Bút Ký Thời Không

Chương 66: Đô Thị Tu Tiên (22)


Tối hôm đó, Mặc Phàm đến Huyết trì, tham gia Huyết Trì chi tranh, quang minh chính đại chờ Hoa Địa Ngục nở. Nam chủ làm việc, trước giờ đều không kiên nể bất kỳ cái gì.

Người hắn đi theo bên cạnh, dẫn hắn tham gia Huyết Trì Chi Tranh, đoạt Hoa Địa Ngục, không phải ai khác mà chính là nữ chủ Phong Thanh Vận.

Dù có như thế nào, Thiên đạo vẫn đẩy nam chủ và nữ chủ đến bên cạnh nhau.

[Ký chủ, ta cảm thấy nam chủ này đúng là tra nam! Hôm qua còn quấn lấy chị, hôm nay liền chạy theo dụ dỗ nữ nhân khác! Đáng giận!]

Thiên Hoa tức giận, thay ký chủ nhà nó bất bình.

Sơ Nghiên ẩn thân tránh ở một bên, nhìn Mặc Phàm và Phong Thanh Vận, không có biểu cảm gì đặt biệt, lại chuyển mắt nhìn Huyết trì đỏ như máu trước mắt.

Giữa Huyết trì, một đóa hoa trắng tinh khiết đang chậm rãi nở rộ. Cánh hoa mỏng như tơ, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, xung quanh còn có bạch quang lấp lánh như bụi tiên, kiêu sa mỹ lệ.

Xung quanh Huyết trì lúc này cũng đứng không ít người, đều là những kẻ có địa vị ở Yêu giới. Tất nhiên, cũng có vị Hồ vương kia của Linh Hồ nhất tộc.

Ồ, hình như Hồ vương này chính là cha ruột của nguyên chủ. Cô còn phải gọi hắn một tiếng cha à.

Đương nhiên, với năng lực của hệ thống, sự tồn tại của Sơ Nghiên ở đây, không một người nào có thể phát giác.

Mặc Phàm đột nhiên quay người, hơi cau mày nhìn về phía chỗ Sơ Nghiên đang đứng. Hắn đang dịch dung, gương mặt cũng không phải nguyên bản. So với nguyên bản... xấu hơn một chút.

Sơ Nghiên nhướng mi, hắn nhìn bên này làm gì?

"Thiên Hoa, hắn phát hiện ra ta?"

[Không thể nào a ký chủ, thuật ẩn thân là hệ thống thiết lập, là người của vị diện đều sẽ không thấy chị, hệ thống tuyệt đối sẽ không xảy ra lỗi.]

Thiên Hoa vội vàng đáp lại, kiêu ngạo mà hất cằm.

Giống như chứng minh lời Thiên Hoa nói, Mặc Phàm cũng chỉ nhíu mày, lại quay đầu lại quan sát Hoa Địa Ngục.

"Làm sao vậy?"

Phong Thanh Vận mềm mại lên tiếng, mắt phượng cũng liếc qua chỗ Mặc Phàm vừa nhìn một cái.

"Không có gì."

Mặc Phàm đáp, thanh âm không mặn không nhạt, giọng điệu qua loa tùy ý, rõ ràng không muốn nhiều lời.

Không hiểu sao, hắn lại có cảm giác có người bên đó đang nhìn chằm chằm hắn. Nhưng sao có thể? Dù là ở phàm giới hay Yêu giới, sao có thể tồn tại người có thể che giấu ẩn nấp trước mắt hắn?

Phong Thanh Vận vốn cũng không trông đợi hắn trả lời. Nàng kiều mị cười một tiếng, cả người tựa như không xương, muốn dán vào lồng ngực Mặc Phàm.

Mặc Phàm bất động thanh sắc né tránh, khiến Phong Thanh Vận cứng đờ đứng giữa trong. Mặt đẹp dần đỏ lên, trong lòng thầm mắng Mặc Phàm.

Đúng là tên thẳng nam! Một chút tình thú cũng không biết!

"Nhan Mặc, anh cứu Vận Nhi một mạng, Vận Nhi cũng giúp anh giành cơ hội tham gia Huyết trì chi tranh. Chúng ta..."

"Tôi biết, sau khi Huyết trì chi tranh kết thúc, hai chúng ta không ai nợ ai."

Phong Thanh Vận:.....

Mặc Phàm dứt khoát đoạn tuyệt bắt quan hệ, Phong Thanh Vận mặc dù tức giận, nhưng cũng ngượng ngùng không thể nói tiếp, chỉ có thể cắn răng im lặng chờ Hoa Địa Ngục hoàn toàn thành thục.

Chẳng qua là một tên tiểu hồ yêu mà thôi, bổn công chúa còn thu phục không được chắc?

Đợi bổn công chúa đoạt được Hoa Địa Ngục, còn không phải nắm được thóp của anh sao?

Thiên Hoa nhìn một màn trước mắt ho khan hai tiếng, nói:

[Ký chủ, chắc là ta trách lầm nam chủ rồi, a ha ha...]

Nam chủ a, quá ưu tú chính là một cái tội nha. Nữ nhân đều bị hào quang của hắn làm cho mê muội.

Sơ Nghiên không nói gì. Dù sao từ đầu đến cuối, cũng chỉ có hệ thống tự biên tự diễn. Cô tự nhiên biết rõ tính cách người của mình.

Hiện tại Mặc Phàm cũng được tính là người của cô rồi đi? Người của cô, tự nhiên ai cũng không cướp được!

"Nhanh! Hoa Địa Ngục bắt đầu thành thục rồi!"

"Xông lên! Tuyệt đối không để tiểu nhân phỏng tay trên!"



Hoa Địa Ngục vừa hoàn toàn nở rộ, hương thơm mê hoặc của nó lặp tức lan tỏa khắp nơi. Huyết trì sục sôi, tựa như cũng vì Hoa nở mà kích động.

Thanh âm nhắc nhở vang lên, ngay lập tức, từ bốn phía của Huyết trì đã có Yêu tộc lao đến chỗ Hoa Địa Ngục.

Tiên phẩm có thể giúp tu giả phi thăng, chính là thứ mà mỗi một kẻ tu chân đều thèm muốn. Giá trị của Hoa Địa Ngục ở Tiên giới cũng không phải dạng tầm thường.

Một gốc này, là Yêu vương đời trước lấy từ Tiên giới về, tốn rất nhiều công sức mới có thể nuôi dưỡng được trong Huyết trì.

Ầm ầm ầm!!!

Chỉ là lúc này, đám yêu tộc còn chưa kịp đến chỗ Hoa Địa Ngục, một cái đuôi khổng lồ từ Huyết Trì ngoi lên, quét ngang mặt hồ, đem toàn bộ yêu tộc xông lên đánh văng.

Kẻ nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì cơ thể bị đánh nát bét.

Tất cả Yêu tộc đồng loạt rùng mình. Vội lùi về sau.

Quả nhiên là Yêu vương đời trước, muốn đạt được bảo vật của lão đúng là không dễ dàng gì.

Cũng không biết hắn thả loại Yêu thú nào canh giữ đây?

Phong Thanh Ngân, Hồ vương cùng một vài thế lực đứng đầu khác đều không có xông lên, im lặng quan sát.

Phong Thanh Ngân hiện tại mặc dù là Yêu vương, nhưng vẫn chưa đoàn kết được Yêu tộc, ổn định Yêu giới. Hắn không cần Hoa Địa Ngục, chỉ là hy vọng thông qua thử thách này, củng cố, nâng cao địa vị của bản thân.

Hồ vương vốn chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, Linh hồ nhất tộc từ Tiên giới đày xuống, ông còn muốn quay lại đó làm gì?

Phong Thanh Vận mặc dù là em gái Yêu vương, nhưng Huyết trì chi tranh, cô ta lại muốn dẫn theo Mặc Phàm, nên phải tách khỏi Phong Thanh Ngân. Mặc Phàm nhìn thứ to lớn trong hồ, khẽ cau mày.

Nếu hắn đoán không nhầm, là một con Hắc Thủy Huyền Xà.

"Trời ơi! Là Hắc Thủy Huyền Xà đó! Thần thú thời thượng cổ!!"

"Mau chạy đi! Hoa Địa Ngục không có mạng để lấy đâu!!"

"Mau tránh xa huyết trì!"

"..."

Toàn bộ Yêu tộc tham dự Huyết trì chi tranh đều xôn xao bỏ chạy.

Lúc này, mặt hồ xao động thật dữ dội, một cái đầu từ từ dưới nước ngoi lên, mắt rắn sắt bén, vảy rắn bóng loáng, tựa như thép.

Quả nhiên là Hắc Thủy Huyền Xà!

Nhưng tiếp đó, một cái đầu tương tự nữa nhô ra, khiến chúng Yêu khiếp sợ.

Hai đầu!

Thế nhưng lại là một con Hắc Thủy Huyền Xà hai đầu!

"Đúng là hiếm thấy..."

Sơ Nghiên nhìn con Hắc Thủy Huyền Xà trước mặt, mở miệng.

Hắc Thủy Huyền Xà cũng được xem là một trong những Thần thú thượng cổ. Tính cách hung tàn, trong sử sách thời không vị diện, giống loài này gây ra không ít phiền toái.

Nhưng trường hợp xuất hiện hai đầu, cô cũng lần đầu nhìn thấy. Đúng là rất hiếm lạ.

Hay là bắt về nuôi?

Thiên Hoa: ký chủ, nó nghe được cô đang nghĩ gì đó!!!

______

Trong lúc tất cả yêu có mặc ở đây hoặc là chạy trốn hoặc là đứng im bất động, Mặc Phàm đã ra tay.

Hắn trực tiếp lăng không phi hành đến trước mặt Hắc Thủy Huyền Xà, hắn dùng nửa mắt xem Hắc Thủy Huyền Xà, lạnh nhạt mở miệng:

"Hắc Thủy Huyền Xà hai đầu đúng là hiếm thấy, đáng tiếc chỉ là con non mà thôi."

Mặc Phàm vừa dứt lời, cánh tay vung lên. Cơ thể khổng lồ của Hắc Thủy Huyền Xà giống như bị ai đó bốp chặt. Nó đau đớn gào lên dữ dội, lại khó khăn mà giãy dụa.



Gào!

Ầm! Ầm! Ầm!!

Cơ thể Hắc Thủy Huyền Xà bị ném sang một bên. Cơ thể to lớn của nó va vào vách đá, khiến vách đá vỡ nát. Mà bản thân Huyền xà cũng bị đống đất đá vụn đó chôn vùi.

Phong Thanh Ngân kinh ngạc nhìn một màn này, khó tin vào mắt mình. Tên nam nhân Vận Nhi dẫn theo lại lợi hại như vậy!?

Tên này nhằm vào Hoa Địa Ngục mà đến, không biết là bạn hay thù. Nếu là bạn thì tốt, còn nếu là kẻ thù... vậy thì cực kỳ khó mà đối phó.

"Hồ vương, ngài cảm thấy tên Nhan Mặc này như thế nào?"

Phong Thanh Ngân quay sang Hồ vương, mở miệng. Hồ Vương đưa mắt nhìn Mặc Phàm uy thế đứng giữa không trung, đồng tử màu đỏ hơi lóe, nghiêm nghị nói:

"... khó lường."

Mà lúc này, bên phía Mặc Phàm. Sau khi đánh bại Hắc Thủy Huyền Xà, hắn dùng ánh mắt lãnh đạm quét xung quanh một lượt, phi thân bay về phía Hoa Địa Ngục.

Chỉ là bản thân hắn còn chưa tiếp cận Hoa Địa Ngục, xung quanh Hoa Địa Ngục xuất hiện dao động. Mặc Phàm nhíu mày.

Không gian chậm rãi bị bẻ cong, Hoa Địa Ngục bị hái xuống, lơ lửng trên không. Sau đó, một bàn tay đột ngột xuất hiện, tiếp đó là cả người hiện ra. Nữ sinh mặt một bộ váy màu trắng, tóc buột cao gọn gàng, ánh mắt lãnh đạm như mặt hồ tĩnh lặng.

Mặc Phàm kinh ngạc khó tin nhìn một màn này, hai mắt mở to, hắn lẩm bẩm gọi:

"Bạn học nhỏ...?"

Sơ Nghiên nhìn hắn, mở miệng:

"Hoa Địa Ngục, không thể cho ngươi. Bởi vì nhiệm vụ của ta, là ngăn cản ngươi phi thăng Tiên giới."

Mặc Phàm lúc này như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo. Trái tim như bị người bóp nghẹn, hắn há miệng, lại chẳng nói được câu nào.

Lại là cảm giác đó.

Lợi dụng sao? Phản bội ư?

Cô ấy là kẻ thù.

Sơ Nghiên nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng cảm thấy không hề thoải mái.

Hoa Địa Ngục đã đạt được, nhiệm vụ ở Yêu giới đã xong. Cô không còn lí do gì ở lại nữa.

Sơ Nghiên nhìn Mặc Phàm chết lặng, không hiểu sao lại lên tiếng giải thích.

"Chỉ cần không phi thăng, tất cả chuyện khác ta đều có thể ủng hộ ngươi."

Sơ Nghiên nói xong, lập tức xoay người rời đi. Mặc Phàm nghe lời này, hơi ngẩn ra.

Có ý gì?

"Đừng để cô ta rời đi! Mau! Ngăn cô ta lại!!"

"Trả Hoa Địa Ngục đây!"

Sơ Nghiên muốn đột phá vòng vây, buộc phải dùng linh lực tấn công. Cô chuyển sang trạng thái Hồ yêu, đôi mắt chuyển thành màu đỏ tươi, tám chiếc đuôi trắng muốt linh hoạt quét ngang đối thủ.

Hồ vương nhìn một màn này, kích động đứng lên.

"Bát vỹ!! Cảm giác này là.... Huyết mạch của Bổn tôn!"

Không sai! Là huyết mạch cộng hưởng!

Sơ Nghiên đương nhiên cũng cảm nhận được cộng hưởng, chỉ là với cô mà nói, Hồ vương có biết thân phận của cô hay không không quan trọng, dù sao có nhận thân hay không là chuyện của cô.

"Tất cả dừng tay!"

Hồ Vương lên tiếng, uy áp lập tức đem tất cả Yêu tộc kiềm hãm. Sơ Nghiên lập tức nắm lấy thời cơ, bay nhanh rời đi.

Mặc Phàm không hổ là nam chủ, rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Hắn cũng không hành động khinh suất. Hồ Vương từng liệt vào hàng Tiên ban, ở Yêu giới được coi là mạnh nhất. Trái đất có thể chưa xuất hiện nhân vật có tu vi quá mạnh, nhưng Yêu giới thì khác. Các nơi khác trong Vũ trụ tu chân cũng vậy.

Chuyện quan trọng của hắn, chính là biết được lý do vì sao bạn học nhỏ lại ngăn cản hắn thu thập nguyên liệu để Phi thăng Tiên giới.

Bạn học nhỏ, rốt cuộc em muốn cái gì đây?