Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 58: Ngoại truyện 7


Gần đầy giáo viên trường mẫu giáo giao một bài tập cho các bạn nhỏ: Vẽ người bố trong lòng em.

Trở về nhà, Quỳ Tinh nhỏ vô cùng hưng phấn, lấy bút màu ra vẽ một mạch, vốn dĩ Trì Nghiên còn vui vẻ giơ ngón cái khen cô bé, nhưng đợi đến khi anh cầm lên xem thì suýt nữa ngất đi.

Không phải, trong mắt con gái, anh lại không có tóc sao?

Ngay cả ngũ quan cũng trừu tượng, nếu như không phải chủ đề của bài tập là “Người bố trong lòng em”, có đánh chết Trì Nghiên cũng không thừa nhận người Tinh Tinh vẽ là anh.

Anh ngồi xổm xuống, ôm Tinh Tinh vào trong lòng, dịu dàng hỏi cô bé: “Tinh Tinh à, bố thật sự nhìn thế này sao?”

Tinh Tinh gật đầu, chỉ vào bức tranh đó nói: “Đúng vậy, bố chính là người đẹp nhất trên thế giới!”

Trì Nghiên:? Con chắc chắn không cục cưng?

Thế là Trì Quỳ Tinh bị đóng gói ngay trong đêm đưa đến nhà Bùi Diễn Chi học vẽ.

Đứa trẻ này giống hệt anh trai mình, mới đầu còn ầm ĩ không muốn đi, sau khi đi rồi là không chịu về, chỉ có điều lần này nguyên nhân không phải là vì Bùi Diễn Chi nữa.

“Bố, bố, hôm nay có đến nhà chú Bùi không? Anh Tây Nặc nói hôm nay sẽ cho con xem đồ chơi mới của anh ấy!”

“Bố, bố, con muốn tới nhà chú Bùi tìm anh Tây Nặc chơi!”

“Bố! Con không được gặp anh Tây Nặc mấy ngày liền rồi!”

Bùi Tây Nặc là con trai của Bùi Diễn Chi và Lâm Ngữ Trì.

Cô bé trái một anh Tây Nặc phải một anh Tây Nặc, Trì Nghiên nghe mà đau cả tai.

“Tinh Tinh, cậu nhóc chỉ lớn hơn con ba tháng, không cần gọi là anh.”

Lúc này Tần Thời Dụ đi ngang qua, cô dừng lại phản bác: “Vậy không được, lớn hơn một ngày cũng là lớn hơn, phải biết lễ phép.”



Hơn nữa đứa trẻ này ầm ĩ đòi đến nhà Bùi Diễn Chi, Trì Nghiên cũng không có cách nào khác, chỉ có thể trút giận lên người Bùi Diễn Chi khi đưa cô bé đến nơi: “Quản cho tốt con trai cậu, mới tí tuổi mà đã không đứng đắn, giống hệt bố nó.”

Bùi Diễn Chi:?

Kỳ lạ thật, nếu như anh ta nhớ không nhầm, là Trì Nghiên tự mình đưa con gái đến mà nhỉ? Còn có, đang nói Bùi Tây Nặc, thế nào mà còn kéo cả bố nó vào rồi?

“Tôi nói sao cậu càng lớn tuổi càng nhỏ mọn vậy, hai đứa trẻ chơi cùng nhau thì làm sao, phải không Tinh Tinh?”

Trì Quỳ Tinh liên tục gật đầu, còn buông bàn tay nắm tay bố ra, nhảy đi nắm tay chú Bùi: “Đúng vậy, chú Bùi!”

Sau đó hai người tay dắt tay vui vẻ đi vào nhà.

Trì Nghiên: Hóa ra, tôi chỉ là khách qua đường.

*

Đương nhiên phản ứng của Trì Nghiên cũng chỉ là ghen tuông ở ngoài miệng, anh vẫn biết chừng mực, biết lúc nào nên giữ lúc nào nên buông, biết không thể khống chế cuộc sống của con cái quá mức, cũng sẽ không can thiệp vào việc cô bé thích chơi với ai, vậy nên anh cũng đồng ý với đề nghị của Tần Thời Dụ, đi du lịch ngắn ngày với cả nhà Bùi Diễn Chi Lâm Ngữ Trì.

Nói là du lịch ngắn ngày không bằng nói là du lịch cuối tuần, địa điểm là ở làng du lịch trấn Trường Độ.

Trở lại nơi này một lần nữa, nghĩ đến ước nguyện của hai người ở đây mấy năm trước, Trì Nghiên vẫn cảm thấy hốt hoảng.

Thời gian chớp nhoáng, bất giác đã qua nhiều năm như vậy rồi, cũng may, họ vẫn rất hạnh phúc, bên cạnh còn có thêm hai cục nhỏ nhỏ.

Vừa xuống xe, hai đứa nhỏ hơn đã bắt đầu chạy điên cuồng, chỉ còn lại một mình Trì Tư Uyên chầm chậm đi theo sau, trong tay còn ôm một quyển sách.

“Sao thế Tư Uyên, sao lại ủ rũ như vậy?” Trì Nghiên hỏi.

“Còn chưa làm xong bài tập…”

Trì Nghiên đau lòng, bây giờ áp lực của trẻ nhỏ lớn như vậy sao? Cuối tuần ra ngoài chơi còn mang theo bài tập, trông đáng thương biết bao.

“Không sao, hôm nay con cứ thỏa sức chơi, buổi tối bố làm bài tập với con.”

Có sự ủng hộ của bố, Tư Uyên nhỏ yên tâm hơn nhiều, chỉ là khi cậu đang chuẩn bị chạy đi chơi thì lại bị bố gọi về.

“Trì Tư Uyên, con nhớ phải bảo vệ em gái cho thật tốt.”

Trì Tư Uyên ngẩn ra: “Bố, ở đây cũng không có người xấu.”

“Người xấu thì không có, kẻ cắp trái tim trong tương lai thì có một người đấy.”

Trì Tư Uyên cũng không hiểu bố đang nói thầm gì ở đó.

Kẻ cắp trái tim… Là gì chứ?



Qua một lúc, mấy người bạn nhỏ chơi trò Ai là người đầu gỗ*, còn thiếu một người, Trì Nghiên xung phong nhận lấy nhiệm vụ này.

(*Là một trò chơi dân gian của Trung Quốc, người chơi vây thành một vòng, miệng đọc “ba ba bốn bốn, chúng tôi đều là người đầu gỗ, không được nói không được động”, sau đó giữ nguyên một động tác không được động đậy, ai có thể giữ lâu hơn thì thắng.)

Bùi Diễn Chi và Lâm Ngữ Trì ở đằng sau lo lắng nhìn anh.

Tần Thời Dụ lại vô cùng bình thản, nhấp một ngụm trà nói: “Để anh ấy đi đi.”



Sau khi chơi cùng bọn trẻ một lúc, Trì Nghiên mới biết tại sao trước đó mấy người họ lại bảo anh phải nghĩ cho kỹ.

Việc này quả thực còn mệt hơn tập trong phòng gym cả một ngày.

Trẻ con lại dồi dào sinh lực, có chạy thế nào cũng không kêu mệt, hơn nữa chơi được một hồi còn xếp hàng để Trì Nghiên ôm, không những thế, chúng còn coi gương mặt và mái tóc của anh làm đồ chơi, lúc thì nhéo tai lúc thì bứt tóc.

Chỉ trông đám trẻ một lúc như vậy thôi Trì Nghiên cảm thấy mình đã mất đi nửa cái mạng rồi.

Thế nhưng khi Trì Nghiên đang mệt đến nỗi không thở được ở một bên, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy con gái mình chu miệng định thơm Bùi Tây Nặc.

Sức lực của anh bỗng chốc quay trở lại.

“Trì Quỳ Tinh! Con dừng lại! Không được thơm thằng bé!”

“Trì Tư Uyên, con ngây ra đó làm gì! Mau đi ngăn em gái con lại!”



Sau một loạt động tác, Trì Quỳ Tinh vẫn không thể thơm được Bùi Tây Nặc như ý nguyện, cô bé bị Trì Nghiên ôm đi mất.

“Bạn nhỏ Trì Quỳ Tinh, bố hỏi con, năm nay con bao nhiêu tuổi?”

Trì Quỳ Tinh từ từ giơ bàn tay ra, cuối cùng tạo thành số bốn.

“Đúng vậy, con đã bốn tuổi rồi có đúng không, bây giờ con nên hiểu được, con gái và con trai không giống nhau, con không thể tùy tiện thơm bạn trai khác.”

Đôi mắt to tròn của Trì Quỳ Tinh chớp chớp, cô bé bĩu miệng nói: “Nhưng mà… Đó là anh Bùi Tây Nặc, không phải anh trai khác.”

“Vậy cũng không được.”

Trẻ con vào khoảng ba tuổi đã có quan niệm về giới tính rồi, giáo dục giới tính cũng phải được thực hiện từ sớm, không thể cứ nói đến chuyện này là biến đổi sắc mặt.

“Vậy bố thì sao? Con có thể thơm bố không?”

“Sau nay bố cũng không thể tùy tiện thơm, trước khi thơm phải hỏi xem bố có đồng ý hay không đã.”

Trì Quỳ Tinh cúi đầu vặn ngón tay, buồn bực nói: “Vậy được thôi.”

Trì Nghiên: Hôm nay lại là một ngày phải lo lắng cho con gái.

*

Tối hôm nay họ ở trong một căn hộ cho thuê, Trì Quỳ Tinh ngủ cùng dì đi theo, Trì Tư Uyên tự mình ngủ một phòng.

Lúc này không có hai nhóc quỷ ngăn cản, cuối cùng họ cũng có thể hưởng thụ thế giới tĩnh lặng của hai người.

Trì Nghiên ôm vợ trong lòng, hôn chụt một cái lên mặt cô, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Bố! Bố!”

Là giọng của Trì Tư Uyên.

Trì Nghiên chau mày, tên nhóc xui xẻo này sao lại thích làm hỏng chuyện tốt của anh từ nhỏ đến lớn vậy chứ.

Anh không vui đi mở cửa.

“Làm sao?”

Trì Tư Uyên lấy bài tập trong lòng mình ra, nhét cho Trì Nghiên.

“Bố, bố nói buổi tối sẽ làm bài tập với con.”

?

Trì Nghiên: Bố nói từ bao giờ?

Sau đó anh nghĩ kỹ lại, được thôi, lời này hình như thật sự là từ miệng anh mà ra.

Hơn nữa Tần Thời Dụ còn vừa làm nũng trong lòng anh, bây giờ lại dùng chăn che kín đầu, hình như đang nói: Em ngủ rồi em không nghe thấy gì đừng tìm em.

Trì Nghiên cười cười, anh có nguyên tắc không được nuốt lời với trẻ con, anh đồng ý với Trì Tư Uyên, đến phòng của cậu bé.

Không phải chỉ là bài tập tiểu học thôi sao, anh không tin có thể khó đến mức nào!

Nhưng nửa giờ trôi qua anh đã muốn nhận thua rồi.

Hồi nhỏ anh thông minh như vậy, sao lại sinh ra Trì Tư Uyên được chứ!!

“Bố hỏi con, bài này làm thế nào, không phải vừa nãy đã giảng rồi sao?”

“Không phải một giây trước bố vừa nói đáp án sao?”

“Còn có câu thơ cổ này “Thử hỏi quán rượu ở nơi nào”, bảo con viết ra câu tiếp theo, con lại viết cái gì đây, tự mình đọc to thành tiếng đi!”

“Cô giáo, em cũng không biết, cô có thể tra thử ở trên bản đồ xem sao.”

Trời ạ đất ạ.

Trì Nghiên chuyển sang tìm kiếm trên mạng: Hướng dẫn con làm bài tập làm thế nào mới có thể không nổi cáu?

Có người trả lời: Không có cách nào, từ bỏ đi, chuẩn bị tiền đi bác sĩ là được.

Trì Nghiên cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình, cũng không quên an ủi Trì Tư Uyên, tránh đả kích tâm hồn trẻ nhỏ của cậu bé.

“Con xem chúng ta cũng không ngốc, cố thêm một chút nữa có được không?”

Nhưng còn chưa được mười phút sau khi nói câu này, mọi thứ lại như cũ.

Trì Nghiên cảm thấy đầu óc mình kêu lên ong ong, suýt nữa thì ngất đi.

Cuối cùng anh chán nản trở về phòng mình, Tần Thời Dụ đau lòng an ủi một câu: “Hướng dẫn bài tập về rồi sao? Anh vất vả rồi.”

Trì Nghiên trầm giọng nói một câu: “Không, là độ kiếp về.”

Xem rất nhất định phải mời gia sư rồi, bản thân anh bị giày vò cũng đành, không thể để vợ cũng chịu khổ thế này được.