Bích Hà

Chương 21: Hẹn hò


“Thực ra anh nấu ăn cũng không tệ, lần sau em đến chỗ anh… để anh làm.” Trần Tử Khiêm nói.

“Anh bận rộn như vậy còn tự nấu ăn?” Bích Hà rất kinh ngạc. Đàn ông biết nấu ăn không nhiều, huống chi anh ta thường xuyên tăng ca và đi công tác, thỉnh thoảng còn phải ở văn phòng làm thâu đêm.

Không nhìn ra được còn là người đàn ông của gia đình như thế.

“Thỉnh thoảng.” Anh ta cười.

Cơm nước xong xuôi, anh ta lại cùng cô đi dạo trung tâm thương mại một lúc, hai người còn đi xem phim. Nội dung là những tình tiết hài kịch rất nhàm chán. Cô chỉ nhớ anh ta vẫn luôn nắm tay cô trong bóng tối.

Buổi tối lúc về nhà, anh ta đưa Bích Hà đến dưới chung cư, nhìn cô đi vào rồi mới rời đi.

Về đến nhà, Bích Hà nghĩ, cô lại yêu đương thật rồi. Cô đã 27 tuổi, là thời điểm tìm người kết hôn. Cô muốn tìm một người đàn ông có thể cho cô sự yên ổn và ấm áp. Không có lừa gạt, không có chiếm hữu, chỉ cần bầu bạn lẫn nhau không rời không bỏ là được. Bởi vì cô thật sự không chịu nổi giày vò nữa.

Điện thoại sáng lên, là Trần Tử Khiêm gửi tới: “Anh đang suy nghĩ bao giờ anh mới được mời lên ngồi một chút.”

Bích Hà trông thấy tin nhắn, một mình trong phòng đỏ mặt. Cô nghĩ ngợi, trả lời “Sắp rồi”, đồng thời kèm theo một biểu cảm mỉm cười.

Ngày hôm sau còn đang say giấc nồng, lại có điện thoại gọi đến, là SF Express gọi cô nhận chuyển phát nhanh.

“Tôi không mua đồ.” Bích Hà mơ màng.

“Lương Bích Hà, số đuôi 3625, không phải cô sao?”

“Là tôi.”

“Mau xuống đây nhận đi người đẹp, tôi còn phải đi một chung cư nữa, chờ cô mười phút.”

Cô xuống dưới cầm kiện hàng lên, người nhận hàng quả nhiên là tên cô. Hộp rất nhiều, rất nặng. Ai gửi chuyển phát nhanh cho cô đây?







Không đến mức là Lâm Trí Viễn chứ.

Bích Hà mở bao bì bên ngoài ra, nhìn thấy logo in trong hộp. Cô biết ngay bên trong đựng cái gì… Hóa ra đúng là Lâm Trí Viễn giở trò. Ngoài hắn ra, ai còn vừa có tiền vừa già đời như vậy, mua LV gửi thẳng đến nhà phụ nữ?

Cô không cần những thứ này.

Cô nghĩ, rốt cuộc hắn vẫn coi thường cô. Quả nhiên ba năm cấp ba trao gửi uổng phí, những thứ dung tục này không đả động được cô. Hắn không biết cô muốn cái gì, mà thứ cô muốn hắn không cho nổi.

Nhưng không thể để hắn lại gửi những món quà kiểu này nữa. Hiện giờ cô chỉ muốn yêu đương đàng hoàng. Đương nhiên đối tượng không phải hắn. Hắn muốn ép cô chủ động liên hệ với hắn, vậy cô chủ động liên hệ hắn là được.

Điện thoại vang lên ba hồi thì được bắt máy.

“Bích Hà?” Giọng nói bên kia ngậm cười.

“Lâm Trí Viễn, những thứ hoa cỏ túi xách này có phải là anh tặng không?” Bích Hà nghiến răng nghiến lợi.

“Hoa gì?” Bên kia hỏi.

Bích Hà hơi nghẹn lời, chẳng lẽ không phải hắn tặng?

“Hoa hồng… chắc là tôi tặng.” Hắn rất thẳng thắn thừa nhận.

Vốn dĩ định tức giận, lại bị hắn loanh quanh đến chẳng còn cách nào khác. Bích Hà nhẫn nhịn, lại hỏi: “Túi kia thì sao?”

“Em nói túi nào? Tôi mua cho em mấy cái, chắc là mấy ngày nay sẽ tới.” Giọng nói bên kia rất dịu dàng.

“Lâm Trí Viễn.” Bích Hà đột nhiên cảm thấy rất bất lực, giọng nói cô mỏi mệt: “Chúng ta đã chia tay mười năm rồi, bây giờ anh lại chạy về quấy rầy tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”