Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 401: Chương 407: Kế hoạch cứu vớt chính mình (12)


Tiêu Diễm vốn ưa sạch sẽ, sau khi một đường bôn ba trở về định tắm rửa ăn cơm trước rồi mới đi trả lại ngọc bài cho Nhiếp Bách Hợp, nói đến đây kì thực ngay từ đầu hắn cũng không có lòng tham muốn chiếc ngọc bài này, chỉ là vì Nhiếp Bách Hợp ở trong lòng hắn cũng không quan trọng so với việc hắn muốn tắm rửa ăn cơm, vì thế mới trì hoãn thời gian hẹn định kia. Ai liệu được chỉ vì một ý niệm sai lầm năm đó, khiến hắn không chỉ quen biết được khả nhân nhi bên cạnh, tìm thấy tình yêu trong sinh mệnh mình, hơn nữa cũng có được truyền thừa trong ngọc bài này, từ đây chân chính bước lên con đường hoàn toàn không giống với trước đây, trở thành người tu chân.

Cho đến nay, ngọc bài sớm đã bị hắn nhận chủ, hắn không thể trả lại cho Bách Hợp. Vốn nghĩ đến ngọc bài này nếu đã là hàng thật, hơn nữa còn có linh lực như vậy, vậy thì kiếp nạn 16 tuổi của Nhiếp Bách Hợp có khả năng cũng là thật. Tiêu Diễm phỏng đoán có phải hay không Nhiếp Bách Hợp thật sự sớm đã không còn ở nhân thế, lại thêm việc về sau tính tình Bách Hợp đại biến, hắn cùng Hạ Hậu Thấm Nhi liền bàn bạc, càng phát giác ra nguyên bản Nhiếp Bách Hợp có khả năng đã chết, Bách Hợp hiện tại nói không chừng là yêu vật biến thành. Tiêu Diễm vốn tính toán giết chết Bách Hợp, thay Nhiếp Bách Hợp nguyên bản báo thù huyết hận, như vậy mà nói chính mình coi như báo đáp ân tình của Nhiếp gia, không chỉ không ai nợ ai, đối với việc mình đã thu nhận ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp, có khả năng vì thay nàng báo thù, cũng sẽ không thẹn với lương tâm. Tiêu Diễm hồi đó cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề Nhiếp Bách Hợp có khả năng là chết ở trong tay Hạ Hậu Thấm Nhi, bởi vì chuyện này làm sao có thể?

Nhưng lại không ngờ tới về sau không cần hắn động thủ, Nhiếp gia lại bị kẻ thù của hắn diệt sạch, Tiêu Diễm cho rằng Nhiếp Bách Hợp đã chết, tự nhiên chuyện ngọc bài liền cũng cứ như vậy qua đi, trở thành bí mật ẩn sâu trong lòng hắn.

Nhưng thật không ngờ tới mấy năm sau, hắn không chỉ nhìn thấy Bách Hợp mà chính mình cho là sớm đã chết không nói, chuyện ngọc bài lại một lần nữa bị lật lên, trong lòng Tiêu Diễm hoảng loạn, lúc nghe thấy Bách Hợp mở miệng nói, theo bản năng liền cắt đứt lời của nàng:

“Đến nay ta đã thành hôn với Thấm Nhi, chuyện hôn ước ngày đó ta cho là ngươi đã chết, đương nhiên bị hủy bỏ, nếu như ngươi muốn bồi thường gì khác, cứ việc nói với ta, chỉ cần ta có thể làm được, lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không từ, hiện tại hà tất phải nhắc lại hôn ước gì đó? Bây giờ muốn ta tách khỏi Thấm Nhi, đó là chuyện tuyệt đối không thể.”

Nghe thấy như vậy, Hạ Hậu Thấm Nhi có chút căng thẳng kéo tay đứa nhỏ bên cạnh, nàng ta có lẽ rất sợ Bách Hợp muốn cướp Tiêu Diễm khỏi nàng ta, vì thế lực đạo không nhỏ. Bách Hợp liếc khóe mắt nhìn mu bàn tay của đứa bé trai đều bị nàng ta bóp đến mức trắng bệch, nhưng kỳ quái chính là đứa bé này lại không phát ra tiếng nào.

“Nhiếp sư muội vào năm năm trước đã cùng trưởng lão Lý sư huynh của tệ phái kết thành song tu đạo lữ.” Tử Dương tông chủ tuy không nghe rõ chân tướng, nhưng lúc này thấy bộ dạng Tiêu Diễm muốn phủi sạch quan hệ, khóe miệng giật giật, không khỏi mở miệng: “Vì thế vị đạo hữu này không cần phải quấy rối vô nghĩa như vậy.”

Một câu “quấy rối vô nghĩa” nói ra khiến đám người Hạ Hậu gia đầu tiên là giật mình, đợi đến lúc hồi thần sắc mặt liền đỏ bừng lên.

Lý Duyên Tỷ ngồi cạnh tuy không mở miệng, nhưng thế giới này vốn do anh tạo nên, nhân vật trong cốt truyện khi nhìn thấy anh sẽ có một loại cảm giác bị áp chế. Do trong lòng theo bản năng sinh ra cảm giác không dám phản kháng cùng tôn kính, lúc nhân vật trong cốt truyện nhìn thấy anh sẽ cảm thấy kính sợ anh, cho dù là một số người lúc trước cũng không ai biết vị trưởng lão này trong Tử Dương Tông, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt Lý Duyên Tỷ lãnh đạm, tuy chỉ là yên lặng ngồi ở đó, nhưng khí thế toàn thân lại khiến cho người ta không có cách nào xem nhẹ hắn. Trái ngược với Tiêu Diễm lúc này sắc mặt đỏ bừng, thoạt nhìn có chút như nhe nanh múa vuốt, đứng dậy chỉ vào Bách Hợp. Hạ Hậu tam thúc cắn răng nhìn Tiêu Diễm một cái, miễn cưỡng nói: “Vậy chúc mừng Nhiếp cô nương cùng Lý trưởng năm trăm năm hảo hợp, nếu chuyện này đã qua, vậy hà tất lại nhắc tới việc cũ…”

Sắc mặt Tiêu Diễm trắng xanh lẫn lộn, hắn cũng không phải thằng ngu, thậm chí từ nhỏ thiên tư xuất chúng, hiện tại dù có ngu hơn nữa cũng hiểu rõ mình khi nãy đã nháo ra trò cười, hắn nhất thời hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống, Bách Hợp lúc này mới cười “xùy” ra tiếng:



“Chuyện hôn ước lúc trước ta sớm đã không thèm để ý, chỉ là Hạ Hậu cô nương lừa gạt ta ra khỏi cửa, ngày đó ta chỉ cho là cô nương thật lòng muốn cùng ta kết giao bằng hữu mà thôi. Lúc trong phủ đang gấp gáp đi tìm ngọc bài đã mất cho ta, kết quả ma ma bên cạnh ta lại phát hiện ra, hai người các ngươi sớm đã chim chuột với nhau, hơn nữa ngọc bài cũng bị Tiêu Diễm đại hiệp ngươi nhặt lấy chiếm làm của riêng.”

Lời này vừa nói ra khỏi miệng liền giống như một hòn đá làm dấy lên vô vàn sóng lớn, từng người từng người Hạ Hậu gia đều không nhẫn nhịn được liền đứng dậy, Hạ Hậu tam thúc kia càng kích động nói:

“Ngươi nói láo!”

Ý tứ trong lời nói của Bách Hợp lại giống như ám chỉ Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Tiêu Diễm vụng trộm dự mưu, muốn chiếm đoạt ngọc bài bổn mệnh của nàng, cho nên mới lừa nàng ra khỏi nhà, phá vỡ cấm kỵ năm 16 tuổi, mượn cơ hội hại chết nàng.

Gia tộc Hạ Hậu cũng là gia tộc lánh đời nổi danh ở trong tu chân giới, nếu như lời tố cáo này của Bách Hợp một khi lan ra, gia tộc Hạ Hậu về sau làm sao còn có chỗ đứng trong tu chân giới? Vì thế dù cho có chút kiêng kị Lý Duyên Tỷ bên cạnh Bách Hợp, nhưng Hạ Hậu tam thúc lại cắn răng, vẫn mắng mỏ như cũ:

“Một phái nói láo.”

“Có phải thật hay không, trong lòng hai vị đương sự rõ ràng nhất, hôm đó hai người các ngươi ở trong ôn tuyền tằng tịu với nhau, cũng đoạt đi ngọc bài của ta, cho nên ta mới hận các ngươi đến thấu xương, đuổi các ngươi ra khỏi Nhiếp gia!” Bách Hợp nói ra nỗi oan khuất không có chỗ tố của Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện, toàn thân trở nên nhẹ nhõm, phảng phất giống như khắp người đều có một loại cảm giác sảng khoái khi nhả được cục tức lớn, trong lòng cô hiện ra một cỗ tư vị khó mà có thể diễn ta thành lời, đây hẳn là cảm xúc oan ức giấu ở trong lòng nguyên chủ Nhiếp Bách Hợp, bây giờ lại được phơi trần ra khắp thiên hạ.

“Ta chỉ là không đành lòng vạch trần trò hề của hai ngươi, cho nên mới chỉ đuổi các ngươi ra khỏi phủ, lại không ngờ tới các ngươi trái lại lấy oán báo ơn, cho rằng tính cách ta đại biến, về sau lại càng nổi lên sát tâm muốn giết người diệt khẩu.”

Hạ Hậu Thấm Nhi nghe thấy những lời này, gấp đến độ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, nàng ta giơ tay lên thề thốt: “Hạ Hậu Thấm Nhi ta xin thề, ta tuyệt đối không đời nào ác độc như vậy, ta thừa nhận ta gặp được Diễm ca ca lần đầu tiên ở ôn tuyền sau núi, nhưng ta cũng không có, không có hợp mưu với hắn, cũng không có cùng hắn, cùng hắn lúc đó…”

“Ngươi không cần ngụy biện, cô nam quả nữ nửa đêm canh ba hẹn nhau ở chỗ không người, lại còn ôm ôm ấp ấp cùng một chỗ, nói các ngươi không phải giấu diếm hẹn hò, ai tin cho được?” Hôm đó Bách Hợp tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hiện tại nói ra tự nhiên lý lẽ hùng hồn, Hạ Hậu Thấm Nhi nghe đến đây, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đột nhiên “oa” một tiếng liền khóc lớn, hất tay đứa bé trai vốn đang nắm, nhào vào trong lòng Tiêu Diễm ở bên cạnh.



Tiêu Diễm đưa tay vỗ lưng nàng ta, vừa muốn an ủi ái thê, lại không ngờ tới bí mật mình giữ trong lòng bao nhiêu năm vậy mà lúc đó lại bị người ta nhìn thấy, lúc này vừa sợ hãi vừa có chút kinh hoảng. Ngọc bài vốn là một bí mật trong lòng hắn, không nghĩ tới mấy năm sau lại vào lúc này bị lật tẩy, hơn nữa còn bằng phương thức quá quắt như vậy. Đến giờ phút này, hắn ở trong tu chân giới địa vị bất phàm, hơn nữa là dựa vào cố gắng của chính mình trong những năm này vươn ra một mảnh trời riêng, hắn không còn là tên thiếu niên lúc trước chỉ biết bằng lòng ở tại Nhiếp gia làm một phú ông giàu có nữa, hắn không thể thân bại danh liệt!

“Tam thúc nói đúng, ngươi rõ là nói láo! Chiếu theo những gì ngươi nói về kiếp nạn 16 tuổi, ngươi đã ra khỏi cửa lại mất đi ngọc bài, vậy ngươi vốn sớm nên chết vào lúc 16 tuổi, ngươi hiện tại vẫn còn sống, chứng minh cái gọi là kiếp số 16, ngọc bài bảo mệnh vốn chính là chuyện vô căn cứ, ngươi rõ ràng chính là ghi hận trong lòng chuyện ta thành hôn với Thấm Nhi, cố ý ngậm máu phun người.” Đến nước này, Tiêu Diễm chỉ có lại mượn cớ kiếp số 16 tuổi lúc trước của Bách Hợp. Lời hắn vừa dứt, Bách Hợp liền nhào vào lòng Lý Duyên Tỷ, Lý Duyên Tỷ thuận tay ôm thắt lưng cô, Bách Hợp giãy dụa hai cái cũng không thể thoát ra, cắn răng nhìn hắn một cái, mới quay đầu cười với Tiêu Diễm:

“Hôm đó ta quả thực suýt chút nữa bị các ngươi hại chết, nhưng ai lại khiến cho mệnh của ta không rơi vào tuyệt lộ, gặp được phu quân ta cứu ta một mạng, mới có ta của ngày hôm nay ở đây để mà tố oan khuất.”

Lời này của Bách Hợp cũng không tính là nói dối, đám người gia tộc Hạ Hậu lúc này từng người từng người sắc mặt xám xịt, môi Hạ Hậu tam thúc giật giật, miễn cưỡng cứng ngắc nói:

“Kỳ thực nói đến số kiếp, cũng không thể tin hoàn toàn, nói không chừng là thuật sĩ giang hồ thuận miệng nói lung tung mà thôi, làm sao lại có thể coi thành thật được?”

“Hạ Hậu huynh lời này sai rồi.” Tông chủ Tử Dương Tông nghe một hồi lâu trên mặt liền lộ ra vài phần khinh bỉ, nghiêm mặt nói: “Ngày đó thay Nhiếp sư muội nghịch thiên cải mệnh, lại bày bố trận chắn kiếp trong Nhiếp phủ, cũng tặng nàng ấy ngọc bài bảo mệnh, chính là người trong Tử Dương Tông ta.”

Có lời này của Tử Dương chân nhân, đám người gia tộc Hạ Hậu chỉ biết trợn mắt há mồm, một lời nói của tông chủ Tử Dương Tông còn hơn mọi người nói hàng ngàn vạn câu. Sắc mặt Hạ Hậu tam thúc vô cùng khó coi, hắn toàn thân run rẩy, gương mặt lúc này không ngừng co giật, oán hận nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi vẻ mặt thấp thỏm lo âu, có chút oan ức lại có chút mờ mịt không hiểu ở bên cạnh, hít sâu vào một ngụm khí.

Cho đến hôm nay, gia tộc Hạ Hậu mất mặt hơn nữa còn có thêm cái xú danh này chắc chắn là chuyện đã định rồi. Về sau Hạ Hậu gia ở trong tu chân giới cũng chỉ nổi tiếng xấu thôi, mà hết thảy lại toàn do hai vãn bối nháo thành!

“Nếu đã như vậy, lời của Tử Dương chân nhân đương nhiên không thể nào là giả, nhưng chuyện mượn kiếm là việc trọng đại, không bằng trước tiên đối phó với Huyết Sát, sau đó lại nói đến chuyện khác, chân nhân cảm thấy thế nào?” Hạ Hậu tam thúc cười khan hai tiếng, trong lòng có chút buồn bực, chuyến này bọn họ lên núi chính là vì muốn mượn bảo vật trấn tông Tử Dương kiếm của Tử Dương Kiếm Tông. Tu vi của Tiêu Diễm trên kiếm đạo vô cùng có thiên phú, chỉ là thiếu một vũ khí tốt nữa thôi. Vốn là Hạ Hậu gia lần này tới một là muốn kết minh với Tử Dương Kiếm Tông, hai là hi vọng có thể mượn được bảo vật trấn tông của Tử Dương Kiếm Tông cho Tiêu Diễm sử dụng, chỉ cần Tiêu Diễm dựa vào lực lượng của thần kiếm, có thể đánh tan Huyết Sát, đến lúc đó Tiêu Diễm thanh danh vang dội, chỉ mong mọi người có thể nhìn vào phân thượng hắn cứu vớt tu chân giới mà tha thứ đôi chút với chuyện của hắn trong quá khứ.

“Tử Dương kiếm chính là bảo vật trấn tông của bổn tông, phẩm tính thực lực của Tiêu đạo hữu vẫn cần phải tôi luyện, theo như ta thấy, chuyện mượn kiếm, tạm thời hoãn lại.” Tông chủ Tử Dương Tông đương nhiên cũng nhìn ra được chủ ý tốt trong lòng Hạ Hậu tam thúc, hắn muốn mượn kiếm của Tử Dương Tông, giành được danh tiếng thơm cho gia tộc Hạ Hậu, cũng hi vọng về sau Tiêu Diễm dựa vào danh vọng cứu vớt cả cái tu chân giới mà có thể tẩy sạch vết nhơ ngày trước hắn vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ nữ nhi của ân nhân, chiếm đoạt ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp.