Thật ra thì đám bệnh nhân trong viện đã trốn thoát ra ngoài từ lâu rồi, chỉ là nhóm bác sĩ Vương không trốn ra được, cũng có thể thấy lành ít dữ nhiều. Bách Hợp có chút thông cảm nhìn những anh lính cứu hỏa chạy tới chạy lui trong đám cháy, thở dài một hơi, cũng không để ý tới chuyện này nữa, ngược lại bắt đầu nghĩ tới bệnh viện của Dương Thiên Thành ở đâu.
Muốn biết chuyện này cũng không khó, nên nhớ Dương Thiên Thành là một nhân vật nổi tiếng, chỉ cần bớt chút thời gian hỏi thăm là biết được ngay, sau khi mọi người ăn xong điểm tâm, hỏi thăm vị trí bệnh viện của Dương Thiên Thành rồi vội vàng gọi xe đi tới đó.
Dọc đường đi tài xế vẫn luôn run như cầy sấy nhìn đoàn người chen chúc, tụ tập thành đám, phía sau mái hiên còn hai người đang nằm, vốn dĩ anh ta không muốn đi, nhưng nào ngờ vừa mới định trở mặt từ chối thì bị một người phụ nữ có vẻ mặt hung hãn, được người ta gọi là lão Lưu nhét viên thuốc vào mồm, còn nói nếu anh ta không chịu nghe lời thì sẽ khiến cho anh ta bị trúng độc mất mạng! Cũng không biết đấy là thuốc gì, đã quá hạn dùng chưa, quan trọng nhất là thuốc không được uống lung tung, chẳng may uống xong người chết thì phải làm sao bây giờ? Nhưng anh ta vừa nhìn thấy đám người có vẻ mặt kì dị, sao còn dám cự tuyệt? Nhưng cũng rất sợ gặp phải cảnh sát giao thông, rồi bị mời vào cục cảnh sát…
Anh lái xe nhát gan rất vất vả mới tới được bệnh viện, Bách Hợp cũng thiếu chút nữa là bị ngạt thở, bảy tám người chen nhau trên một chiếc xe con, có thể tưởng tượng được cảm giác ngồi ở đây “tốt đẹp” như nào. Lão Tiền là người cuối cùng xuống xe, tài xế thấy không ai có bộ dạng trả tiền xe, nhất thời nóng ruột, cũng bất chấp sợ hãi, vội vàng kéo lão Tiền lại: “Mấy người còn chưa trả tiền mà?” Không đưa tiền thì thôi, còn không biết đã nhét cho gã thứ gì, lỡ như bụng bị làm sao, gã còn phải đòi lại tiền thuốc men.
Lão Tiền nghe vậy, chợt bừng tỉnh, gật gật đầu. Vừa phun cái kẹo cao su nhặt được, nhai trong miệng không biết tự bao giờ, vừa dán vào lòng bàn tay tài xế:
“Không cần thối lại!”
Nói xong, để lại lái xe với vẻ mặt khóc không ra nước mắt, thoải mái vỗ mông đi theo phía sau đám người Bách Hợp đi vào bệnh viện.
Trong bệnh viện, lúc này Bách Hợp muốn nghe ngóng tin tức của Dương Thiên Thành cũng không khó khăn, dù sao thân phận địa vị của Dương Thiên Thành cũng không tầm thường, có lẽ y bác sĩ đều biết ông đang ở đâu, chỉ có điều khó khăn duy nhất chính là người ta biết nhưng không nói. Đối mặt với tình huống như vậy, Bách Hợp chỉ cần vỗ vỗ vai Sở Ngọc, để cho hắn đi tìm một hộ sĩ trẻ tuổi, buôn dưa tán phét. Không lâu sau, Sở Ngọc mang vẻ mặt bất mãn quay về: “Trong phòng bệnh ở tầng trên cùng, ả đàn bà này… trên khóe miệng bên trái lại có chín mươi bảy sợ ria mép…”
Người bình thường ai lại đi đếm xem người ta có bao nhiêu sợi ria mép…
Bách Hợp liếc mắt, sau đó dẫn đám to đầu này vào thang mày. Đám người này nhìn qua thì người đông thế mạnh, hơn nữa bộ dạng còn rất kỳ quái, mọi người nhìn thấy người trong thang máy khí thế hung hãn, có người muốn bước chân vào đều lặng lẽ lui ra ngoài.
Tầng cao nhất không chỉ có một gian phòng bệnh, còn có phòng khách với phòng nghỉ, thậm chí ngay cả phòng vận động cũng có, giống như một tầng biệt thự cỡ lớn, vô cùng xa xỉ. Bách Hợp đi về phía phát ra tiếng nói, không lâu sau liền tìm thấy phòng bệnh. Một căn phòng vô cùng rộng rãi, một giọng nam xa lạ đang đọc gì đó, xung quanh đều yên tĩnh, sau đó Bách Hợp liền nghe thấy Dương Diệc Phong nói.
“Có nên tháo mặt nạ ô xi xuống không?” Nghe vậy, Bách Hợp không khách sáo cầm tay nắm cửa, vặn hai vòng, cửa đã bị khóa trái ở bên trong, không thể mở được, nếu dùng sức quá mạnh sẽ kéo gẫy tay nắm cửa.
“…” Ngày thường, người làm loại chuyện này không giống như là Bách Hợp, lần đầu thấy cô như vậy, trên mặt Lão Lưu lộ ra vẻ vui mừng. Bách Hợp đỏ mặt, đang định nói lại thì cửa lại được mở từ bên trong: “Không phải đã nói đừng làm phiền sao… Đại tiểu thư.” Một gã đàn ông trẻ tuổi vốn còn không kiên nhẫn, quát to, chỉ là sau khi biết người ở bên ngoài là ai, không kìm được mà hoảng sợ thét to. Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, dùng một tay đẩy hắn ra, đi phăm phăm vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chật ních người, ai nấy đều mặc veston màu đen, bầu không khí nghiêm túc khiến người ta có cảm giác người gầy yếu đang nằm trên giường bệnh sắp ngừng thở, rời khỏi thế gian. Người đó gầy như que củi, không còn hình ảnh khỏe mạnh, tươi vui, y giống như một cành cây đã khô héo từ lâu, tạo cảm giác già nua, nặng nề.
Nên hiểu, năm nay Dương Thiên Thành vẫn chưa quá bốn lăm tuổi, vậy mà ông cụ nằm trên giường bệnh lúc này thoạt nhìn đã quá tuổi tám mươi, quan trọng hơn, trong sắc mặt nhợt nhạt của ông ta hơi có màu tím nhạt, đôi môi lại đỏ ửng, nhìn qua rất đáng sợ.
Trên mặt ông ta đeo mặt nạ dưỡng khí, trên cổ tay thì có kim truyền dịch để duy trì sự sống, theo bản năng Bách Hợp đi về phía ông, đột nhiên giọng nói của Dương Tĩnh Như vang lên:
“Tiện nhân, mày đứng đó cho tao!” Ả giống như là có chút khó thở, hổn hển nói, người nhà họ Dương ở trong phòng như tỉnh táo lại, trên mặt Dương Diệc Phong như lộ ra mấy phần bất mãn, ngẩng đầu nói với những người đang có mặt trong phòng: “Từ lúc nào mà bản lãnh của nhà họ Dương chỉ có như vậy, ai cũng có thể tùy tiện đi vào phòng này.” Góc cạnh gương mặt anh ta rất rõ nét, thoạt nhìn có mười phần đàn ông, tuy không phải mỹ nhân tinh xảo, nhưng lại có cảm giác rắn rỏi vô cùng quyến rũ.
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, không để ý đến anh ta, lúc này cô đã nhìn ra bệnh của Dương Thiên Thành không đơn giản, cô không để ý tới ánh mắt dị thường của người nhà họ Dương, đi về phía giường bệnh, Dương Tĩnh Như vừa muốn rít lên thì một người cầm xấp tài liệu, tuổi chừng năm mươi, là một người đàn ông tóc hoa râm, lên tiếng: “Tiểu Hợp, cháu tỉnh táo chứ?”
“Chú Cố.” Bách Hợp quay đầu nhìn thoáng qua, nhận ra đây chính là một người trong đoàn luật sư làm thuê cho nhà họ Dương, được Dương Thiên Thành cực kỳ tín nhiệm- Cố luật sư, người vừa mở miệng nói chuyện cũng là ông, chắc đang đọc di chúc gì đó, sau khi Bách Hợp lên tiếng, chú Cố liền vui mừng nói: “Cháu nhận ra chú là ai?”
Dương Tĩnh Như đứng ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ số ruột, trong mấy anh em nhà họ Dương, có người có vẻ mặt vô cùng khó coi, có người thì lộ vẻ phức tạp, duy chỉ có một người đứng dựa vào vách tường- Dương Diệc Nho là cong cong khóe môi, nở nụ cười vô cùng khoái trá.
“Bọn mày còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau cản người ta lại đi!” Dương Diệc Triết âm trầm, quát to với đám người mặc đồ đen đứng ở chung quanh phòng, chỉ là con nuôi của nhà họ Dương có vệ sĩ, bên cạnh Bách Hợp lại có một đội quân bệnh tâm thần, thấy đám người lão Lưu chủ động ngăn cản họ, Bách Hợp vừa mới cảm thấy thả lỏng, không ngờ bọn đồ đen lại cho tay vào túi quần, ai cũng lôi ra một khẩu súng.
Đã là người bình thường, bất kể võ công lợi hại như nào, một khi gặp phải vũ khí thì nhất định không phải là đối thủ, trong lòng Bách Hợp trĩu nặng, cho dù là đám người lão Lưu không đáng tin, nhưng dù sao cũng là “chiến hữu” chung đụng với mình hơn một năm nay, hơn nữa bọn họ lại đi cùng mình tới đây, nếu như xảy ra chuyện ở đây…
Lúc Bách Hợp đang lo lắng, Sở Ngọc lại nhìn chỗ súng lục đó một cái, đột nhiên mở miệng: “Nếu như bây giờ bọn tôi giả chết nhận thua, không biết các anh có thể thu súng lại không?”
Bình thường thằng cha này luôn có bộ dạng lạnh như băng, bây giờ vừa mở miệng là đã cầu xin tha thứ, hơn nữa sao hắn có thể nghĩ ra loại cầu xin không đáng tin này vậy! Lúc Bách Hợp đang muốn mở miệng chửi mẹ nó thì Dương Diệc Triết lại cười lạnh hai tiếng, phất phất tay: “Đối phó với loại tiểu lâu la này thì không cần dùng thứ đó…” Hắn vừa dứt lời, quả nhiên nhìn thấy đám người mặc đồ đen cất súng đi!
“…” Như vậy cũng được? Bách Hợp suýt chút nữa thì ngã đập đầu xuống đất, lại nhìn thấy đám người Sở Ngọc đang ngây ngô cười ha ha mấy tiếng, ra tay nhanh như chớp, vừa rồi còn ở tình thế chắc chắn sẽ thua, đột nhiên lại đảo ngược tình thế.
Cô sẽ không bao giờ tin đám người Dương Diệc Triết, nhìn tưởng khôn khéo ai ngờ trong đầu chứa toàn rơm rạ nữa! Bách Hợp không chớp mắt, im lặng ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi, trên mặt Dương Tĩnh Như vẫn còn ý cười, bây giờ vẫn chưa phục hồi tinh thần, vẻ mặt tươi cười cứng đờ, thật lâu sau ả ta rít lên: “Chuyện này không thể nào!”
Trong phòng trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người đều đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn đám người bệnh tâm thần đang ra tay lưu loát, đột nhiên lão Lưu mang vẻ mặt nghiêm túc hô lớn: “Vì bảo vệ thế giới và hòa bình!”
“…” Nếu như cô ta không la lên câu này, Bách Hợp còn có thể quyết định cùng cô làm bạn bè, vừa nghe thấy lão Lưu la câu khẩu hiệu này, đám người lão Tiền còn nghiêm trang phụ họa, Bách Hợp liền muốn quay đầu đứng về phe người nhà họ Dương, móc súng ra giết chết bọn họ!
“Bố.” Bách Hợp đi về phía giường bệnh của Dương Thiên Thành, mặt ông ta có màu xám vô cùng không bình thường, giống như là màu tử khí, nhưng khi đi tới gần, Bách Hợp nhận ra giữa đầu lông mày ông có một sợi tơ màu hồng, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Dương Thiên Thành không bị bệnh, đây là dấu hiệu của trúng cổ thuật! Giữa hai đầu lông mày của ông có sợi tơ màu hồng, điều này chứng minh cổ độc đã xâm nhập vào nội tạng ông từ lâu, bây giờ chỉ cần nó đi tới trán, e là cho dù Đại La thần tiên có trên đời cũng không cứu được tính mạng ông ta. Không ngờ kiếp này lại tồn tại người biết sử dụng cổ thuật, tuy nói xem chừng đây chỉ là hồng tuyến cổ- loại cổ bậc thấp, nhưng Bách Hợp vẫn không khỏi nhíu mày.
Cô ngồi xuống bên giường, cầm cổ tay Dương Thiên Thành lên để bắt mạch, ở bên cạnh, Dương Tĩnh Như thấy đại sự của mình sắp thành thì lại xảy ra biến cố như vậy, trong lòng vừa sợ vừa giận:
“Dương Bách Hợp, con khốn này…” Ả còn chưa dứt lời, Sở Ngọc (đứng bên cạnh ả tự lúc nào) đã quăng cho ả một bạt tai, “Chát” một tiếng, cú bạt tai khiến cho đầu Dương Tĩnh Như bị nghiêng sang một bên, hắn mới nghiêm trang đẩy đẩy gọng kính, sửa lời: “Phải gọi Thánh chủ.”
“…” Dương Tĩnh Như ôm mặt không lên tiếng, nhưng lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được, nếu như ả ta mở miệng, nhất định chính là một trận mắng chửi kinh thiên động địa, bên kia Bách Hợp đang duỗi ngón tay, để ở trên trán Dương Thiên Thành.
Chỉ trong mấy cái chớp mắt, sợi tơ hồng như sống dậy, đang đi từ lông mày đến trán ông, nhưng Bách Hợp vẫn luôn đè chặt ở đó, sợi tơ hồng kia cũng không di chuyển được chút nào, lại giống như phát điên mà cựa quậy liên tục, nó ngọ nguậy, da thịt trên trán Dương Thiên Thành cũng không trụ được mà co giật theo, không lâu sau, gân xanh bốn phía trên trán đều nổi lên.