Bộ Đồng Phục Của Quý Ông

Chương 9


"Khụ khụ, khụ——"

"Mẹ nó, tên nhóc này xuống tay tàn nhẫn thật, không phải nói là học sinh ba tốt sao? Sao lại như không sợ chết thế chứ?"

"Quỷ quái. Lão Tam, mày có sao không?"

Người thanh niên trước đó bị bóp cổ đến mức mặt đỏ cổ to vẫn lắc tay, rõ ràng trong thời gian ngắn không thể nói được.

"Đại ca, chúng ta đi như vậy à?"

"Không còn cách nào khác. Số điện thoại của lão Khưu chúng ta đã đưa cho nó rồi phải không?"

"Tôi ... tôi không phải nhìn thấy cậu ta bóp cổ lão Tam với vẻ như sắp liều mạng với chúng ta sao …”

"Đại ca, em thấy cậu ta không giống như đang hù dọa người khác, thằng nhóc này có vẻ hơi điên. Những kẻ như thế này khi nổi điên thì không sợ chết, chúng ta không cần phải vì một phi vụ mà đối đầu với loại người này.”

"Tao cũng nghĩ vậy..."

Vài thanh niên vừa nói vừa mặt mày tối sầm đi xuống lầu, tên cầm đầu bị gọi là đại ca vẻ mặt u ám, tay đút túi quần đi đến góc cầu thang tầng hai.

Ngay khi vừa quẹo góc, gã dừng lại.

Một vài người sau không chú ý nên va vào nhau, "Ối!" mấy tiếng.

"Xì, đi đường không biết nhìn à! Có biết quan sát không!" Đại ca bị đụng đau lưng, quay lại tát một cái vào đầu thanh niên phía sau mình, rồi tức giận quay lại.

Gã chỉ tay về phía một chàng trai đang dựa vào lan can góc cầu thang một cách lười biếng, "Đường rộng có thế này thôi, mày chắn bao nhiêu đường mà không thấy hả? Muốn tìm chết phải không!”

Ngay khi nói xong, bàn tay gã đang giơ ra đột nhiên bị ai đó nắm lấy, đột ngột bẻ ngược lại, cơ thể không tự chủ được mà ngã quỵ xuống đất. Sức mạnh to lớn như vòng sắt kìm kẹp khiến gã gần như có thể nghe thấy tiếng xương mình gãy, gã đau đớn đến mức phải hét lên.

"Thả... thả, thả ra—Tao sai rồi, tao sai rồi—"

“Mày sai rồi sao? Không, mày không sai mà."

Khi bẻ cổ tay của thanh niên thành hình xoắn ốc sau lưng, người vốn đang dựa vào lan can cũng thuận thế cúi xuống. Hắn nửa đè lên người thanh niên đang quỳ dưới đất, lười biếng cười.

"Thật ra tao đang muốn đi tìm chết. Chỉ là không biết liệu bọn mày có thể đưa tao đi hay không?"

Khi nói chuyện hắn ngẩng đầu, nhếch miệng cười, ánh mắt giống như một kẻ điên.

“Không bằng thử xem sao?"

Người bị hắn nhìn chằm chằm chính là người trẻ tuổi trước đó đã mở miệng khiêu khích Úc Duệ, lúc này vẫn đang ôm cổ. Không biết có phải bị dọa sợ hay không, dưới ánh mắt của Tạ Lê, cậu ta phải lùi lại hai bước mới đứng vững được.

Nếu như trước đó, ánh mắt của Úc Duệ trên lầu khiến họ cảm thấy như cậu không sợ chết, thì giờ đây, người đàn ông trước mặt này vẫn cười một cách vô tư trong tiếng rên rỉ của đại ca họ, dường như rất thích thú ... chỉ khiến họ cảm thấy nỗi kinh hoàng dâng lên từ tận đáy lòng.

Hoặc là một kẻ điên, hoặc là một kẻ biến thái.

Có thể là cả hai.

Trong sự tĩnh lặng, đột nhiên có người trong nhóm thanh niên nghĩ đến điều gì đó, run rẩy một cái. Cậu ta thử đi thẳng hai bước về phía trước nơi có ánh sáng sáng hơn.

"Là… là anh Lê phải không?”

“……”

Tạ Lê nhếch môi cười, liếc qua.

Từ ánh mắt này, cậu ta nhận đủ thông tin, gần như khóc ra, “Anh Lê, bọn tôi quen ông chủ Khám, ông chủ của quán cà phê internet ‘Hì Hì’ ấy, trước đây tôi còn đến đó nữa. Lỗi tại tôi, mắt tôi kém nên lúc nãy không nhận ra anh, đây là anh tôi, không quen nên mới mạo phạm anh…”

Người này một mặt van xin một mặt "giải cứu" người kia ra khỏi tay Tạ Lê.

Những người còn lại rõ ràng cũng biết chuyện gì, khi nghe thấy tên "Cà phê internet Hì Hì" và cách gọi Tạ Lê của đồng bọn, từng người nhìn Tạ Lê với vẻ mặt khiếp sợ.

Tạ Lê tiếc nuối ngồi dậy, "Thật quen hả?".

"Chúng tôi làm gì dám nói dối anh đâu".

"Không thử chút à?".

"Không không không không không được".

"Chậc".

“……”

Như một con thú hoang bị kích thích bởi sự khao khát và đuổi theo con mồi để thỏa mãn sự no nê, nhưng ở phút chót, nó phát hiện không thể cắn. Niềm hối tiếc tràn trề trong lòng.



Họ thậm chí có cảm giác như đang nghe thấy tiếng cọ xát không hài lòng của móng vuốt khổng lồ của con thú trên mặt đất.

Người đang cúi xuống gần như sắp khóc.

Hai mắt Tạ Lê quét qua, không thấy hứng thú nghiêng người sang một bên rồi nói: "Tôi hơi tò mò về vụ này trong tay mấy người. Tùy ý chọn một người, tối nay đến quán internet tìm tôi."

"..." Mấy người nhìn nhau.

"Oh," Tạ Lê nhếch môi, "Cùng nhau cũng được."

"Không không không, anh Lê yên tâm, tối nay chúng tôi chắc chắn đi, chắc chắn đi."

Liên tiếp van xin hai câu, mấy người xếp hàng nhanh chóng đi qua khe hẹp bên cạnh Tạ Lê.

Khi đến người thứ hai từ cuối đếm lên, Tạ Lê bất ngờ nhích mắt. "Đợi một chút."

"!" Thanh niên dừng lại bên cạnh Tạ Lê run lên.

"Đặt tay xuống."

"Ể? À, à, được." Giọng thanh niên vẫn còn chút ho ra sau khi bị bóp cổ, nghe vậy run run khẽ hạ xuống tay. Cổ có một vùng hằn ngón tay bóp xuất hiện màu đỏ.

Tạ Lê rũ mắt.

Nhìn chằm chằm hai giây, trên gương mặt lười nhác không có biểu cảm của hắn, từ từ hình thành một nụ cười.

"Đau chứ?"

Tạ Lê nâng tay lên, ngón tay chạm qua vết thương, như cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại trên đó.

"Không không không... không đau... đau..." Thanh niên bị nụ cười đó nhìn đến nỗi toàn thân nổi da gà, từng đợt lạnh lẽo chạy thẳng lên sau gáy, hàm răng va vào nhau lập cập, và da gà cũng nổi lên điên cuồng.

"Khi cậu ấy bóp cậu ở bậc thềm, cậu ấy có bộ mặt như thế nào?"

"....A?" Thanh niên đầu trống rỗng, giọng run run, mờ mịt ngẩng đầu.

Nhưng Tạ Lê đã không còn nhìn về phía này. Hắn cúi đầu, cười mỉm, ánh mắt che khuất dưới mí mắt là màu đen sâu thẳm.

"Không nhìn thấy, thật là tiếc nhỉ."

Nhưng cũng may, không nhìn thấy.

Chưa thấy đã như vậy, nếu nhìn thấy hết thì sẽ không biết mình còn có thể chịu đựng nổi hay sẽ làm gì nữa.

Tiếp tục liếm răng nanh của mình, Tạ Lê cười khẽ rồi nhặt chiếc túi ở chân lên, quay người bước lên lầu.

Đến khi nghe tiếng cửa đóng lại phía trên, vài thanh niên mới hoàn hồn.

"Bọn mày có nhìn thấy anh Lê vừa xách theo cái gì không?"

"Dài dài, cứng cứng..."

"Giống như cây gậy vậy."

"Hình như là, củ cải trắng và hành lá."

"........."

"???"

Theo lời đồn đại trong giang hồ, vài người ấy sau khi về nhà đã mơ thấy ác mộng liên tục trong suốt mấy tháng.

Trong mộng, có một gã đẹp trai ma mị liên tục đuổi bắt họ. Vũ khí là một củ cải trắng và một bó hành.



Úc Duệ bước vào nhà.

Nhìn xung quanh sảnh, phòng khách, phòng ngủ mở cửa, hành lang dẫn vào bếp,... không chỗ nào không tràn đầy đống đồ vỡ vụn, đồ đạc tung tóe lộn xộn.

Còn Úc Tùng Sinh uống say đến mức mặt đỏ gay, nửa chết nửa sống nằm dưới đất. Hắn rên rỉ gào thét những lời không thể nghe được.

Úc Duệ đứng yên bất động ở cửa.

Sau vài chục giây, không cởi giày, cậu bắt đầu dọn dẹp từng thứ một xung quanh đôi chân mình.

Cửa phòng ngủ nhỏ "kẽo kẹt" một tiếng.

Úc Duệ không ngẩng đầu, im lặng nói: "Bữa trưa sẽ muộn một chút, em vào phòng học bài đi. Anh gọi em sau."



Úc Lê ghé vào cạnh cửa, mắt hơi đỏ nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu.

Cánh cửa lại "kẽo kẹt" một tiếng rồi đóng lại.

Phòng khách trở nên yên tĩnh.

Thực ra cũng chẳng yên tĩnh lắm.

Nếu Úc Duệ nghe kỹ, có thể nghe thấy những lời bàn luận của hàng xóm bị liên lụy khi trở về nhà, có thể là sự thở dài, phàn nàn hoặc đồng cảm và thương hại.

Nhưng sẽ chẳng có ai đến để hỏi thăm. Ngay cả gia đình bà Trương tốt bụng, họ cũng biết rằng tốt nhất là không nên dính líu đến những gia đình như thế nào.

Sống trên đời đã rất khó khăn, chỉ lo cho bản thân mình cũng chẳng phải chuyện đơn giản. Vì thế khi tuyệt vọng nhất, đừng trông chờ vào bất kỳ ai, đừng nghĩ đến việc dựa dẫm vào bất kỳ ai, chỉ có bản thân mình mới là cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình, chỉ có bản thân mình mới có thể cố gắng hết sức để không làm mình thất vọng khi tuyệt vọng nhất.

Đạo lý này Úc Duệ đã học được từ rất lâu rồi.

Úc Duệ dọn dẹp cẩn thận mọi rác rưởi trên sàn, chỉ còn lại vật duy nhất nằm giữa thảm gạch. Khi quay lại suy nghĩ phải xử lí như thế nào, cậu thấy Tạ Lê dựa bên cạnh cửa.

Úc Duệ tựa hồ ngẩn ra hai giây, mới nhớ ra Tạ Lê ở đây và lý do hắn ở đây.

"Xin lỗi, tôi quên mất. Cậu ở phòng khách... không, cậu vào phòng tôi chờ tí được không. Tôi dọn nhanh lắm." Úc Duệ đứng dậy, đi đến bên Tạ Lê, chậm rãi đưa tay lấy túi rau củ trong tay hắn, nét mặt bình tĩnh tự nhiên.

Nhưng chiếc túi không thể lấy được ngay, bị kẹt lại trước khi rời tay Tạ Lê.

Úc Duệ dừng lại, ngước mắt lên.

Đôi mắt hơi tối sẫm sắc trong veo thẳm sâu. Cũng yên tĩnh.

Ánh mắt Tạ Lê trầm trầm.

Trên khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc này, Tạ Lê thậm chí không nhìn ra được chút hoảng loạn, khó xử, buồn bã, tức giận hay bất kỳ cảm xúc nào khác.

Nếu như không phải đang đối mặt với mình, Tạ Lê đoán Úc Duệ thậm chí còn có thể nở nụ cười ôn hòa, rạng rỡ như ở trường.

Đó mới chính là Úc Duệ

Chính là Úc Duệ

Úc, Duệ.

Tạ Lệ nghe thấy tiếng kêu la điên cuồng từ tận đáy lòng, hét tên Úc Duệ, sự khao khát trong cơ thể hắn cuồn cuộn, gần như phải xé thân mình ra từng mảnh mới có thể yên lặng.

Kẻ điên cuồng đó khao khát cái tên đó, và tất cả những gì nó đại diện.

Hắn khao khát Úc Duệ, không ai sánh được.

Giọng nói bên tai kéo hắn trở lại hiện thực.

"Nếu cậu thích cái túi này đến vậy, sau khi lấy rau củ ra tôi sẽ cho cậu."

Tạ Lê không mở miệng, sợ rằng không giấu được thanh âm dục vọng. Hắn từ từ thả lỏng những ngón tay đang căng thẳng và tê liệt.

Úc Duệ lấy túi rau củ và quay đầu vào nhà bếp.

"Phòng ngủ của tôi nằm đối diện nhà vệ sinh, cậu có thể vào đó đợi."

"..."

Phía sau không có phản ứng, cho đến khi cánh cửa phòng kêu lách cách.

Úc Duệ ngừng bước chân, quay người lại.

Cánh cửa phòng ngủ của cậu vẫn còn mở, cánh cửa nhà vệ sinh xa vài bước chân đã được đóng lại. Hai giây sau, tiếng khóa cửa kêu cạch một tiếng, khóa từ bên trong.

Úc Duệ sửng sốt, cười nhạo.

"Cậu bị dọa ở bên ngoài à? Tôi sẽ không làm gì cậu đâu.”

"..."

Không có phản ứng, Úc Duệ cầm túi rau đi vào nhà bếp.

Trong phòng vệ sinh phía sau lưng cậu, cánh cửa kín chặt, Tạ Lê từ từ dựa vào bức tường lạnh giá, từ ngực hắn thoáng thốt ra một tiếng thở dài sâu.

Sau đó, là một nụ cười khàn khàn nói nhỏ.

"- Tôi ở đây để bảo vệ cậu.”