Cá Vàng Ao Phấn

Chương 18


"Chính là... không tốt lắm." Trần Tử Dạ rụt bả vai, sức lực rơi trên cánh tay, muốn cựa quậy ra một chút khoảng cách.

Lúc không nghĩ gì thì ngược lại sẽ nhớ đến hình ảnh cá vàng có màu sắc rực rỡ tập trung bơi đi bơi lại, thầy giáo tản bộ, âm thanh lúc cây kéo lướt qua cắt rách vải vóc. Lương Quý Hòa không lên tiếng đáp lại, nhưng dùng việc không buông tay để truyền đạt rằng anh đang chờ một đáp án.

Cho dù là không phải câu trả lời cụ thể, cũng có thể xem đây là một lời giải thích.

Trần Tử Dạ nhíu chặt chân mày, đúng sự thật nói: "Tôi diễn qua nha hoàn rất nhiều lần."

"Ừm."

"Nhưng tính cách các cô ấy cũng không giống nhau..." Trần Tử Dạ đếm kỹ, có người toàn tâm toàn ý chỉ muốn chăm sóc tiểu thư cho tốt, có người một lòng chỉ muốn kiếm đủ tiền rồi về quê gả cho một người tốt, số ít lần là mấy người ngụy trang muốn leo lên cành cao.

Lương Quý Hòa có hứng thú hỏi: "Kết quả thế nào?"

"Có người thành công." Trần Tử Dạ nâng tầm mắt lên, không tránh né, biết anh hỏi là mấy người nào, "Nhưng đại đa số kết cục rất thê lương."

Góc độ như vậy có chút xảo quyệt, Lương Quý Hòa muốn nói lại thôi mà ngẩn ra, rất nhanh sau đó cười, "Người khuyên bảo em rèn luyện hí kịch nhiều hình như là tôi."

"... Vâng."

"Khuyên bảo em không nên quá nhập vai, có lẽ cũng là tôi."

Trần Tử Dạ cười một tiếng tựa như hiểu rõ, dường như được bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo nhàn nhạt, "... Tôi có thể phân rõ hí văn và cuộc sống. Lúc trò chuyện vào ban đêm chúng tôi thường nói, ôm nhau, nắm tay, thậm chí... chuyện khác, đặt ở hiện tại cũng không phải là chỉ có người yêu mới có thể làm."

Lương Quý Hòa chau mày từ đầu đến cuối, "Bọn họ nói thì không tính."

Trần Tử Dạ dời tầm mắt, "... Vâng, có lẽ là tôi tương đối truyền thống, trước giờ tôi chưa từng có những ý nghĩ không an phận đó."

Giọng nói càng nói càng thấp, ngữ điệu cũng nửa tỉnh nửa say.

Những ý nghĩ không an phận?

Gương mặt của Lương Quý Hòa có sự bất đắc dĩ không rõ, cũng có sự tức giận rõ ràng, "Có lúc tôi suy nghĩ ở trong lòng em, liệu hình tượng của tôi có phải là người xấu hay không —— một người làm ăn giỏi tính toán. Mọi việc đều cần em đề phòng như vậy, sợ hãi, e sợ phải lấy thứ gì đó để đổi chác với tôi."

Trần Tử Dạ vội vàng lắc đầu.

Chẳng qua là có lúc bình đẳng, có ý tốt nhưng không có mưu cầu gì lại làm cho người ta bất an, lông mày cô nhíu lại, "... Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy."

Ngón tay Lương Quý Hòa cứng ngắt một chút, thả cô ra.

Ngược lại thần sắc Trần Tử Dạ ung dung hơn một chút, "Nếu giống như ngài nói, ngược lại tôi không sợ hãi."

Cô không có bất cứ ý tứ nịnh hót nào, lấy lời nói nói thay cho tấm lòng, "Tôi biết ngài không phải... bất kể là đối với thầy giáo hay là chúng tôi, ngài đều đối xử bình đẳng mà tôn trọng và chiếu cô, cho dù là chú Dương mở cửa giúp ngài, ngài cũng luôn nói thêm một câu 'Làm phiền rồi', tôi nghĩ trên dưới rạp hát không ai không thích từ tận đáy lòng..."

Ý thức được cái gì đó, cô lập tức sửa miệng: "Kính, kính trọng... ngài..."

Buổi tối khi trò chuyện trong phòng ký túc xá, không chỉ một lần, rất nhiều người khen Lương Quý Hòa không dứt miệng. Đều là con gái ngâm trong hí văn và trong phim truyền hình mà lớn lên, đều có ấn tượng sâu sắc rõ ràng đối với Định Bắc Hầu kiêu dũng thiện chiến của cổ đại, đối với tinh anh giới thương nghiệp vung tiền như rác của hiện tại.

Nhưng Lương Quý Hòa lại tựa như không ở trong số đó.

Anh có một loại dịu dàng và bình đẳng tồn tại trong xương cốt, anh nhìn thấy hoa là hoa, mà không phải là xinh đẹp, nhìn thấy ngọc là ngọc, mà không phải là đắt tiền. Trong lúc mấy cô gái chen chúc ở trong một cái chăn ấm, Quan Diệu nửa mê nửa tỉnh từng nói —— người như ngài Lương, đặt vào cổ đại nhất định là một lang quân Thượng thư như chi lan ngọc thụ

Đêm đó Trần Tử Dạ luôn yên tĩnh nghe, mặc cho suy nghĩ bơi loạn.

Cô cảm thấy cũng không phải ——

Ở trong lòng cô, ngài Lương không phải người làm ăn lăn lộn trong thương trường, không giống lang quân Thượng thư chu toàn trong quan trường.

Ngược lại càng giống như là thiếu niên trẻ tuổi đeo giỏ trúc, mỗi ngày chờ phù dung sớm nở tối tàn, cũng không phải vì để hái nó.

Nhưng lời nói dễ nghe hơn nữa, không đúng với ý muốn trong lòng, cũng chẳng qua là thêm gấm thêm hoa.

Lương Quý Hòa không biết làm saonhếch khoé miệng, "Em nghĩ sao là quyền tự do của em, nhưng trong thực tế, kiên nhẫn và tính tình của tôi đều vô cùng bình thường, chỉ chưa nói tới là quá kém." Cuối cùng than thở, "Tôi không có thói quen trò chuyện chuyện quan trọng ở trong trường hợp tùy tiện."

"... Vậy tôi không nói nữa."

Lương Quý Hòa cũng không tiếp tục đề tài, chỉ giữ nguyên giọng điệu trấn an, "Đưa em về thôi."

Trần Tử Dạ lắc đầu một cái, cự tuyệt rất kiên định, "... Bây giờ tôi chưa muốn về."



Lương Quý Hòa nghe cô nói như vậy, cảm thấy mới mẻ, chân mày giãn ra một chút, "Em còn có lúc không muốn trở về."

Không để ý tới để ý ý nhạo báng trong lời nói của Lương Quý Hòa, Trần Tử Dạ suy tư một chút, chuyện của Quan Diệu từ đầu đến cuối là giấy không gói được lửa.

Cũng không giấu được biểu cảm buồn rầu, Trần Tử Dạ nói, "Ngài Lương, tôi có thể thỉnh giáo người một chuyện không... Tôi không biết nên làm gì."

"Nói trước."

"Nếu ngài có một người bạn thân thiết có mối quan hệ rất gần gũi, đã làm một vài chuyện khác người..."

Bị Lương Quý Hòa cắt ngang, "Em lấy em bản thân nói."

"À..." Trần Tử Dạ có chút ủy khuất gật đầu, "Tôi biết cô ấy có lỗi trước, nhưng tôi không có cách nào để mặc cô ấy mà không quan tâm được, hiện tại thầy giáo biết rồi, tôi rất sợ, tôi không biết thầy giáo sẽ xử lý như thế nào, nhưng tôi không phải là sợ bị liên lụy, tôi chỉ không có cách nào đón nhận... kết quả có lẽ cô ấy sẽ bị đuổi."

Lương Quý Hòa dĩ nhiên có thể nghe hiểu cô đang nói gì, thậm chí rõ ràng hơn cô, lại không cho cô bất cứ câu trả lời nào.

Trần Tử Dạ qua loa lắc đầu, "... Tôi cũng không biết tôi mình đang nói gì nữa, ngài không cần để ý tới tôi."

Lương Quý Hòa cúi đầu, cách cô càng gần, đối mặt với cô.

"Nói người khác, tôi không có cách nói tốt hay không tốt, nhưng có sự phân biệt thiện ác, thế giới này ít đi loại người nào, cũng không phải là dáng vẻ và quy tắc của hôm nay; nói về sự việc, em phân biệt đúng sai, có lẽ chỉ có những người chỉ đồng tình và không đồng tình, đồng tình là làm được, vì chính nghĩa, không đồng tình cũng có thể làm được, vì càng chính nghĩa hơn."

Trần Tử Dạ hơi ngẩn ra, chưa có ai dạy cô như vậy bao giờ.

Cô không lên tiếng đáp lại.

Lương Quý Hòa đứng ngược sáng ở trước mắt cô, ánh sáng xuyên qua chiếc áo sơ mi được ủi phẳng thoả đáng mà ngay ngắn, mơ hồ phác thảo dáng vẻ rắn rỏi thay anh.

"... Vậy tôi về đây, bây giờ quay về."

Lương Quý Hòa bị kết luận mà cô đưa ra sau một lúc yên lặng dài chọc cười, giọng điệu mơ hồ khó chịu, "Em không cần nghe tôi, tôi là một người làm ăn biết tính toán."

"... Cũng nói là ngài không phải rồi." Trần Tử Dạ không nhịn được lén lút nhìn anh một cái, "... Tôi không muốn khiến cho ngài không vui."

"Đi thôi." Lương Quý Hòa đi đến bên cạnh xe trước.

Anh tội gì tức giận với một cô gái, một cuộc gọi rơi mấy giọt nước mắt khiến cho anh như bị quỷ thần xui khiến mà chạy đến.

Hoàn toàn là tự tìm lấy mà.



Lúc quay lại rạp hát, bầu không khí như thường, phòng văn thư có chú Dương chào hỏi.

Chờ mãi trong phòng ký túc xá, vẫn không nhận được bất cứ tin nhắn WeChat nào. Trần Tử Dạ đi ra sân, lại đi lên, lúc đi lên cầu thang đụng phải Hạnh Như, cô ấy thân thiện hỏi Thẩm Thời Diệc có đem nước ép quất và tuyết lê cho cô không, hỏi cô uống ngon không, thuận tiện chúc mừng biểu hiện thi vòng hai của cô đặc biệt tốt.

bị hỏi liên tục đã làm Trần Tử Dạ ngơ ngẩn.

Cô đứng ở cửa túc xá, nhét chìa khóa vào khóa cửa rất lâu mà không được, nghi ngờ hỏi: "... Hôm nay nhìn thấy thầy không ạ?"

"Không, tôi cũng mới quay về từ rạp hát, hôm nay thầy không biết đi đâu cả một ngày." Hạnh Như ngâm nga khúc hát nhỏ, đi đến phòng nước, tựa như nhớ đến, bưng chậu rửa mặt, quay đầu lại nói với Trần Tử Dạ, "Chẳng qua là lúc tôi trở về, hình như nhìn thấy Quan Diệu."

"Ở nơi nào ạ?"

"Hình như là đi đến phòng luyện tập, hình như cô giáo Kinh Trập cũng ở trong đó, phỏng chừng muốn mời cô ấy chỉ điểm một chút nhỉ." Hạnh Như nhớ lại mà nói, "Thẩm Thời Diệc cũng đi đến đó."

"Thẩm Thời Diệc cũng đi đến đó ư?"

"Đúng vậy." Giọng nói của Hạnh Như đổi sang chán nản trong tiếng vang của nước máy, "Sao cậu bất ngờ vậy..."

"Không..."

Trần Tử Dạ không có chủ ý, quay lại phòng, dán lưng lên cánh cửa mà đứng, không suy nghĩ được mấy giây, vẫn dự định đi đến phòng luyện tập xem thử.



Phòng luyện tập với phòng học tiểu học trong trí nhớ của Trần Tử giống, hai bên tường đều là dãy cửa sổ bằng kính.

Vải bố che nắng màu xanh nước biển tung bay lên theo gió, bốn phía rộng rãi sáng sủa, nhưng lại thật dễ dàng ngồi xổm dưới cửa sổ.



Đèn sợi đốt của phòng luyện tập sáng lên, có thể soi ra vui buồn trên gương mặt của mỗi một người giờ phút này.

Quy tắc xử thế của thầy Phạm chính là xem hí kịch to bằng trời, tuyết rơi hay dao nhỏ rơi xuống thì cũng không diễn ít đi một tuồng kịch nào, nhưng đây là khuôn vàng thước ngọc khi lên sân khấu.

Xuống sân khấu, vào rạp hát, tuy không hà khắc giống xã hội cũ như vậy, nhưng từ đầu đến cuối quy tắc còn lớn hơn cả con người. Lúc thầy Phạm còn trẻ đã ngưỡng mộ Trần Kinh Trập, đây là chuyện không ai trong rạp hát không biết, năm đó chỉ là lén lút tặng bà ấy một phần quà trưởng thành ngoài mức quy định, cũng bị thầy giáo thưởng cho một bạt tai ngay trước mọi người.

Chuyện của Quan Diệu, Trần Tử Dạ không dám tưởng tượng hậu quả.

Nhưng làm cô ấy không nghĩ tới là thầy không nổi giận, trong thanh âm chỉ có hời hợt và thất vọng.

"Đứng dậy đi." Quan Diệu cúi đầu quỳ ngay ngắn, thầy Phạm vươn tay nâng cằm của cô ấy lên, "Là thầy không dạy em tốt."

Cả người Quan Diệu run rẩy, không dám đứng dậy, tưởng tượng cảnh tượng vô số lần, nhưng không ngờ tới chuyện bị lộ thì thầy căn bản không hỏi ngọn nguồn, như thể biết được mọi chuyện, "Xin lỗi thầy, là bản thân em sai, là em không lời nghe thầy thật tốt."

"Em đứng dậy, đứng nói chuyện."

Thẩm Thời Diệc chỉ mới biết chuyện này vào vài giờ trước, cô ấy vốn muốn vẽ lông mày thay Trần Tử Dạ, cô ấy nhìn thế nào cũng cảm thấy lông mày cô vẽ không bằng nhau, lúc trở về hậu trường, vô tình nghe Trần Kinh Trập đang lặng lẽ nói chuyện với Trần Tử Dạ.

Cô ấy tức giận, vốn dĩ muốn lên án mạnh mẽ Trần Tử Dạ và Quan Diệu không nghĩa khí, có việc lại giấu giếm..

Nhưng lại lo lắng ảnh hưởng cô lên sân khấu, bèn chờ bản thân biểu diễn xong lập tức chạy về rạp hát trước, bắt Quan Diệu để hỏi kết quả.

Chuyện xảy ra rồi, thầy Phạm không hề tìm Quan Diệu hỏi chuyện, cô ấy một mình nơm nớp lo sợ trốn ở trong phòng ký túc xá, như cá nằm trên thớt. Giờ phút này thầy Phạm lại dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy, khiến cho cô ấy vô cùng sợ, luôn quỳ không dám đứng dậy.

Mặc dù Thẩm Thời Diệc không biết chi tiết, nhưng thông cảm sau khi cô ấy sanh non thì cơ thể chưa khôi phục, đỡ cô ấy một cái, nhỏ giọng nói: "Nếu không thì đứng dậy trước đi."

Lại bị thầy Phạm quát: "Có chuyện gì của em?! Em quỳ đàng hoàng cho thầy!"

Thẩm Thời Diệc bị dọa cho suýt cắn phải đầu lưỡi, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cô ấy chưa bao giờ thấy thầy giáo tức giận như vậy.

Thầy Phạm chuyển sang Quan Diệu, vươn tay kéo cô ấy, sức lực rất lớn, khiến cho hai đầu gối của Quan Diệu không thể không rời mặt đất.

Ông ấy kiềm chế tức giận, tuyên bố kết quả: "Là miếu nhỏ của rạp hát không chứa em được, thầy chỉ dặn dò em một câu —— làm người không tốt, hí kịch vĩnh viễn hát không tốt, em phải nhớ kỹ. Nhiều năm trước em từng nói với thầy, em không muốn học hí kịch, em thích đàn violon, thích dương cầm, là mẹ em tái giá ngại em là con ghẻ, mới nhờ người đưa em vào, hiện tại đi ra ngoài rồi, cũng coi là có cơ hội đi học chân chính."

"Thầy!" Quan Diệu quỳ sụp xuống, kéo chặt ống tay áo của thầy Phạm, "Thầy! Người đừng đuổi em đi! Người không nói, chuyện này trừ chúng ta, không ai biết cả! Kiếp này em nhìn thấy Trương Nguyên Kỳ liên đi vòng, sau này em huấn luyện thật tốt, em không muốn học đàn nữa, em sẽ không ảnh hưởng danh dự của rạp hát..."

Trần Kinh Trập và Thẩm Thời Diệc không đành lòng nhìn như vậy, cũng rối rít cầu xin tha thứ.

Thầy Phạm thở dài một hơi, cầm bàn tay Quan Diệu, đè một cái tựa như an ủi, rốt cuộc vẫn đau lòng học trò của mình bị uất ức.

Nhưng chỉ mấy giây đã dùng sức đẩy tay cô ấy ra.

"Trương Nguyên Kỳ xứng đáng nhận những gì anh phải nhận, anh ta tạo nghiệt sẽ không chỉ như vậy là xong! Em phạm sai lầm lớn, cho dù thầy có lòng muốn che chở em, cũng không thể ra sức, từ đầu đến cuối giấy không gói được lửa, hôm nay nếu thầy không đuổi em, ngày mai —— tiền cũng được, quyền cũng được, sẽ không chút do dự đập ở trên người những người khác."

Thầy Phạm cúi người, bàn tay chạm vào gương mặt của Quan Diệu, thay cô ấy lau nước mắt, "Em phải suy nghĩ thay cho đàn chị đàn em khác."

Trần Kinh Trập cũng đến gần một bước, nắm thật chặt cánh tay thầy Phạm, "Đàn anh, thật là không còn đường nào khác sao?"

Thầy Phạm đứng lên, đưa lưng về phía hai người bọn họ, suy đi nghĩ lại mới nói: "Rạp hát nhà họ Phạm chỉ là họ Phạm, nó có ông chủ, có quy tắc! Em cho rằng ngài Lương không biết những chuyện hỏng bét này? Ngài Trần không biết? Sắp có thông báo xử phạt Trương Nguyên Kỳ rồi, những năm qua cha mẹ Trần Yên cũng ra không ít sức lực vì để nâng đỡ anh ta đi lên, tuổi đã cao, có thể bị kỷ luật truy cứu trách nhiệm hay không còn chưa chắc chắn, bọn họ đều phải nhận báo ứng, đuổi Quan Diệu ra ngoài đã là công bằng."

Quan Diệu nghe thấy như vậy, sức lực buông lỏng một chút, sống lưng cong đi, ngồi phịch trên đất.

Trần Kinh Trập không tiện nhiều lời, chiều nay cũng khuyên bảo rất nhiều, nhắc tới Lương Quý Hòa, bà ấy cũng biết chuyện này không còn chỗ để thay đổi nữa.

Thẩm Thời Diệc một bên khóc một bên hỏi: "Đuổi Quan Diệu đi là ý tứ của ngài Lương sao?! Vậy chúng ta cầu xin ngài Lương có được không?"

"Im miệng!" Thầy Phạm xoay người mắng, "Em xem ngài Lương là đại thiện nhân gì ư, em lại xem bản thân em là người nào?! Rạp hát nhiều năm không được kiếm tiền, tiền là gió lớn thổi tới sao? Tương lai rạp hát muốn hợp tác với đài truyền hình và Chính phủ, một chút tiếng đồn mạo hiểm cũng không thể giữ lại!"

"..."

Thì ra quyết định của ngài Lương.

Thì ra anh đã sớm biết.

Anh nói "chính nghĩa" và "càng chính nghĩa" chính là kết quả như vậy ư?

Cổ họng Trần Tử Dạ ê ẩm, sau lưng cô dựa sát vách tường, che miệng nghẹn ngào khóc, giống như bị người ta bắt gặp được cũng không sao.

Cô không có lập trường chỉ trích, nhưng so sánh với dự đoán thì cô càng khó chịu, quân lính tan rã.