Hợp là quỷ, hiện tại Bách Hợp lại nói người đối diện mới là quỷ, rốt cuộc ai mới thực sự là quỷ? Trong vòng còn lại mấy người khóc lóc, ôm nhau thành đoàn gắt gao cắn môi, một tiếng cũng không dám thoát ra khỏi cổ họng.

“Chúng tôi đã có kinh nghiệm, cô muốn hại chết chúng tôi như ngững nguời khác chứ gì, ông Trang, mau tới đây nha, cô ta có vấn đề, cô ta sẽ giết chết ông đấy.” Người đàn ông kia lắc lắc đầu, mấy người mới tiến vào trong vòng mấy người nghe được Bách Hợp nói mấy người này đã chết,liền sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch, lúc này nghe thấy hai bên chỉ trích lẫn nhau, mọi người trong vòng đương nhiên là hi vọng Bách Hợp là người không phải quỷ, mà mấy người chạy ra kia đương nhiên là hi vọng cạnh mình là người mà Bách Hợp là quỷ.

Hiện tại song phương bên nào cũng cho là mình phải, mà mấy người đi theo thì mù mịt không rõ ngọn nguồn, mấy người đều ôm nhau thành một đoàn mà run rẩy.

“Thẩm Xuân, Thẩm Xuân, anh mau tới, nếu như anh chết thì em phải ăn nói thế nào với bố mẹ anh đây?”

Đối diện ‘Bách Hợp’ đột nhiên khóc lên, Thẩm Xuân càng hoang mang lo sợ, nhìn chằm chằm Bách Hợp, nước mắt sắp chảy ra.