Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1314: Kết thúc bia đỡ đạn 23


Edit: Nayuki

Beta: Sakura

“Không phải ngươi đang bế quan sao?” Khí lạnh trong đầm nước thấm vào người, cô kéo ống tay áo của mình, quần áo ướt nhẹp dính sát vào người. Lý Duyên Tỷ nhìn vào bờ môi bị lạnh đến xanh lè, trong ánh mắt mù sương, lẩm bẩm nói:

“Dường như ta…” Căn bản vừa rồi anh không để ý đến lời Bách Hợp nói, vì lúc này anh cảm giác dường như đã gặp được Bách Hợp ở nơi nào đó, hai mắt chăm chú nhìn cô, khuôn mặt kia như gần như xa, trong ánh mắt ấy có chút giãy dụa.

Hô hấp của anh tỏa hơi ấm trên đầu cô, Bách Hợp ngẩng lên, thấy nét mặt anh có gì đó không thích hợp, cô quen với dáng vẻ lạnh lùng của Lý Duyên Tỷ, thời kỳ niên thiếu dáng vẻ của anh còn lạnh hơn rất nhiều, trên mặt dường như không có chút cảm xúc nào cả, lúc này ánh mắt anh mê man, thần sắc trên mặt thì cổ quái, có vẻ như đang bất an, theo bản năng Bách Hợp muốn lùi về mặt nước phía sau chạy trốn.

Bách Hợp vừa lui lại, Lý Duyên Tỷ cũng đi theo về phía trước, mắt chầm chậm híp lại, dường như đang hồi tưởng gì đó, lại giống như bị tẩu hỏa nhập ma.

Cơ thể Bách Hợp lùi dần ra sau, mũi chân cũng đã chạm nước, Lý Duyên Tỷ càng ngày càng đến gần cô, thân thể trượt chầm chậm, Lý Duyên Tỷ hiện tại vô cùng kỳ quái, nghe nói khi người ta bị tẩu hỏa nhập ma sẽ mất lý trí, cô cố gắng cử động thật nhẹ nhàng, không muốn chọc giận anh: “Không phải ngươi đã đi tìm địa điểm để bế quan rồi sao?”

Trong lòng anh có hai chữ cứ bồi hồi không dứt, dường như rất rõ ràng, lại dường như bị mảnh vải mỏng che mờ, biết rõ có hai việc quan trọng, nhưng hết lần này tới lần khác Lý Duyên Tỷ không há miệng ra nói nổi.

Mồ hôi anh thấm ra, ánh mắt không nhìn rõ tiêu cự, thấy tình huống bất thường, một chân Bách Hợp bước vào trong đầm nước, nhân lúc anh không để ý, quay người nhảy xuống định chạy trốn. Động tác này của cô đã làm cho Lý Duyên Tỷ bị đánh thức, con mắt anh đỏ bừng, theo bản năng muốn đưa tay bắt cô lại, nhưng vì vừa rồi tình huống anh có chút kỳ lạ khiến cô nhảy vào nước, đầu ngón tay anh vừa chạm qua làn tóc dài thấm nước đã nghe tiếng cô rơi xuống nước rồi.

Lý Duyên Tỷ cười lạnh, hành động muốn chạy trốn của Bách Hợp đã chọc giận anh, mặc dù không bắt được người, nhưng anh không hề hoang mang. Anh vận dụng linh lực của mình đánh một đạo pháp quyết vào nước. Mặt hồ yên ả bắt đầu dậy sóng, bọt nước cứ từng đợt từng đợt đưa Bách Hợp lên bờ đến cạnh anh.

Vừa rồi nhảy xuống nước Bách Hợp cũng không nhảy xa quá hai mét, gợn sóng chỉ đánh vài cái đã đưa cô về lại bờ, vừa vặn rơi vào tay Lý Duyên Tỷ.

Thân thể thiếu nữ rơi vào tay anh như cá rơi xuống nước, vẻ mềm mại như nhành liễu, tay anh đặt lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái.



Trên người Lý Duyên Tỷ tỏa ra vẻ nguy hiểm, tóc không gió mà bay, ánh mắt đã mất tiêu cự, Bách Hợp bị anh nắm chặt lấy, dù liều mạng giãy dụa nhưng cơ bản cũng không có tác dụng gì. Tình huống của anh ngày càng không thích hợp, linh lực trong cơ thể anh từ bốn phía bắt đầu qua lại, nếu không phải trên người Bách Hợp có Chân Long ấn ký, chỉ sợ đã bị xé tan tành dưới luồng linh lực dao động mạnh như vậy.

Trừ linh lực bên ngoài bị chấn động, đại yêu lực trên người anh cũng không có cách nào khống chế được, đồng tử của anh cũng dần thu hẹp lại thành một đường thẳng đứng, màu mắt chuyển từ đen thành xanh thẫm, khuôn mặt lấm tấm vảy vàng. Loại chuyển biến này chứng tỏ bản thân anh đã mất đi năng lực tự khống chế, không biết khi ra ngoài anh đã gặp vấn đề gì, đại yêu lực trong cơ thể anh chạy loạn, một khi anh bị mất đi khống chế, bị đại yêu lực thống trị, có thể anh sẽ khôi phục bản năng đi săn.

Dù biết hiện tại Lý Duyên Tỷ rất nguy hiểm, nhưng Bách Hợp bị hắn nắm chặt không cách nào giãy dụa được.

Trên mặt anh xuất hiện sự vật lộn, vảy rồng bị anh ép xuống, được như vậy vài lần, anh đã không còn sức vùng vẫy nữa, vảy rồng bao trùm khuôn mặt đẹp trai lạnh lẽo của anh, biến thành hình dạng đại yêu, bắt lấy Bách Hợp ngay giữa trời.

Bàn tay cực lớn nắm lấy cơ thể cô, dường như anh chỉ cần hơi dùng sức, là sẽ bóp nát cô. Dốc hết sức lực giãy dụa lần nữa, Lý Duyên Tỷ biến thành hình người, cùng cô rơi thẳng xuống đầm nước, bờ môi lạnh tiếp khí cho cô, rồi lại lôi kéo cô lên bờ, há miệng thở dốc, bàn tay thon dài sờ tới sờ lui trên người cô, đồng tử của anh vẫn dựng thẳng đứng, dường như đang làm theo bản năng, dường như sau khi trao đổi hơi thở với anh, cô cũng dần mất đi lý trí, vốn dĩ bị anh khống chế dần lại thành tư thế chủ động, cô nghe thấy thoảng bên tai tiếng hắn gọi mình:

“Tiểu Hợp.”

Tiếng gọi quen thuộc khiến Bách Hợp mở lớn mắt, cơ thể đau đớn làm cô nhíu mày lại, đôi tay kia vừa dịu dàng lại như có chút thương tiếc di động trên cơ thể cô, mỗi cái hôn trên môi đều mang theo cảm xúc che chở, lúc này Bách Hợp vừa mừng vừa sợ, Lý Duyên Tỷ lúc này không phải là thiếu niên luôn mang hoài nghi đối với cô, ngược lại vô cùng giống cái người luôn nằm trong trí nhớ của cô, cuối cùng anh lại nói cô chờ anh.

Sự vui sướng xen lẫn kích thích đến rung trời chuyển đất, một lượng lớn linh lực trong cơ thể Bách Hợp bị hút đi, khi cô mở mắt lần nữa đã thấy mình nằm bên cạnh bờ, những việc xảy ra trước đó dường như chỉ là một giấc mộng. Nhưng những dấu vết trên người chứng minh những việc đã xảy ra trước đó, cơ thể đau buốt khó chịu, nhưng Lý Duyên Tỷ đã không còn ở bên cạnh nữa. Bách Hợp nhớ lại tiếng gọi “Tiểu Hợp” trước đó cũng không phải là do mình phát sinh ảo giác, như vậy chắc chắn là Lý Duyên Tỷ, chỉ không biết anh đã dùng phương pháp nào mà có thể xuất hiện cùng lúc với bản thể thiếu niên của anh trong cùng một cơ thể.

Biến hóa của Lý Duyên Tỷ hôm trước có thể liên quan đến anh, anh lại nói cô chờ anh, ngay từ đầu Bách Hợp tưởng anh nói sẽ lần nữa xuất hiện là lừa gạt cô, nhưng lúc này cô mới biết thực ra anh đã sớm sắp xếp rồi.

Nhưng không biết Lý Duyên Tỷ muốn cô đợi bao lâu, có điều có hi vọng so với không có gì tốt hơn nhiều, cô mặc lại quần áo, đợi khoảng hai ngày không thấy Lý Duyên Tỷ quay về, có lẽ anh đã dựa theo kế hoạch ban đầu bế quan trùng kích Hóa Thần Kỳ rồi. Nhưng Bách Hợp đoán cơ thể anh đã xuất hiện ý thức của Lý Duyên Tỷ nhiều năm sau, vấn đề anh nói cô chờ, có lẽ chỉ cơ hội mới để anh xuất hiện lại.

Cô thử Luyện Thể Thuật, phát hiện phong ấn trong cơ thể đã bị Lý Duyên Tỷ dùng phương pháp thái bổ hút lấy rồi, như vậy cô có thể tu luyện lần nữa.



Linh lực trong Phong Ma Cốc vô cùng dày đặc, là một nơi tu luyện rất tốt, đơn giản cô đã tiến vào Trúc Cơ kỳ, trong cốc cũng dần dần xuất hiện yêu thú.

Nơi bọn Tiêu Dao Hậu đi vào cũng đã bị thời gian xóa mờ, qua bao lâu rồi Bách Hợp cũng không biết, cô đã đến giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, rất dễ dàng tiến lên Kim đan. Trong nhiệm vụ trước đây có mấy lần cô tu luyện, bây giờ mới xuất hiện chỗ tốt, cơ thể cô quá quen thuộc với Luyện Thể Thuật, Đạo Đức Kinh càng không cần nói đến, cô đã tu luyện qua vô số lần, lại được Dung Ly giúp đỡ lúc trước, tu luyện Đạo Đức Kinh đối với cô quả thực rất nhẹ nhàng.

Kinh nghiệm thực chiến cũng không ít, yêu thú trong cốc không phải đối thủ của cô.

Lý Duyên Tỷ nói Phong Ma Cốc này có thể sáu bảy mươi năm sau sẽ mở ra lần nữa, đến bây giờ đã qua thời gian dự kiến không biết bao nhiêu lâu, nhưng có lẽ do Phong Ma Cốc lúc trước bị ép buộc mở ra thời không chi môn nên bị ảnh hưởng không có mở ra nữa. Tuy cô tiến vào Kim đan Kỳ mất hơn một trăm năm, nhưng có thể do trước khi tu luyện cô đã sử dụng ngũ bộ đoạn hồn thảo, nên tuổi thọ tăng thêm, hình dáng hiện tại cũng không thay đổi gì nhiều so với lúc trước. Khi cô chuẩn bị trùng kích lên Kim đan trung kỳ, liền đi vào trong cốc tìm kiếm nơi Lý Duyên Tỷ dừng lại.

Không đợi cô tìm được Lý Duyên Tỷ, linh lực trong cốc cũng hướng tới một chỗ điên cuồng, Bách Hợp đang ngồi thì giật mình, tình huống này chắc chắn là do có người đột phá tạo thành dị tượng. Trong cốc ngoài cô và Lý Duyên Tỷ không còn ai khác, trong lòng Bách Hợp vui vẻ, đuổi theo hướng có linh lực dao động.

Dị thường giữa không trung rất xa cô đã nhìn thấy, không biết có phải do luồng linh lực dị thường ảnh hưởng hay nguyên nhân nào khác mà thời không chi môn của Phong Ma Cốc cũng bắt đầu có dị động!

Một đầu thời không chi môn dần dần hình thành, một đầu luồng linh lực cực lớn rơi xuống, Bách Hợp liếc nhìn một chút vẫn hướng về phía tập trung linh lực đi tới, thời không chi môn ngày càng lớn, sấm sét bốn phía vang lên ầm ầm, linh lực dị thường trong Phong Ma Cốc rất nhanh bị chấn động này hút sạch, Phong Ma Cốc biến mất hơn hai trăm năm giờ mới xuất hiện lại, bầu trời u ám xám xịt.

Ở trong Phong Ma Cốc này hơn một trăm năm Bách Hợp không hề thấy cảnh tượng như vậy, trên đỉnh đầu sấm chớp rền vang, tu sĩ ở gần đó cũng đã nhận ra dị thường, đang dốc hết sức lực chạy về phía này.

Khi cô chạy tới địa điểm phát sinh, Lý Duyên Tỷ nhiều năm chưa thấy đã bay giữa không trung, tia sét đang giáng xuống đỉnh đầu hắn. Dù Bách Hợp đã né đi rất xa nhưng uy lực của tia sét vẫn cảm nhận được. Thế mà người ở giữa không trung dường như không cảm thấy đau đớn gì cả, một tia sét cũng không làm anh bị thương bao nhiêu, sau tia thứ nhất lại đến tia thứ hai.

Thấy tình cảnh này, Bách Hợp biết Lý Duyên Tỷ đã trùng kích Hóa Thần Ký thành công, một khi anh sống sót qua lôi kiếp, hắn chính thức là tu sĩ Hóa Thần kỳ rồi. Cô đứng ở xa không tới gần để tránh làm anh phân tâm, một khi không đỡ được lôi kiếp chính là thần hồn câu diệt.

Tia sét thứ bảy vang lên, sấm chớp vẫn không tan đi, hắn cũng đã bị thương, cứng rắn đối chọi đến tia thứ chín, khi tia sét hình thành giữa không trung, Lý Duyên Tỷ biến thân thành rồng đón tia sét đánh thẳng tới.

Khi tia sét đánh lên người hắn, những vảy rồng màu vàng bị tia sét màu tím bao phủ lấy, mây đen dần tan đi, trải qua chín tia sét, hắn biến lại thành hình người rơi xuống, cam lâm chữa chị vết thương cho anh rơi xuống, Bách Hợp cũng chưa rời đi, cơ bản cô còn bận nghĩ việc làm thế nào để giải thích với Lý Duyên Tỷ việc hơn một trăm năm nay cô không chết tại Phong Ma Cốc mà còn có thể tu luyện trở thành tu sĩ Kim đan kỳ.