Sau chuyến du xuân bảy ngày bảy đêm cùng người tình, Khánh về nhà với bó hồng đỏ. Vẻ mặt bơ phờ đúng như người vừa trải qua một chuyến công tác dài ngày kiệt sức.
Cổng nhà không khóa. Anh ta đi luôn vào sân.
“Vợ à! Chồng yêu về rồi đây!” Gọi năm lần bảy lượt nhưng không thấy vợ mở cửa mừng như mọi khi. Khánh vặn tay nắm.
“Vợ yêu!”
Chỉ có tiếng anh ta vọng lại trong căn nhà lạnh lẽo. Một sự im lặng làm sởn cả gai ốc.
“Vợ ơi! Em đâu rồi?”
Từng căn phòng mở tung. Nhưng Khánh chẳng thấy vợ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Nhìn thấy hai chữ 'chồng yêu', Ngọc Minh chuyển cuộc gọi sang chế độ im lặng. Rồi sửa tên người gọi thành: CC.
Mười cuộc gọi đi vợ không bắt máy. Khánh gọi ba mẹ: “Vợ con có ở bên nhà không ạ?”
“Khánh về rồi hả con? Sao hợp đồng kí thuận lợi không?”
“Dạ, rất thuận. Vợ con...”
Mẹ anh ta cắt luôn: “Vợ vợ cái gì? Mở miệng chỉ biết hỏi vợ. Từ sáng mồng Một tới giờ con dâu hiếu thảo không thấy bóng!
Con lo mà dạy dỗ...Alo...Alo....Cái thằng này, cho học rộng chức cao...chỉ biết đội vợ lên đầu.”
Khánh cắt tiếng lải nhải của mẹ, gọi về nhà vợ: “Dạ, ba mẹ! Vợ con về bên đó ạ?”
Cha vợ vội vàng: “Con đi Bỉ về rồi hả? Vợ con về hồi sáng. Nhưng không ở lại.”
“Nói vậy...vợ con không chỗ ba mẹ?”
Một tiếng 'không' khô khốc lọt vào tai khiến lòng dạ Khánh bồn chồn. Anh ta quan sát lại toàn bộ căn nhà.
Trên bàn thờ gia tiên, hoa quả bày biện đàng hoàng tươm tất nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy lành lạnh thiếu khói hương.
Dưới nền, mặt bàn phủ đầy bụi bẩn như chủ nhân của căn nhà bỏ đi cả tuần. Trong đầu anh ta nhảy ra một ý nghĩ: Vợ không ăn Tết ở nhà!
Khánh vào phòng ngủ hai vợ chồng kiểm tra lại tất cả. Chăn gối xếp gọn gàng, lạnh lẽo. Trong không gian hạnh phúc còn vương chút mùi của vợ. Nhàn nhạt giữa mùi nước hoa và son phấn.
Đây là điều làm Khánh kinh ngạc. Bởi từ khi có thai, Ngọc Minh phần bị nghén, phần muốn để duyên cho con nên cô bỏ hẳn mĩ phẩm.
Anh ta thấy lạ bèn mở cánh cửa tủ. Vòng vàng trang sức vẫn còn nguyên. Chỉ mất đi vài bộ cánh siêu gợi cảm.
Rốt cuộc vợ đã đi đâu?
Khánh cuống quýt tìm vợ. Chợt ngớ ra: Anh ta không biết bạn bè thân thiết hay đồng nghiệp của vợ một người nào? Anh ta chỉ còn cách kiên nhẫn gọi điện.
Lúc này.
Ở một quán cafe.
“Cậu nhất quyết không nghe điện thoại của chồng yêu à?”
Chồng yêu? Chỉ mỗi chữ 'chồng' thôi giờ cô đã thấy nhờn nhợn. Nó như chiếc kim nhọn ghim vào tim khiến cô đau nhức. Nhưng nó cũng là một món ôi thiu làm cô buồn nôn: “Cậu đừng nói vậy. Tớ ói!”
“Tớ nghĩ có ói cậu cũng phải mua thuốc chống ói về mà uống. Chứ buông con rùa vàng như chồng cậu cho tiểu tam sài thì hơi phí.”
Trong đôi kính đen. Đôi mắt cô lạnh lẽo: “Cậu nói đúng. Có buông tớ cũng phải nạo sạch lớp mu vàng còn ruột rỗng tớ vứt.”
Vì tương lai của con. Cô phải cố gắng diễn tròn vai cô vợ hạnh phúc bên người chồng có quyền, có tiền.
Còn con hồ ly kia nữa! Cô phải vả mặt dạy dỗ chút đạo lí. Khi nào hả dạ, cô mới buông.
“Aiyo! Ngọc Minh! Kia chẳng phải đồ cướp chồng cậu sao?” Hạnh Dung đứng bật lên khỏi ghế, mắt khư khư giữ lấy một bóng người vừa bước vào quán.
Trái tim Ngọc Minh giật thót lên.
Cô nhìn ả đàn bà uốn éo như con rắn, nhếch bên môi: “Coi bộ chúng ta sắp có kịch hay để coi tiếp. Lần này tớ làm vai chính thất chào hỏi vợ nhỏ của chồng mới được.”
“Đúng! Bỏ qua mãi tụi nó nhờn cho!”
Cùng với câu nói của Hạnh Dung, ở cửa, tra nam hớt hải, dáo dác đi vào.
“Không phải anh dặn rồi sao? Về thành phố đừng tự ý gọi anh! Khi nào được thì anh chủ động.”
“Nhưng em nhớ anh. Ở khách sạn một mình em buồn lắm. Dù sao em ở đây chỉ có một tháng. Không lẽ, một năm mười hai tháng. Anh dành cho em một tháng không được?” Cô ta ôm lấy cánh tay Khánh rồi dựa luôn vào người anh ta.
Đôi mắt Khánh khẽ liếc xung quanh. Rồi vén lọn tóc người tình ra sau lưng: “Em ngoan nghe lời anh. Thành phố này nói rộng thì không rộng lắm. Biết đâu gặp người quen.”
Cái miệng tra nam quen ăn bậy nên rất linh.
“Hi!” Ngọc Minh kính đen che nửa khuôn mặt thình lình xuất hiện trước mặt đôi cẩu nam nữ.
Khánh sững sờ. Còn tiểu tam thì hất cằm nói: “Hi gì mà hi. Bộ không thấy vợ chồng người ta thân mật hả? Đồ mất lịch sự.”
Bang! Một cái tát hết lực bất ngờ hạ cánh. Lòng bàn tay Ngọc Minh bỏng rát. Cô đưa tay lên miệng thổi: “Da mặt cô dày thật!”
“Cô là ai? Dám...” Cô ta vung tay hướng về má Ngọc Minh.
Khánh giật mình, theo quán tính nắm giữ tay người tình, đứng bật lên: “Vợ! Em ở đây sao chồng gọi không nghe máy?”
“Vợ sao?” Người đàn bà kia trố mắt kinh ngạc: “Khánh! Anh có nhầm không? Chẳng phải anh nói, vợ anh là một bà thím vừa già, vừa xấu vừa quê mùa sao?”
Còn người phụ nữ trước mặt khí chất ngút trời, muốn yêu kiều có yêu kiều, muốn quyến rũ có quyến rũ. Cô ta quay lại nhìn Khánh nghi ngờ: “Đừng nói, anh nuôi thêm con đàn bà này nữa nhé! Nói cho anh biết, vợ anh mù để chồng ôm người khác. Chứ em thì không à! Ai dám léng phéng, em cào rách mặt.”
“Ngậm miệng!” Khánh quét ánh mắt sắc lạnh về phía người tình cảnh cáo. Rồi nhìn vợ: “Bà xã, em đừng nghe lời xàm xí.”
“Xàm xí thật! Nhưng đúng là giọng điệu muôn đời của tụi con giáp thứ mười ba. Đã ăn vụng chồng người còn khua môi múa mép.” Ngọc Minh cô hôm nay phải đứng lên thay trời hành đạo. Cô đẩy đôi mắt kính lên tóc: “Có gan cào tôi xem!”