Edit: Jolly
Beta: Sakura
Cô gái nhìn chằm chằm vào Lý Duyên Tỷ, đột nhiên hé miệng hét lên: “Ah!!! Sắc..lang ah!” khăn lau tóc nắm trong tay liên tiếp đánh về phía mặt Lý Duyên Tỷ. Lý Duyên Tỷ đau đầu như muốn nứt, bị cô ta thét lên, càng thấy đau đầu hơn, cậu há to miệng muốn cho cô ta căm miệng lại, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng chiếc khăn kia đã quăng lên mặt cậu.
“Cmn!” cậu tức giận mắng một tiếng, kéo khăn ra quăng xuống đất: “Căm miệng!”
Cô gái có khuôn mặt thanh tú, nghe xong tiếng cậu, cà lăm nói: “Sắc…lang!”
“Cô là ai?”
Lý Duyên Tỷ xoa thái dương hỏi một câu, cô gái hai tay ôm ngực, nghe hỏi thế liền hung hăng trừng mắt: “Tôi mới là người hỏi anh là ai!”
“Nơi này là nhà tôi, cô vào đây bằng cách nào!”
Nghe nói thế, vẻ mặt cô gái có phần chột dạ, cắn môi, không dám nhìn cậu.
“Tôi hỏi cô rốt cục là ai!” vừa rồi đầu cậu rất đau, bây giờ có chút thanh tỉnh, thấy quần áo trên người cô gái lập tức nổi giận: “Cô là ai hả, không nói đừng trách tôi đánh con gái!” cậu nhìn thấy quần áo của mình bị người khác mặc, một cỗ lửa giận không biết từ đâu xông lên, trên mặt cô gái lộ ra vài phần quật cường, không trả lời.
“Cút ra ngoài.” Rõ ràng trước mặt có người, nhưng người ngày lại không mở miệng nói chuyện, Lý Duyên Tỷ phát hỏa, không khách khí tức giận mắng một tiếng, cô gái vẫn đứng chỗ đó không nhúc nhích, chỉ cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngón chân của cô ta.
Chân cô ta mang đôi dép lê, Lý Duyên Tỷ nhận ra đây là đôi dép Bách Hợp mua bình thường hay mang, cậu chửi rủa hai tiếng, tay chống trán ngồi dậy, đang muốn mở miệng, cô gái đặt mông ngồi xuống bên giường:
“Tôi không có nơi để về.” Cô có chút đáng thương nhìn Lý Duyên Tỷ, thò tay muốn nắm tay cậu, rất nhanh liền bị Lý Duyên Tỷ tránh qua.
“Nếu như tôi đi ra ngoài, tôi sẽ chết.” Tay cô ta nắm hụt, dứt khoát chấp tay trước ngực, bộ dạng cầu khẩn: “Cho nên, xin anh cho tôi ở lại, nhà anh lớn như vậy, chẳng lẽ anh không nuôi thêm một người được sao?”
Nhà cậu to, cậu cũng có tiền. Nhưng người này là ai chứ? Mắc mớ gì cậu phải nuôi?
Lý Duyên Tỷ đang muốn phát hỏa. Dưới sân truyền đến tiếng mở cửa, Lý Duyên Tỷ nhạy bén nghe được, lập tức lông tơ sau lưng đều muốn dựng lên.
Gần đây mẹ Lý vô cùng thất vọng với cậu, thậm chí xem cậu làm hổ thẹn, hận có thể không sinh ra đứa con trai như cậu, bình thường đến ngày lễ tết cũng không đến, nhiều lắm là gọi điện thoại.
Thường thường người đến nhà cậu, cũng chỉ có tiểu thanh mai của cậu. Gần đây cô một mực đang tìm mình, trong lòng Lý Duyên Tỷ rất rõ ràng, cô muốn tìm mình quay về cố gắng ôn tập tham gia kỳ thi cấp 3.
Không biết tại sao, lúc này lòng cậu sợ sệt, rõ ràng cậu cũng không làm gì mà, nhưng cậu không muốn cô nhìn thấy một cô gái khác trong phòng mình.
Cô gái này không biết vì sao tới đây, đột nhiên xuất hiện trong phòng cậu, trên mặt cậu lộ vẻ khẩn trương, muốn cho cô gái này cút, nhưng bây giờ không kịp rồi. Bách Hợp đã vào trong sân, nếu như đi lên nhất định sẽ nhìn thấy cô ta ngay.
Cô gái kia nhận ra vẻ khẩn trương trên mặt cậu, không khỏi cười hì hì tiến đến trước mặt cậu: “ Làm sao vậy? Sợ hãi?” cô ta đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy dưới lầu Bách Hợp xách theo túi lớn túi nhỏ đang loay hoay mở chìa khóa.
“Bạn gái của anh à?”
Cô ta hỏi, Lý Duyên Tỷ nghe trong lòng càng phiền hơn: “Cô rốt cục là ai hả, vì sao còn chưa biến đi?”
Cậu đã nghe thấy tiếng mở cửa, càng khẩn trương hơn, không tự chủ đem ngón tay cắn trong miệng, thúc giục: “Thay đồ cô ra biến đi.”
“Tôi không muốn.” Cô ta phồng mà cự tuyệt: “Tôi không có chỗ đi.”
Dưới lầu đã truyền đến tiếng mở cửa, Lý Duyên Tỷ mắng hai tiếng: “Cô cút mau!”
“Lo lắng bạn gái anh phát hiện?” cô gái cắn môi, nhìn qua cậu mỉm cười: “Tôi không đi, dù sao tôi cũng không sợ.” Cô ta nói xong đặt mông ngồi xuống giường, hai chân bắt chéo.
“Cô…” Lý Duyên Tỷ muốn một cước đá văng cô ta đi, đôi mắt cô ta xoay động: “Xin anh cho tôi ở lại, tôi có thể nói là em họ của anh?”
Lý Duyên Tỷ nghe xong lời này, không chút do dự một cước đạp lên lưng cô ta, cô gái không ngờ cậu vậy mà không chút phong độ ra tay với phụ nữ, thoáng cái bị cậu đá úp sấp trên mặt đất, vừa muốn khóc, Lý Duyên Tỷ đã ngồi dậy hung dữ mắng:
“Còn khóc tôi bóp chết cô!”
Phía dưới truyền đến tiếng mở cửa, còn có tiếng cửa tủ lạnh mở ra
Bộ dạng hung thần ác sát của Lý Duyên Tỷ lúc nãy đang cắn ngón tay, có chút khẩn trương nhìn chung quanh.
Cô gái nhìn thấy ánh mắt cậu rơi xuống cửa sổ, lập tức càng hoảng sợ: “Không được, tôi không thể nhảy từ cửa sổ này ra ngoài, nếu như té xuống gây ra tiếng động, cô ấy cũng phát hiện!”
“Tôi sẽ nói cô là ăn trộm.” Lý Duyên Tỷ híp mắt nói, cô gái nghe xong lời này, vội vàng lắc đầu: “Tôi còn đang mặc đồ của anh, sao có thể là ăn trộm.”
Cô ta vừa tắm xong, đầu tóc đang ướt, Lý Duyên Tỷ nghe vậy xác thực cũng đúng, trên mặt hiện ra vẻ bối rối, nếu như Bách Hợp bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, nhất định sẽ lên lầu tìm cậu, cậu cắn răng, quay đầu nhìn thấy tủ quần áo:
“Cô trốn vào đi, nhanh lên!”
Cậu nhảy xuống giường, kéo lấy cô gái nhét vào tủ quần áo, cô ta vừa muốn hét lên, một tay cậu bịt miệng, suýt nữa làm cô ta tắt thở.
Cô gái hung hăng cắn một cái trên tay Lý Duyên Tỷ, Lý Duyên Tỷ há to miệng, một tay đẩy cô ta ra, trên bàn tay cậu có hai dấu hàm răng, có mấy chỗ bị rướm máu.
‘Híz-khà-zzz’ cậu hít một hơi khí lạnh, cô gái nhìn thấy tính cảnh này, cũng có chút chột dạ: “Ai bảo anh bịt miệng tôi.”
“Anh muốn tôi trốn vào tủ cũng được, nhưng là, nhưng là anh hứa với tôi, trừ phi sau này anh cho tôi ở lại đây, tôi cũng không có chỗ nào đi.” Cô ta nói đến đây, lặng lẽ dứng lên: “Anh nếu không hứa cho tôi ở lại đây, tôi cũng không đồng ý trốn vào tủ, dù sao tôi cũng không sợ, cũng không phải bạn gái tôi tới.”
Cô ta đưa tay nắm chặc ngăn tủ, một dạng nếu như Lý Duyên Tỷ không đồng ý cô ta sẽ không đi.
Nếu Bách Hợp không tới, Lý Duyên Tỷ không phải không có biện pháp đối phó với cô ta, nhưng bây giờ Bách Hợp dưới lầu, không biết vì sao, cậu không hi vọng Bách Hợp phát hiện cô gái không rõ lai lịch này xuất hiện ở đây.
Bây giờ cô ta đã muốn uy hiếp chính mình, chi bằng tạm thời nhét cô ta vào tủ, đợi Bách Hợp đi rồi, lại đuổi cô gái chết tiệt này đi là xong!