Bơi Đêm

Chương 87: Vũ Lâm Linh


Lý Huệ Quân quay lại sòng bạc.

Tiếng nói thô ráp lại vo ve, nóng hổi bao quanh bà.

Lý Huệ Quân cảm thấy mình như bước vào một hồ nước ấm, nước dâng lên, ngập đến đỉnh đầu, tóc cũng theo đó mà nổi lên.

Trần nhà thấp, khói thuốc lơ lửng bay trên đó không tan đi được, làm hun đen bóng đèn. Nhà cái lật bài, lại là Player thắng! Có người gào lên mà cười, có người lại tức giận chửi mắng, bóng đèn cũng run run theo. Ngồi trước mặt Lý Huệ Quân là một bà chủ đeo hoa tai ngọc bích xanh lục, đó là một khách đặt cược lớn, đem phỉnh thắng hai ván đầu và vốn cũ mà đặt cược, đã qua ba quan rồi, đống phỉnh chất cao như núi, tám mươi vạn.

Trong tiếng cười đùa, bà chủ còn ném cho người bên cạnh hai ba phỉnh.

“Cho mấy người chút may mắn.” Vừa nói chuyện, đống ngọc bích cũng rung chuyển.

Lý Huệ Quân cũng nhận được một phỉnh hồng, bà cười theo.

Nhà cái lại bấm chuông.

Lý Huệ Quân theo theo bà chủ, đặt phỉnh lên “Player“.

Bốn lá bài lật lên, “Player 8 điểm, Player thắng.” Da mặt nhà cái bắt đầu đen đi, tiếng nói cũng đều đều.

Bà chủ lập tức la lên, người theo cược càng mừng như điên, người không theo vỗ đùi đau đớn: “Mẹ kiếp... Tao đáng lẽ phải đặt theo!”

Phỉnh trong tay Lý Huệ Quân lại nhiều thêm, nặng trĩu trong tay, cả người bà như được hấp, da cũng mềm nhũn, toát ra một hơi nóng mới, trong tay bà cộng lại đã gần bốn mươi vạn rồi, bà chủ rút lui, cầm phỉnh ra sau chơi trò lật bài, Lý Huệ Quân bèn ngồi lên ghế của bà ta.

Giờ thì bà đã trở thành khách đặt cược lớn.

Nhà cái lại bấm chuông.

Tim Lý Huệ Quân theo đó mà bay bổng theo, bà đẩy tất cả phỉnh đều sang “Player“.

Hai bên bà đều là các ông chủ đeo đồng hồ vàng nhẫn vàng, phía sau còn chen chúc người với người, phỉnh trong tay đều không bằng bà.

Lý Huệ Quân cảm thấy lần này mình đã đuổi kịp vận may rồi, bà vừa giẫm phải viên gạch may mắn đó, trực giác của con người không sai vào đâu được, ván sau chắc chắn vẫn là Player thắng, Lý Huệ Quân chỉ ngồi thôi mà đã bắt đầu thở gấp, như thể không khí cả căn phòng đều xoay chuyển nhanh như dòng hải lưu, mang theo sức mạnh nâng đỡ bà.



Giờ thì không ai có thể kéo bà xuống được.

Đặt cược xong là rời tay. (*) Tất cả mọi người đặt Player đều thắng.

(*Sau khi đặt cược xong, người chơi phải rời tay khỏi bàn cược, không được phép thay đổi cược nữa. Điều này nhằm tránh gian lận và tranh cãi.)

Vừa chia bài, bên nhà cái, 3 cơ, 5 bích, “Banker 8 điểm.”

Giờ trên bàn, Lý Huệ Quân là người đặt nhiều nhất, nhà cái đẩy hai lá bài đến trước mặt bà, giơ tay, ý bảo bà lật ra.

Lý Huệ Quân phải lật bài ra điểm số cao ít nhất là 9 điểm mới có thể thắng ván này. Tất cả mọi người đều nhìn Lý Huệ Quân, bà hít một hơi, lồng ngực phồng lên như thể bản thân đang ở trung tâm nóng của thế giới, Lý Huệ Quân dùng ngón tay từ từ xoay lá bài, là lá Q bích hài hước và rườm rà, lá này không tính.

Lá bài tiếp theo phải giúp họ chống đỡ được 9 điểm.

Chân Lý Huệ Quân đã nhũn ra, may mà có ghế đỡ bà.

Gáy bà đau nhức, trước sau trái phải hai mươi mấy người hô bài, “Tứ biên! Đến cái tứ biên!”

Cái gọi là tứ biên, chính là số 9 trong bộ bài, vừa đúng lúc giúp họ đỡ 9 điểm. Nhãn cầu Lý Huệ Quân nóng rực, đầu óc cũng choáng váng, tay bà ấn chặt lá bài, ngón trỏ lật góc trên của bài từ từ, lá bài lộ ra... Tất cả mọi người đều căng thẳng, chỉ có bóng đèn trên đầu là tách tách, làm bỏng con ruồi bay vào.

Là lá tam biên, 8 cơ, đầu óc Lý Huệ Quân trở nên trống rỗng.

Trong khoảnh khắc dường như không còn âm thanh gì nữa, bà như bị nuốt chửng, chỉ còn lại sự im lặng.

Phỉnh vừa thắng cùng với mười vạn vốn va vào nhau bị nhà cái dễ dàng gạt qua.

Người bên trong còn chưa kịp sụp đổ thì bên ngoài, cửa sắt bị đạp rầm rầm, cửa phòng trực tiếp bị xô vỡ.

Hồn phách Lý Huệ Quân còn chưa kịp về chỗ đã nghe tiếng hét: “Ngồi xuống!”

Bà quay đầu, chỉ cảm thấy như bị ai đó đánh một cái, sao lại có nhiều cảnh sát cầm dùi cui thế này? Tiếng gầm khiến bà theo bản năng cảm thấy hoảng sợ, cầu chì trong đầu lại bị đứt, khiến biểu cảm trên mặt Lý Huệ Quân vừa ngơ ngác vừa ngu ngốc, người khác cũng mơ hồ cảm thấy như vậy. Người canh gác vẫn đứng bên tường, cảnh sát quát, “Tất cả ngồi xổm xuống...”

Vai người đàn ông canh gác vốn đã lỏng lẻo, vừa bị dùi cui ấn lên đã ngồi xổm xuống.

Người cả phòng đều co rúm dưới đất.



Mấy người canh gác mấp máy chút khẩu hình, cảnh sát lập tức quát: “Không được nói chuyện! Hai tay ôm sau đầu!”

Mắt Lý Huệ Quân bị hun đỏ, cả người không nhúc nhích được, chỉ có thể ngồi bò, ôm đầu, nhìn chằm chằm mẩu thuốc lá trên đất, nhìn đống rác rưởi. “Còng tay lại đi!” Đeo còng tay rồi, Lý Huệ Quân cũng không dám ngẩng đầu nhìn, từng người một bị cảnh sát áp giải ra ngoài, cảnh sát giật mạnh tay bà, Lý Huệ Quân nghe thấy tiếng lò xo, bà cũng bị còng, còng tay lạnh lẽo và cứng ngắc, Lý Huệ Quân buông xuôi, rơi vào mảng bóng tối âm u.

“Đứng dậy đi!” Cảnh sát áp giải bà ra ngoài.

Mưa to rồi.

Tóc Hồ Già dính vào má.

Đoàn xe cảnh sát vừa chạy đi, ngoài cửa kính đều là những hạt mưa vừa nặng, vừa mờ mịt.

Hồ Già không nhìn thấy mẹ cô nhưng cô biết, Lý Huệ Quân nhất định ở bên trong.

Nước trong mây đã bị ép ra hết, ngược lại có thể nhìn thấy mặt trăng trắng trong, đó là chấm nhỏ nhạt nhòa, làm vỡ đi bóng tối. Hồ Già cầm chiếc điện thoại vỡ nát, quét một chiếc xe đạp rồi leo lên, quần áo cô đã thấm đẫm nước, các khớp trên cơ thể cũng như bị rỉ sét, cả người trở nên vô cùngnặng nề, may mà có ánh đèn đường trong vắt soi sáng cho cô.

Cô đạp bàn đạp xe đạp tiến về phía trước, về phía đèn đường, lao về phía xa.

Mưa như tuyết rơi lả tả, cô tiến lên trong ánh sáng, xuống dốc, trong cơn mưa rào, cô dang rộng hai cánh tay tê dại.

Khi đón cơn mưa to, Hồ Già đã thề với bản thân, cô sẽ không bao giờ đánh mất phương hướng của chính mình, cô sẽ là la bàn của chính mình.

Lúc về đến nhà, đồ mà cô mua cho Lý Huệ Quân vẫn nằm ở trên đất, bồ câu nằm cúi đầu.

Hồ Già thu dọn đồ đạc chỉ trong chốc lát, cô rửa sạch máu trên tay, bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.

Dòng nước nóng xối xuống, cuối cùng cô che mặt lại, bờ vai run rẩy, ngày hôm nay, cô đã tự tay đưa mẹ mình vào đồn cảnh sát.

(*Giải thích ý nghĩa tiêu đề: (Vũ Lâm Linh) là một điệu từ nổi tiếng trong thơ ca cổ điển Trung Quốc, có nguồn gốc từ thời nhà Đường. Ban đầu đây là một khúc nhạc trong giáo phường nhà Đường. Tương truyền hoàng đế Đường Minh Hoàng khi đi lánh nạn vào Thục đã nghe thấy tiếng chuông trong mưa trên đường đi, gợi nhớ về Dương Quý Phi nên đã sáng tác ra khúc nhạc này. Đây là khúc nhạc nổi tiếng với giai điệu bi ai và thường được dùng để viết về đề tài tình yêu ly biệt.)

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko