Tần Hoàng hơi nheo mắt lại, chăm chú nhìn người trước mặt, có chút suy tư.
Tần Quân gần đây hành động cử chỉ so trước kia quả thực có chút khác. Vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn, nhưng tựa hồ cũng không còn bộ dạng lo sợ bất an như trước. Hiện tại đều dám nhìn thẳng mặt hắn nói chuyện.
Tần Hoàng hơi nhướng mày, giọng điệu nghe như hết sức bình thường nói:
"Bệ hạ gần đây hành động đúng là khiến bổn vương mở mang tầm mắt."
Tính cách chẳng những thay đổi, thái độ của Quốc sư đối hắn tựa hồ cũng thay đổi. Thị vệ cung nữ trong Thừa Càng cung cũng không càng rỡ như trước.
Sơ Nghiên rũ mắt, thanh âm nhỏ nhẹ quả thực hết sức ngoan ngoãn, nàng mơ hồ nói:
"Trẫm không biết hoàng thúc nói cái gì."
Tần Hoàng đột nhiên vươn tay, đem Sơ Nghiên đè xuống giường, một tay giữ chặt hai tay nàng, một tay bóp lấy cổ nàng, vẫn chưa dùng sức.
Sơ Nghiên không có ý phản kháng, chỉ là một mặt bình tĩnh nhìn hắn. Bởi vì nàng biết, hắn hành động không mang theo sát ý, xem ra chỉ là muốn hù nàng một chút.
Nếu Tần Hoàng thực sự muốn giết nàng, cũng không cần tự mình động thủ.
"Hoàng thúc, ngươi làm trẫm đau."
Lời nói giống như làm nũng, bất quá Sơ Nghiên dùng giọng điệu quá mức bình tĩnh, cũng không thể hiện chút sợ hãi hay ngữ khí nào là giống đang làm nũng.
Tần Hoàng nhìn chằm chằm gương mặt nàng, bóp chặt cổ nàng, cười lạnh:
"Tần Quân, dạo này ngươi đúng là ngày càng ngạo mạn a, ngươi nghĩ bổn vương không dám giết ngươi?"
Cổ bị bóp chặt, Sơ Nghiên hô hấp khó khăn, gương mặt cũng trắng bệch, nhưng nàng thực ra vẫn thực bình tĩnh, cũng không có hành động phản kháng, tựa hồ như ở cam chịu.
Kỳ thực chỉ có Thiên Hoa biết, nếu không có nó bên cạnh liên tục nhắc nhở 'nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ' cả trăm lần, sợ là Tần Hoàng đã không có bóp cổ nàng, uy phong mà uy hiếp như vậy.
Sơ Nghiên không khỏi nghĩ, nàng bị bóp chết cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ sao?
Tần Hoàng cũng không có ý định thật sự bóp chết Sơ Nghiên, hắn buông tay, chậm rãi đứng thẳng thân mình.
"Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn một chút."
"Khụ khụ..."
Mắt thấy Tần Hoàng xoay người rời đi, Sơ Nghiên dừng ho, đạm nhiên lên tiếng.
"Hoàng thúc, vị trí này, trẫm cũng không phải thật muốn làm, nếu hoàng thúc thích, hà cớ gì không tự mình ngồi?"
Nghe đến lời này, bước chân Tần Hoàng một đốn, hắn không trả lời, cũng không dừng lại nữa, cứ vậy đi rồi.
Vì sao ư? Hắn muốn hoàng vị, không sai, nhưng hắn đã thề, đời này cũng không ngồi lên vị trí đó...
Sơ Nghiên ngồi trên giường, sờ sờ cổ. Trên cổ bị hắn bóp để lại dấu bàn tay đỏ tươi. Nàng kêu Thiên Hoa ra.
"Thiên Hoa, ngươi ra đây chúng ta tâm sự."
"Nga, Ký chủ, chị tìm bổn bảo bảo có chuyện gì nha?"
Hiện tại Thiên Hoa chưa có hình thể, Sơ Nghiên cũng không biết nó ở đâu. Nàng cũng lười nghĩ nói ở đâu, chỉ hỏi.
"Ta vì cái gì phải nhịn nam chủ?"
Rõ ràng nhiệm vụ của nàng một chút cũng không liên quan đến hắn a.
"Ký chủ, chị quên sao? Chị là đang tranh khí vận với nam chủ a! Nam chủ là Thiên đạo sủng nhi, chị công khai đối đầu với hắn, sẽ bị Thiên đạo bài xích nha!"
Mặc dù không thể giết chết chị, nhưng bày xích linh hồn ra khỏi vị diện là rất đơn giản!
Sơ Nghiên nghĩ nghĩ, lại hỏi:
"Thiên Hoa, mỗi thế giới đều có nam nữ chủ sao?"
"Đúng vậy nha."
"Kia, ở thế giới kia của ta, ai là nam nữ chủ? Cha mẹ ta sao? Hay là ta và tên nào khác?"
Thiên Hoa túng, nó, nó cũng không biết nha. Bất quá,...
"Cha mẹ ký chủ không phải nam nữ chủ, ách, cũng có thể họ là nam nữ chủ đi? Cha mẹ ký chủ cường đại như vậy, cũng là do trước kia họ nghịch thiên mà đi nha! Thiên đạo cũng quản không nổi họ nữa nha."
Còn chị là nữ nhi của hai người họ, tất nhiên là so họ chỉ hơn chứ không kém!
"Nha, vậy còn không phải là nam nữ chủ thì là cái gì nha?"
Sơ Nghiên cũng tò mò đâu, nam nữ chủ mặc dù không phải kẻ mạnh nhất, nhưng khí vận kinh người, một ngày nào đó cũng sẽ trở nên mạnh mẽ. Chuyện cũ của cha mẹ nàng cũng nghe Thương thúc kể qua, kia thực sự còn ly kỳ hơn chủ cốt truyện của thế giới a. Chẳng qua cha mẹ nàng hiện tại đều đã siêu thoát thế giới kia, e là đã có nam nữ chủ khác xuất hiện đi?
Nhưng mà cha mẹ nàng, nghịch thiên sao? Quả nhiên là cha mẹ nàng, hì!
"Tối nay có chuyện phải làm rồi a"
Sơ Nghiên vươn vai một cái, nằm lại trên giường, lẩm bẩm.
"Chị định làm gì?"
"...Xuất cung a."
_____________________________
Đỗ Thượng Thư, Đỗ Chiếu, cũng là kẻ thuộc phe đối lập với Nhiếp Chính vương Tần Hoàng. Đỗ Chiếu tuổi cao, cũng rất có danh tiếng trong quan trường, bên phe đối lập, ngoài Hoa Diễn ra, ông coi như là người đứng đầu.
Mà điều càng quan trọng hơn là, Đỗ Chiếu là Thái phó. Là sư phụ của Hoàng đế.
Đỗ phủ.
Đỗ Chiếu ngồi trước thư án làm việc, ánh đèn lập lòe chiếu rọi trên gương mặt già nua nghiêm túc của ông.
"Đỗ thượng thư đúng là tận trung vì nước, đêm đã khuya vẫn còn bận lo chính sự."
Thanh âm đột ngột vang lên khiến Đỗ Chiếu hoảng sợ, cây bút trên tay cũng rơi xuống đất, mực bắn tung tóe. Theo đó là thanh âm chất vấn của ông vang lên:
"Ai!!"
Dưới ánh đèn mờ ảo, Đỗ Chiếu không biết, trong phòng hắn từ bao giờ nhiều thêm một người. Người kia mặc trường bào màu đen, hắn ngồi trên ghế, một tay chóng cằm, tựa ra phía sau, bộ dạng nhàn nhã thoải mái.
Khi Đỗ Chiếu nhìn đến dung mạo nàng, không khỏi cả kinh. Hắn bước ra, đứng ngay ngắn trước mặt Sơ Nghiên, khom lưng hành lễ.
"Thần, tham kiến bệ hạ."
Đây cũng coi như chút lòng trung còn tại của đám Trung thần này đối với con rối như Tần Quân. Bọn họ biết Tần Quân chỉ là con rối để Tần Hoàng điều khiển, nhưng cũng như cũ đối nàng trung tâm. Có lẽ họ trung tâm không phải Tần Quân, mà là Hoàng đế đi.
Trong cốt truyện, đám trung thần này của nàng nhưng đều bị phán thành gian thần tặc tử, kết cuộc không phải chém đầu cũng là lưu đày.
Hoa Diễn là một thế hệ anh tài, Tần Hoàng thực ra rất thưởng thức hắn, cũng là kẻ duy nhất chỉ bị tước hết binh quyền, đuổi khỏi kinh thành, mặc dù suốt đời bị giám thị, nhưng sống thực sự tốt nhất.
Thái phó của nàng, nhưng giữa triều đường đâm đầu tự vẫn a...
"Thái phó không cần khách khí, miễn lễ đi."
Sơ Nghiên chậm rãi nói. Đỗ Chiếu cũng không nề hà, đứng thẳng người, nghi hoặc hỏi:
"Bệ hạ nhưng đêm khuya ghé thăm, đây là..."
Sơ Nghiên từ trên ghế đứng lên, đối mặt Đỗ Chiếu, thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Sư phó, trẫm nghĩ kỹ rồi, trẫm muốn đoạt quyền."