Chỉ là một cước tùy ý, xem như là Trương Vô Kỵ đang bị trọng thương, nhưng bởi vì Trương Vô Kỵ luyện Cửu Dương Chân Kinh, cho nên bình thường hắn ta khôi phục lại nội lực cũng nhanh, từ sau khi Trương Vô Kỵ xuất thế ngang trời, hắn ta liền chưa từng ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, lúc này đám người Dương Tiêu chứng kiến Bách Hợp xuất hiện một cách kỳ lạ, trước kia trên giang hồ chưa từng nghe nói đến tên họ của một nhân vật nào như nàng, lúc này thấy nàng ra tay liền làm cho Trương Vô Kỵ cũng phải lui về phía sau, trên mặt đám người Minh giáo không khỏi hiện lên vẻ cảnh giác, toàn thân của từng người đều căng cứng nhìn chằm chằm Bách Hợp.
“Rốt cuộc các hạ là ai?” Thần sắc Dương Tiêu nghiêm túc, không nhịn được hỏi lại, Bách Hợp nhìn hắn ta một cái, lúc làm Diệt Tuyệt nàng ra tay giết Dương Tiêu cũng là vào độ tuổi này, có điều khi đó hắn ta có Kỷ Hiểu Phù đi theo bên người, mỗi ngày trôi qua tiêu sái vui sướng, tinh thần cũng không vì gánh một món nợ tình trên lưng mà trở nên sa sút, thoạt nhìn thần thái cũng không ổn trọng bằng hiện tại.
Cảm giác gặp lại một người mà mình đã giết chết thật sự quá quái lạ, Bách Hợp nhìn hắn ta một cái, lại nghiêng đầu qua chỗ khác: “Chỉ là người qua đường, không ưa cách làm việc của Minh giáo mà thôi.”
“Có lẽ đã có chút hiểu lầm rồi.” Lúc này Tiểu Chiêu cũng mặc kệ thương thế của Trương Vô Kỵ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, trong cặp mắt hiện lên mấy tia lấp lánh, nàng không biết vì sao vừa nhìn thấy Bách Hợp liền cảm thấy thân thiết vô cùng, lúc này hận không thể thân cận với cùng nàng ấy nhiều hơn một chút, nhìn thấy Bách Hợp và người trong Minh giáo nổi lên xung đột, trong lòng Tiểu Chiêu đã sốt ruột, lại hơi sợ hãi: “Giải thích rõ hiểu lầm là được rồi.”
“Tiểu Chiêu, chuyện này nàng không cần để ý. Ta phải cứu các sư thúc bá, nếu vị cô nương này không nhường đường, thì Trương Vô Kỵ cũng chỉ đành đắc tội!” Lúc này máu trong lồng ngực của Trương Vô Kỵ đang dâng cuồn cuộn, một mặt âm thầm điều tức nội lực, một mặt cố nén đau nhức kịch liệt nơi lồng ngực hô to một câu: “Minh giáo dương thiện trừ ác. Cho tới nay đều là vì trục xuất Thát tử Mông Cổ mà bôn ba khắp nơi. Cho dù bằng hữu giang hồ có chỗ nào hiểu lầm, thì cũng chỉ là bị mọi người hiểu lầm mà thôi…”
“Hay cho một cái hiểu lầm, Kim Mao Sư Tử Tạ Tốn giết người như ma, vì bức bách Thành Côn xuất hiện, lại tạo sát nghiệt bốn phía, lúc trước giết huynh trưởng tục gia của Diệt Tuyệt sư thái, giết không ít cao tăng, lại càng là muốn cướp lấy Đồ Long đao mà giết hại đệ tử trong các đại phái. Minh giáo vì muốn cướp lấy thuốc giải của Thập Hương Nhuyễn cân tán, giả nhân giả nghĩa, Vi Nhất Tiếu bắt cơ thiếp của Nhữ Dương Vương hãm hại Lộc Trượng Khách, thủ đoạn hạ lưu như thế, nếu thật sự có bản lĩnh đối phó với Nhị Lão Huyền Minh thì thôi, nhưng không có bản lĩnh lại chỉ biết lấy nữ nhân làm quân cờ, hôm nay ta chỉ là muốn cho các ngươi cũng nếm thử mùi vị mặc cho người ta định đoạt đồ sát mà thôi. Những đại hiệp giang hồ các ngươi, từng người đều kêu đánh tiếng kêu giết, không xem tính mạng của người bình thường là quan trọng, muốn tính kế liền tính kế, lại không biết quân cờ cũng có lúc sẽ phản kháng.” Trong lúc Bách Hợp nói chuyện, thì ngọn lửa đã đốt đến tầng bảy, bởi vì lúc này đám người Triệu Mẫn đã chạy xuống lầu dưới, trên tháp liền thiếu đi người trông giữ, tuy nói bởi vì thế lửa cháy quá lớn, đám người Triệu Mẫn cũng không thoát được thoát, nhưng lúc này ngay tại dưới tình huống có khả năng bị thiêu sống, thì ngược lại tất cả đều tụ lại với nhau.
Lúc này người trong Lục Đại phái đã xuống được lầu dưới, chỉ đang bị nhốt tại tầng bảy mà thôi, tuy nói gió lớn lửa lớn, nhưng giọng nói của Bách Hợp không nhỏ, lại hàm chứa nội lực, nên rất nhiều người nghe được như thế đều âm thầm gật đầu, Minh giáo làm việc cũng thật sự quá âm độc, tuy nói trộm cắp thuốc giải là vì cứu người của Lục Đại phái, nhưng khó tránh khỏi thủ đoạn quá bỉ ổi, hiện tại không ngờ tới đột nhiên bắt một nữ nhân tưởng rằng đã phải chịu chết, lại ngược lại chọc ra nhiều chuyện như vậy.
Rất nhiều người vẫn là lần đầu tiên nghe được đại ca tục gia của Diệt Tuyệt sư thái cũng là bị Tạ Tốn giết chết, ngay cả Trương Vô Kỵ cũng lắp bắp kinh hãi, trong lòng hắn thật sự có một loại trìu mến và tôn trọng khó tả với Chu Chỉ Nhược, trong lòng không phải chưa từng nghĩ tới lúc có thể trăm năm hảo hợp với nàng ấy, nay lại từ trong miệng Bách Hợp biết được ân oán hai bên, một người là nghĩa phụ của mình, một người lại là sư phụ của người mình ái mộ, tâm hắn lập tức loạn như ma, trong miệng liền vô ý thức hô: “Ngươi nói bậy!”
“Nàng ấy nói không sai!” Trên lầu cao, lúc Diệt Tuyệt sư thái được Chu Chỉ Nhược đỡ ra, đúng lúc liền nghe được chuyện này, liền ngẩng đầu cười to mấy tiếng: “Người trong Minh giáo tội đáng chết vạn lần! Tạ Tốn vì bức bách Thành Côn xuất hiện liền giết đại ca ta, cẩu tặc Dương Tiêu kia lại càng làm nhục sự trong sạch của đệ tử ta, Minh giáo đáng chết!”
Trong ngọn lửa hừng hực, khuôn mặt của Diệt Tuyệt dữ tợn đáng sợ, trên đó hiện đầy oán hận và sát ý, nhìn chằm chằm xuống dưới. Lúc đám người Triệu Mẫn vừa mới chạy xuống lầu thì đã chậm một bước, lúc này lửa đã càng cháy càng lớn, mọi người đều bị nhốt ở tầng bảy, trực tiếp bị hun khói đến chảy cả nước mắt, nếu cứ dựa theo tình hình như vậy, thì chỉ sợ ngọn lửa lớn này đốt lên đến đây trong tích tắc cũng không phải chuyện ly kỳ cổ quái.
Trương Vô Kỵ bị mắng thẳng mặt đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, cho dù không mặt đối mặt với Chu Chỉ Nhược, nhưng hắn lại cảm thấy giống như có thể cảm giác được ánh mắt lộ ra thần sắc thất kinh của Chu Chỉ Nhược.
“Cô nương, rốt cuộc ngươi là ai?” Lúc này Trương Vô Kỵ lại hỏi Bách Hợp thêm một lần nữa, Bách Hợp chỉ vào Phạm Diêu đã bị phế tiện thể nói: “Ta là một người vô tội đáng thương bị Vi Nhất Tiếu bắt ra, lại suýt nữa bị Phạm Diêu giết chết. Chuyện giữa các ngươi vốn không liên quan đến ta, nhưng hiện tại nếu người trong Minh giáo suýt nữa đã giết ta, thì tất nhiên ta cũng nên giết các ngươi mới công bằng, Trương giáo chủ, nể mặt cha ngươi có danh xưng đại nghĩa hiệp, chỉ cần ngươi đứng qua một bên, chuyện này ta cũng không truy cứu với ngươi, Trương giáo chủ cảm thấy thế nào?”
“Hừ, khẩu khí thật lớn.” Vi Nhất Tiếu biến sắc, thân ảnh lại đánh thẳng đến Bách Hợp nhanh như gió, nhưng khinh công mà lão ta cực kỳ nổi danh trong giang hồ ở trước mặt Bách Hợp lại hoàn toàn không phát huy được tác dụng, lão ta lại bị Bách Hợp bắt được một lần nữa, lần này Bách Hợp không trực tiếp đá lão ta ra ngoài, mà là bắt lấy áo của lão ta rồi nện lão ta xuống đất!
‘Bùm’. Một tiếng vang thật lớn, trên mặt đất bốc lên một lớp tro bụi mỏng thật lớn, thân thể Vi Nhất Tiếu suýt nữa bị khắc vào trong đất, trong miệng lão ta không ngừng phun ra một lượng máu thật lớn, ánh mắt đã có chút tan rã, lần này Bách Hợp liền trực tiếp nện đứt tâm mạch của lão ta, mắt thấy rốt cuộc không sống nổi nữa. Trong mắt của rất nhiều người trong Minh giáo đều hiện lên thần sắc kinh hoảng, tức giận nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.
Tuy trong ngày thường bọn họ hay cãi nhau, nhưng lại cực kỳ bảo vệ lẫn nhau, chỉ có điều trước kia có khác nhau cho nên lẫn nhau đều không ưa nhau mà thôi, hơn nữa dưới tình huống chứng kiến Vi Nhất Tiếu chết như vậy, mọi người không khỏi đều sinh ra một loại cảm xúc thố tử hồ bi (đồng nghĩa với câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ), đều không nhịn được kêu: “Vi Bức Vương.”
“Ân oán cá nhân! Không liên quan đến người khác, ta chỉ giết Phạm Diêu và Vi Nhất Tiếu, những người khác có thể rời khỏi đây, lui về Ba Tư, ta sẽ liền bỏ qua chuyện cũ.” Bách Hợp vung tay lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Ta chỉ là báo thù cho chính mình mà thôi, nếu không phục, muốn tìm chết cũng không liên quan đến ta.” Cái chết của nguyên chủ ngay từ đầu là do Dương Tiêu đề nghị, rồi sau đó lại bị Vi Nhất Tiếu bắt đi đưa lên giường của Lộc Trượng Khách, cuối cùng là bị Phạm Diêu tự tay đánh cho thất khiếu chảy máu mà chết, thi thể cuối cùng bị che giấu tại dưới nền đất của Vạn An tự. Những người lên quan này, nàng tất nhiên sẽ không tha cho một tên nào, nhưng dù Bách Hợp muốn làm tan rã Minh giáo Trung Thổ, cũng không nhất định phải dựa vào giết người để đạt được, nếu ngày nào đó Chu Nguyên Chương có bản lĩnh bắt đầu từ số 0, thì đương nhiên Bách Hợp cũng sẽ không đi xen vào việc của người khác.
Nhưng lúc này vì hoàn thành tâm nguyện giúp nguyên chủ, Minh giáo không thể không diệt. Nếu có thể giết ít người, thì tất nhiên nàng không nhất định cứ nhất quyết phải giết người mới diệt được Minh giáo, chỉ cần đánh tan mấy tướng lãnh đầu đàn, thì người phía dưới sẽ tự nhiên không làm nên trò trống gì.
Ánh mắt Trương Vô Kỵ hiện lên thần sắc bi thương, hắn ta nhìn Vi Nhất Tiếu trên mặt đất, cố nén khó chịu trong lòng lạnh lùng nói: “Cô nương, xem như muốn báo thù, thì thủ đoạn của cô nương có phải đã quá độc ác rồi không?” Hắn cũng biết chuyện này xác thực là Minh giáo làm sai, nhưng ai có thể nghĩ đến một cơ nhân của Nhữ Dương Vương lại có bản lĩnh đến như vậy, nếu là nữ nhân bình thường thì thôi, chết cũng đã chết rồi, ít nhất nàng ấy chết vì gia quốc đại nghĩa, coi như là chết có ý nghĩa, nhưng dường như hiện tại người ta có bản lĩnh nên lại không cam lòng chết, trong lòng Trương Vô Kỵ thật sự loạn như ma, vốn tính cách của hắn ta đã là không quả quyết, trên thực tế, ngoại trừ có lòng hiệp nghĩa ra, thì hắn ta cũng không thích hợp đứng đầu một giáo, chỉ có điều bởi vì hắn ta ngăn cơn sóng dữ, cứu được trên dưới Minh giáo mới khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục trở thành chủ nhên của Minh giáo mà thôi, luận nhanh trí, hắn ta không bằng Dương Tiêu, mà nói đến lực nhẫn nại, hắn ta lại không bằng Phạm Diêu, tâm ngoan thủ lạt lại càng không sánh bằng những người còn lại trong Minh giáo, lúc này gặp phải tình huống như vậy, hắn ta lại muốn phân rõ phải trái nhưng lại không đành lòng chứng kiến người trong Minh giáo thương vong, bởi vậy cũng hơi hiện lên thần sắc do dự.
“Chỉ là có oán báo oán, có thù báo thù mà thôi, Trương giáo chủ ra mặt, là cũng muốn giống như Vi Nhất Tiếu sao?” Bách Hợp liếc Trương Vô Kỵ, mỉm cười nói: “Tuy ta không muốn giết người không liên quan, nhưng cũng không phải không dám giết.”
“Bách Hợp, dừng tay!”
“Cô nương, xin dừng tay!”
Trên tháp cao nghe được động tĩnh phía dưới, Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược đều không khỏi hô to lên, cũng chính bởi vì có hai người đối lập ở phía trước, Tiểu Chiêu lại trầm mặc, nên càng khiến cho người ta chú ý hơn, mà ngay cả Bách Hợp cũng nhìn Tiểu Chiêu, trong nội dung vở kịch Ỷ Thiên, Tiểu Chiêu yêu Trương Vô Kỵ không thua kém bất cứ một ai, cuối cùng khi đang trên đường tìm kiếm Tạ Tốn, đã gặp được người trong Thánh Hỏa giáo Ba Tư, được đưa về Ba Tư làm Thánh nữ.
“…” Nghĩ đến đây, Bách Hợp suýt nữa bắt lấy tóc hét lên, nàng đã nhớ ra chỗ nào không đúng rồi, nàng cũng đã nhớ ra chỗ nào quái lạ rồi, toàn bộ đều vì Tiểu Chiêu là Thánh nữ, trên người nàng còn có một cái Lời Chúc phúc của Thánh nữ chết tiệt!
Lúc này Bách Hợp khóc không ra nước mắt, nàng nhớ đến lúc trước Lý Duyên Tỉ đã từng nói với nàng, một khi đã có được Lời Chúc phúc của Thánh nữ này, thì về sau rất dễ dàng đạt được sự ái mộ và ưu ái của Thánh nữ, không nhịn được da đầu liền run lên.
Khó trách sau khi Tiểu Chiêu gặp nàng thì thần sắc quái lạ, mang theo mấy phần cảm giác khiến cho nàng sởn hết cả gai ốc, trước kia không nhớ ra mình đã cất giữ cái Lời Chúc phúc của Thánh nữ chết tiệt này, lúc này nhớ ra, khóe miệng Bách Hợp không khỏi lộ ra một nụ cười khó coi, lúc này lại càng không muốn giết Trương Vô Kỵ nữa. Đã không có Trương Vô Kỵ, ai chạy tới kéo giá trị ái mộ của Tiểu Chiêu giúp nàng? Có kinh nghiệm bị nữ nhân yêu thương nhung nhớ một lần đã đủ rồi, nàng thật sự không muốn thể nghiệm lần thứ hai đâu!
Tuy tên của nàng là Bách Hợp, nhưng bản thân nàng cũng không phải là Bách Hợp ah.
Thần sắc trên mặt Bách Hợp trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi, ánh mắt Tiểu Chiêu một mực rơi vào người nàng, giống như con ngươi cũng không chuyển động vậy, Bách Hợp càng cảm thấy toàn thân căng cứng. Vì tránh đi ánh mắt của Tiểu Chiêu, Bách Hợp thở ra một hơi thật dài, cố ý nhìn thoáng qua trên tháp cao: “Trương giáo chủ, muốn đấu với ta, ngươi cũng nên đi qua một bên điều tức một phen đi, cũng để cho ta cứu những người trên lầu xuống trước đã rồi nói tiếp.”