Cá Basa
Một lần nữa Sở Tần Nghi lại khiến cho ta rất ưng ý, mái tóc được cắt ngắn nhẹ nhàng, uống cúp vào bồng bềnh nhìn rất dễ thương, lại có thể buộc nhẹ phía sau dễ dàng hành động.
"Rất đẹp!" Ta không ngại khen một câu.
Sở Tần Nghi chỉ cười, ánh mắt tiếc nuối đem từng sợi tóc bị cắt ra cho vào hộp.
Sở Tiểu Hồng mặt lạnh đứng phía sau không nói gì.
"Sở Tần Nghi, tôi muốn nhờ anh đi mua dùm tôi một chút đồ được không?"
Đột ngột nghe ta hỏi như thế, Sở Tần Nghi cũng không nói gì, nhận lấu danh sách mua đồ từ tay ta, sau đó trước khi đi ra ngoài thì đánh cho ta một cái ánh mắt đầy thâm ý.
Ánh mắt đó ta hiểu, làm gì cũng được nhưng đừng để chết người...
Sở Tiểu Hồng lại hưng phấn nghĩ, có lẽ cơ hội giải quyết phiền phức này của cô ta sắp đến!!?
Thế nhưng ta đâu đợi cho cô ta vui mừng xong, môt đấm vung ta ngay trước mặt cô ta, máu tươi cùng sụn mũi bay ra văng tung toé.
"Ah!!!!!!" Sở Tiểu Hồng thất thanh kêu ré lên, ôm mũi ngã bệt xuống.
Ta nắm lấy mái tóc hồng dính máu kia lôi đi, kéo vào nhà vệ sinh.
Sở Tiểu Hồng run lên cầm cập nhìn ta như quái vật, run lẩy bẩy hỏi "Tại sao?"
Ha, còn ra vẻ đáng thương vô tội!
Ta không nhịn được lại đạp một đạp lên bụng cô ta.
Lần này không dạy dỗ cho cô ta nhớ đời, chỉ sợ sau này con đàn bà này sẽ tiếp tục mưu mô giết ta lần nữa!
Sở Tiểu Hồng đau tới quằn quại trên nền nhà vệ sinh, nước mắt nước mũi thi nhau tràn ra, ánh mắt lại độc địa oán hận nhìn ta chằm chằm.
"Ah? Còn chưa sợ?" Ta nhướn mày, rút ra con dao phòng thân trên thắt lưng đi tới.
"Không...!không...!không..." Lần này thì cô ta triệt để sợ rồi, run rầm cập lùi sát vào tường phòng vệ sinh.
"Anh của tôi sẽ không tha cho cô! Anh ấy sẽ cứu tôi!"
Ta buồn cười nhìn cô ta, đến cả bộ mặt thật của Sở Tần Nghi cũng nhìn không ra mà dám to miệng nói yêu hắn, không biết nên vui hay nên buồn giùm cô ta đây...
Sở Tần Nghi mang theo bao to bao nhỏ trở về, bình tĩnh lấy ra khăn ướt lau lau vết máu đỏ trên sàn, sau đó cầm chổi quét đi mớ sụn màu trắng đỏ.
Hắn còn tưởng mọi chuyện đã giải quyết xong, ai ngờ bước vào nhà vệ sinh một cái thì kinh ngạc tới tắt tiếng.
"Này này đã dặn là đừng để có án mạng ở tiệm anh cơ mà!"Sở Tần Nghi che mặt lại than thở.
Ta bình tĩnh vứt Sở Tiểu Hồng trên tay xuống, nhẹ nhàng tiếp lấy khăn trên tay Sở Tần Nghi lau lau bàn tay dình đầy máu.
"Cô ta làm chuyện không nên làm." Ta bình tĩnh đáp.
"Tôi muốn cô ta suốt đời này chỉ có thể nằm trên giường bệnh!"
Đáp ứng không giết cô ta chính là nể mặt Sở Tần Nghi rồi!
Sở Tần Nghi cúi xuống lật lên cái mặt đầy máu của Sở Tiểu Hồng.
Ừm vẫn may mắn là còn thở.
Hắn đem ta vào phòng nghỉ riêng, ném cho một bộ quần áo, bảo ta đi tắm.
Ta đứng dưới hơi nước nóng ẩm, nhìn nhìn hai bàn tay trắng nõn của mình.
Ta suýt chút nữa đã bị tức giận và bạo ngược khống chế, không dưới chục lần muốn cầm con dao trên tay đâm xuyên trái tim dơ bẩn kia của Sở Tiểu Hồng.
Nhưng ta lại không ghét cảm giác bị cảm xúc khống chế d*c vọng này.
Theo một cách nào đó nhìn máu tươi bắn tung toé, ta đã hoàn toàn quên đi bản thân từng sợ máu như thế nào, chỉ cảm thấy thoả mãn tới trống rỗng.
Ta đem tay chạm lên cổ, nơi đã từng bị Hạ Tử Lăng hạ miệng cắn xuống.
Ta đã sớm quên đi cảm xúc đau đớn cùng không cam lòng kia, mà càng nhiều là nhung nhớ.
Càng hiểu rõ tâm tư của những kẻ này, ta lại càng dễ dàng tha thứ cho hành động của bọn hắn.
Hạ Tử Lăng...!tôi lại càng lúc càng nhớ anh rồi...
Sở Tiểu Hồng muốn chạm tới nơi này, còn phải xem khẩu súng dưới thắt lưng ta có cho phép hay không!
Ta mặc lên chiếc áo sơ mi rộng lớn của Sở Tần Nghị.
Hắn đây là cố ý, nhưng ta cũng cảm thấy thực bình thường.
Đám người này luôn không bao giờ che dấu d*c vọng cùng h@m muốn trong nội tâm của bản thân, ta quen rồi.
"Chà, dáng người thật mãn nhãn mà." Sở Tần Nghị bước vào nhìn thấy ta đang lật một tờ báo thì huýt sáo một tiếng.
Ta lườm hắn một cái chứ không nói gì.
Sở Tần Nghị cười nhẹ.
"Giải quyết xong xuôi rồi, bây giờ..."
Hắn bước tới chạm nhẹ vào tóc ta, ánh mắt mê đắm.
"Cho phép tôi có được vinh dự lau khô tóc cho em chứ?"
Trời nhá nhem tối ta mới đi bộ về nhà.
Toà chung cư này tối nào cũng có người chết, dần dần lục tục càng lúc càng có nhiều gia đình chuyển đi, sợ đến lượt mình hoặc người trong gia đình bị hại.
Ta bước lên cầu thang phụ, bởi ta không thích ngồi thang máy cho lắm, cảm giác quá chật hẹp bức bối...
Mặc dù nơi này hơi vắng người, thế nhưng ta không nghĩ ta sẽ gặp nguy hiểm ở đây.
Sắp lên lầu 5, đột ngột ta va phải một người đang đi xuống.
"Xin lỗi, anh có sao không?" Ta nhìn thấy một chiếc đồng hồ quả lắc rơi xuống thì nhanh chóng nhặt lên.
Ngay khi nhìn thấy mặt đồng hồ, ta cảm giác dường như đầu óc hơi chững lại.
Mặt đồng hồ này, dường như ta đã từng nhìn thấy ở đâu...
"Cô ngẩng đầu lên đi?" Nam nhân đột ngột cất tiếng.
Ta có chút hoảng hốt nhìn lên.
Đối diện đôi mắt màu đen kia, đầu óc ta như trống rỗng.
Rất quen thuộc...!giống như ta đã từng nhìn thấy ở đâu đó...
"Xin lỗi, cô có thể trả chiếc đồng hồ lại cho tôi không?" Nam nhân lễ phép hỏi.
"Ah...!được..." Ta định đem trả lại, bàn tay lại thuỷ chung nắm chặt chiếc đồng hồ không muốn buông.
Ta làm sao thế này...!Thật sự không muốn bỏ lỡ chiếc đồng hồ này...
Nam nhân có chút bất ngờ sau đó thì gãi đầu một chút.
"Nếu...!nếu như cô thích thì có thể cầm lấy nó, dù sao cũng là vật không đáng tiền."
"Thật sao?" Ta trợn mắt kinh ngạc hỏi.
Nam nhân không ngần ngại gật gật đầu.
Ta nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, thậm chí còn hơi dùng sức tới trắng bệch.
"Được...!cảm ơn anh, anh tên là gì ở lầu mấy, tôi rảnh sẽ ghé qua mang quà tặng trả lại..." Ta có chụt ngượng ngùng nói.
"Tôi là Cổ Lệ, ở phòng số 10 của lầu 10." Cổ Lệ cười.
"Tôi sẽ chờ quà đáp lễ của cô."
Hắn thâm ý cười khan.
Ta không quá để ý đến hắn, rối rít cảm ơn sau đó chạy về phòng.
Cổ Lệ đứng ở nơi khuất sáng nhìn cô gái rời đi, sắc mặt không rõ cảm xúc.
"Tôi còn chưa biết...!tên cô?"
Ta ngồi ngẩn người nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trên tay, tâm tình vô cùng phức tạp.
Càng nhìn chiếc đồng hồ ta lại càng cảm thấy thật quen thuộc, giống như có ai đang bóp chặt trái tim ta lại vậy.
Ta lại nhớ tới Cổ Lệ, nhớ tới ánh mắt đen sâu thẳm kia.
Có phải ta đã từng gặp hắn ở đâu?
Đầu óc ta rối như tơ vò, không thể tập trung làm việc gì khác.
Lục Khải Văn nhìn màn hình thì nhăn mày.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô tâm thần không yên vậy?
Hắn khoác lên người một chiếc áo khoác, nhanh chóng lên xe chạy đi.
Ta nghe thấy tiếng kim chạy "tích tắc" trong đồng hồ, càng lúc càng trở nên rối loạn, đầu óc muốn chết lặng đi.
Đột ngột, dường như ta nhìn thấy ánh mắt màu đen sâu thẳm kia như đang xoáy sâu vào linh hồn, đục khoét trong tâm trí ta.
"Ah!!!!" Ta không nhịn nổi nắm chặt lấy chiếc đồng hồ quả lắc trên tay, mồ hôi vã ra như tắm.
Không được...!có gì đó...!không ổn...
Mắt ta giống như không nhìn thấy đường đi, cơ thể run lẩy bẩy chạy loạn khắp nơi trong phòng.
- Anh tên là gì?
- Tôi tên là Cổ Lệ.
...
- Anh tên là gì? Cô bé ngây thơ hỏi.
- Tôi tên là...!Cậu bé bẩn thỉu nằm trong hố rác nhìn lên cô\, đôi mắt loé lên sự kinh ngạc.
Tử Lăng!
Ta giật mình, run run nhìn ngó xung quanh, lại nhìn thấy bàn tay dính đầy máu tươi của mình.
"Ah!!!!"
Cô gái tử trạng thê thảm, chết không nhắm mắt trừng trừng nhìn ta, dưới đất là một con dao đầy máu, bắn tung toé trên mặt đất.
"Giết người!!!!! Giết người rồi!!!!"
Trước mắt ta đều là màu đỏ, tai ta ù đi, trong đầu chỉ có đôi mắt màu đen đó.
Khi Lục Khải Văn chạy đến là chứng kiến một màn như thế này.
Hạ Tiểu Hi ngồi trong phòng, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa, bên cạnh là Lâm Thành Ngôn đang điên cuồng gọi.
"Tỉnh lại! Tỉnh lại, Tiểu Hi!" Lâm Thành Ngôn lắc lắc vai của Hạ Tiểu Hi, lớn tiếng gọi, thế nhưng ánh mắt của cô vẫn vô hồn như thế.
Lục Khải Văn chạy tới đẩy Lâm Thành Ngôn ra, hai tay nhanh chóng lật mí mắt của Hạ Tiểu Hi, nhìn thấy đồng tử giãn nở bất thường thì trong lòng run lên, nhanh chóng quay sang nói với Lâm Thành Ngôn.
"Nhanh lên! Bấm gọi bệnh viện!"
Lúc này mặc dù cả hai đều rất muốn hung hăng làm gì đó đối phương, thế nhưng chỉ có thể thoả hiệp vì cô, nhanh chóng xử lí xung quanh.
---.