"Em như vậy thì đi như thế nào."
"... Ngài Lương, có lẽ là nửa đêm tôi đến khách sạn thật sự không thích hợp, nhưng tôi không ngầm thừa nhận, đây là đang gán thêm hàm nghĩa khác." Trần Tử Dạ cố gắng hết sức bình tĩnh, ánh mắt nhìn ra cửa, không muốn ý đối diện với anh, "Muốn đi thì sao cũng có thể về."
Đôi mắt Lương Quý Hòa chan chứa tình cảm, nhìn cô một lát, khôi phục như thường ngày, nhẹ nhàng nói, "Tôi đưa em."
"Không cần."
Lương Quý Hòa không để tâm lời nói này, muốn kéo bàn tay cô xem thử vết thương.
Lại bị Trần Tử Dạ hất phăng ra như bị điện giật, cất giọng từ chối: "Tôi nói không cần!"
Anh tự biết trước đó mình mất khống chế, không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ cô bị kinh sợ, giơ tay lên như thể bị đánh bại, chỉ muốn trấn an cô cho tốt, "Không cần anh đi."
"Không cần anh đi!" sự lễ độ trên gương mặt Trần Tử Dạ không còn. cô ngẩn ra ngay tại chỗ, dùng ngữ điệu không thể tin trả lời: "Ngài Lương, tôi không hiểu qua đêm ở chỗ này được coi là gì nữa, tôi về rạp hát thì ăn nói sao với thầy đây, ngài cân nhắc thay tôi những chuyện này bao giờ chưa?"
"Tôi không cần em ăn nói."
"Vâng —— toàn bộ rạp hát cũng là của ngài, ngài không cần cho bất cứ ai tình cảm và thể diện cả, nhưng nếu ngài cho một chút là giống như sự ban ân to bằng trời. Ngài nhíu mày thì trên dưới rạp hát cũng phải suy nghĩ nửa đêm, e sợ thất lễ với ngài nơi nào đó. Ngài nhìn ai nhiều hơn một chút thì người đó giống như cao hơn người khác một bậc trong một đêm."
Trần Tử Dạ nghẹn ngào hít một hơi, "Nhưng tôi không phải thế! Tôi nhát gan, tôi không có tiền đồ, có lẽ cả đời tôi hát cũng không thể trở thành tên tuổi nổi tiếng được. Nhưng từ nhỏ tôi chưa từng nghĩ là nhờ vào bất cứ ai cả, tôi không phải là thú cưng ném một cục xương, vui vẻ rồi thì sờ đầu tôi, muốn tôi là có thể mang tôi về nhà!"
Trần Tử Dạ nói một hơi, trước giờ chưa nói nhiều lời nói như vậy, cho dù ở trong rạp hát nhiều năm như vậy, cô cũng không như vậy.
Từ nhỏ đã lớn lên trong đám con gái, bất cứ động tác, ánh mắt nào cũng có thể bị xuyên tạc thành tám ý nghĩa khác nhau, thầy lại quen giáo dục tất cả mọi người, "chỉ có một vai diễn trên sân khấu", nếu nói không tủi thân, đó là không thực tế.
Từ nhỏ Trần Tử Dạ đã không nói nhiều, không nhiều chuyện, thà nói là nhát gan, chi bằng nói là phía bên kia là bóng tối, ngược lại là ánh sáng chói loà
Cô không tin tưởng và chấp hành lời nói của thầy, cô đồng tình, con người dĩ nhiên là có thể ngoan ngoãn thoải mái không cần che giấu tham vọng của mình. Nhưng cô không đồng ý rằng chỉ khi trở thành diễn viên ưu tú mới có thể đứng ở trên cao, và vẻ đẹp đó không thể tả. Giống như năm đó giáo viên công tác vùng sâu vùng xa đã nói có lẽ phái nữ bởi vì tự do sẽ trở nên rộng rãi và xinh đẹp
Nói xong những lời này, cô lập tức cảm thấy có chút sảng khoái, giống như nỗi bất bình mà cô phải chịu đựng khi ở cạnh Lưu Quế Vũ lúc chiều cùng được trút xuống.
Trần Tử Dạ không xoay người mà đi ra ngoài, lúc đi ngang ghế sofa thì kéo áo phao lông vũ của mình, sức lực quá lớn, chiếc áo quét qua mặt bàn rồi một chuỗi âm thanh loảng xoảng vang lên, bầu không khí giống như ngừng trệ đỉnh núi đóng bang quanh năm vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, hóa thành một cọng lông như cây kim mà đâm giữa đáy lòng Lương Quý Hòa.
Cũng khiến cho Trần Tử Dạ sợ hết hồn, không nén nổi mà á một tiếng.
Ở trong mắt người trưởng thành, động thủ càng giống như một loại khiêu khích nóng nảy.
Lương Quý Hòa kéo cánh tay của cô, không làm động tác khác nữa, ánh mắt vô cùng âm trầm, đè nén tức giận hỏi, "Có bị thương không."
Trần Tử Dạ qua loa lau mặt, tâm trạng ứ đọng, nhưng đã bình phục rất nhiều so sánh với trước, "Không cần ngài bận tâm."
"Trần Tử Dạ!" Đây giống như là lần đầu tiên Lương Quý Hòa gọi cả tên lẫn họ của cô, vừa nóng nảy vừa tàn nhẫn giống như một loại cảnh cáo.
Trần Tử Dạ lười ngẫm nghĩ, việc đã đến nước này, còn có gì có đắc tội hay không chứ. Anh luôn là bất định như vậy, người khác có thể đón ý nói hùa hay không thì cô không biết, nhưng cô không thể, cô cũng không muốn. Người như anh, nói không có sức hấp dẫn, đó nhất định là giả.
Một giây kế tiếp sau khi thất thần, Trần Tử Dạ thuyết phục bản thân, người như anh có sức hấp dẫn nguy hiểm, đây nhất định là thật.
"Có phải tôi đối với em quá tốt rồi không, mới khiến cho em chà đạp tấm lòng của tôi như vậy."
Trước giờ cô không phủ nhận sự thiên vị trong quá khứ của Lương Quý Hòa đối của cô, ban đầu cô lấy mối quan hệ của mình và Khương Như Đinh là lý do, thuyết phục bản thân Lương Quý Hòa làm mọi chuyện chỉ để chiếu cố, mong cô không phụ kỳ vọng của mẹ anh.
Trong đêm lúc các cô gái trò chuyện với nhau, cô từng không chỉ một lần chợt nhớ đến anh.
Mai Đinh thích theo đuổi thần tượng, nói thích một người thì sẽ muốn cùng với anh ấy trở nên tốt hơn; Quan Diệu thích phim thần tượng, cô ấy nói người cô ấy thích nhất định phải là một anh hùng cái thế, giải cứu cô ấy lúc nguy nan; Thẩm Thời Diệc thích xem ca kịch, cô ấy nói thứ đồ như tình yêu này, quân tử phong lưu là lãng mạn nhất, không xem trọng sự việc là vững vàng nhất.
Cô không nói gì cả, đáy lòng lại có một chút vui vẻ thầm lặng.
Những chuyện lãng mạn trừu tượng này, dường như cô có thể tìm thấy tất cả sự phản chiếu ở trên người của một người cụ thể.
Cái này có phải gọi là thích hay không?
Cô không biết, cô chưa bao giờ nói với những chuyện này.
Không biết hàn huyên tới cái gì, không biết đang nói ai.
Mai Đinh nói không phải, "Bởi vì mỗi một người đều thích người như vậy, con người cuối cùng cũng sẽ thích người có linh hồn trái ngược nhau, nhưng thực tế là tương tự nhau."
Thẩm Thời Diệc trầm ngâm chốc lát, rất đồng tình, chỉ vào Trần Tử Dạ mà nói, "Khó trách em thích Dư Tiều, em giống cậu ta, đều hướng tới đại học."
Đêm khuya vắng người, lòng như đánh trống, Trần Tử Dạ muốn nói có lẽ cô chỉ thích người như Dư Tiều.
Hoặc là nên nói cô thích rất nhiều người mặc đồng phục học sinh.
Bọn họ luôn nói chuyện ríu rít và cùng nhau tan học, sẽ trò chuyện về những chuyện cô nghe không hiểu, sẽ than phiền bài thi gần đây thật sự là quá biến thái.
Còn sẽ mua một phần xúc xích và McDonald's để ăn, bữa ăn của ai được đưa lên trước thì chia khoai tây chiên của ai trước.
Chuyện này khiến cho Trần Tử Dạ rất hâm mộ, cô không thể ăn những thứ thức ăn dầu mỡ, cũng không biết cái gì gọi là điện tích tương đương không giống nhau.
Cô chỉ có thể giống những cô gái này, buộc đuôi ngựa thật cao, sử dụng dây buộc tóc đơn giản nhất.
...
Trần Tử Dạ không phải là không biết những chuyện này.
chỉ không thể vượt qua điểm mấu chốt tàn phá bừa bãi vừa rồi, che cổ của bản thân nói: "Cái tốt của ngài chính là như vậy sao..."
"Tôi khinh thường lấy cớ uống say." Giọng nói của Lương Quý Hòa trầm xuống, ánh mắt rơi trên tay cô, sau đó cau mày nhìn áo phao lông vũ trước người cô vẫn nhỏ giọt rượu vang, "Em có thể tức giận, nhưng đừng làm khó dễ bản thân mình."
Trần Tử Dạ kéo khóe miệng, đến gần rồi cười khổ, "Ngài Lương... ngài uống say rồi, là ngài ăn quen sơn hào hải vị, càng muốn làm khó dễ tôi."
"Tôi không phải là uống say." Lương Quý Hòa cảm thấy anh điên rồi.
Lái xe ngàn dặm đuổi về chỉ vì tặng cô một cây mai vàng.
Tám năm qua, anh không can thiệp bất cứ công việc lớn nhỏ nào của rạp hát, e sợ truyền thông hóng hớt viết bài đăng bậy bạ, dư luận làm chậm trễ danh dự của cô gái cả rạp hát, không cho phép thầy Phạm tuyên bố người đầu tư sau màn chân chính với bên ngoài, không có hứng thú với đống phụ nữ dù chỉ là nửa điểm.
Anh nhiều lần bỏ về trong buổi hội nghị quan trọng, lần nữa đánh vỡ nguyên tắc của anh là không xen lẫn bất cứ cảm xúc cá nhân vào công việc, chỉ vì một cuộc gọi nói rằng cô đang khóc, anh căn bản không tin lời giải thích lấp lửng đó, nhưng vẫn không nhẫn tâm để cô lại một mình.
Anh không tin thần linh, không cầu xin trôi chảy, chỉ cầu xin Bồ Tát hoàn thành tâm nguyện của cô bé bên cạnh mình.
Mấy thập kỷ, cuốn sách được lật đi lật lại, đoạn đường đã đi qua vô số lần, vô số lần dồi dào hứng thú vật lộn với thiện ác.
Nhưng thất bại thảm hại trước mặt một cô gái.
... Từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ coi mình là người đầu tư sau màn không thể đắc tội ư?
Thì ra ở trong mắt cô, sự yêu thích của anh không phải là sức lực để xem thế giới này một cách mênh mông hơn.
Mà là một loại cám dỗ trông có vẻ miễn phí, mọi chuyện này đều là vì để nuôi dưỡng sự dịu dàng của cô.
Lương Quý Hòa lạnh lùng cười, cười bản thân tuổi đã cao mà chơi trò trái tim chân thành gì đó nữa, "Chú Lâm sẽ đưa em về."
Trần Tử Dạ không mở miệng nói chuyện, ở dưới áo phao lông vũ hai tay cô siết chặt rồi lại thả ra, cô xoay người mở cửa, dừng chân, quay lại dùng giọng nói còn chán chường hơn cả anh: "Bình thường tôi vô tình đạp phải đuôi chó thì cũng sẽ xin lỗi nó."
... Nó mới có thể làm lành với tôi.
Dĩ nhiên Lương Quý Hòa nghe hiểu cô đang nói gì, cổ họng đắng ngắt, cơn say đã hoàn toàn biến mất, giống như sự bừa bãi đầy đất, bình rượu vang bể tan tành, thược dược trắng bên cửa sổ nở rộ tối nay mà không giải thích được, vẻ đẹp không hợp thời, một lần nữa anh phủ lên vẻ mặt khéo léo, "Còn quan trọng không?"
Cánh cửa dùng sức đóng lại, được trang bị giảm rung, một tiếng ngột ngạt vang lên, nghe qua còn tệ hơn cả tâm trạng của Trần Tử Dạ.
—
Tin tức Quan Diệu rời rạp hát được tuyên bố vào một tuần sau.
Ngày đó là ngày có kết quả thi vòng hai, thầy Phạm theo lệ cũ đặt một bàn cơm, kêu thêm Trần Kinh Trập và Trần Trì Vũ.
Người biết chuyện đều trầm mặc, nghe thầy Phạm tuyên bố Quan Diệu không cách nào gánh vác được nhiệm vụ diễn luyện cường độ cao bởi vì nguyên nhân cơ thể, tự nguyện lựa chọn rời rạp hát, chờ cơ thể điều chỉnh thích hợp xong sẽ đi đến công ty điện ảnh và truyền hình dưới trướng Lương Thị nhậm chức.
Người được lựa chọn vào vòng cuối của hạng mục "Mộng Cũ Sắc Mới" cũng được quyết định rồi, tổng hợp sự cân nhắc của đa số giám khảo chuyên nghiệp, Mai Đinh, Thẩm Thời Diệc, Hạnh Như và Trần Tử Dạ đều được liệt vào danh sách, hơn nữa tuân theo nguyên tắc công bằng tự nguyện cạnh tranh, lần tuyển chọn nhân vật nữ chính này cuối cùng không có người trúng tuyển, không phải bổ sung dần nhân vật quan trọng khác nữa.
Trừ việc Quan Diệu vắng mặt, tùy vào tình hình mà nghe theo sự hướng dẫn của thầy Phạm và Trần Kinh Trập.
Giọng điệu của thầy Phạm giống thường ngày, lúc gặp khách luôn nhiệt tình như vậy, Trần Tử Dạ liếc sang ông ấy, thấy ông ấy không giống như là đang diễn.
Đại khái là giống mình, không hề tìm hiểu ẩn tình sau lưng chuyện "nhậm chức".
Trần Trì Vũ bảo mọi người thả lỏng, vì để không mất sự công bằng, hoà giải mà nói những người khác cũng có thể cân nhắc tình huống thực tế, công việc trước mắt có thể kết hợp với hí khúc truyền thống cũng không phải là chỉ có những chuyện trên sân khấu, chỉ điểm đến đây thì ngừng, không muốn khiến cho thầy Phạm nghe mà không thoải mái.
Thầy Phạm nói: "Được, chờ ngài Lương đến rồi thì có thể mở tiệc rồi! Trên dưới rạp hát chúng tôi phải cung kính với các anh một ly!"
"Không cần chờ cậu ta, gần đây cậu ta vừa làm việc là mười mấy tiếng, không rảnh tới đâu." Lúc Trần Trì Vũ nói chuyện thì nhìn sang Trần Tử Dạ, quả nhiên cô nhìn chằm chằm đĩa ăn trước mắt, mất tự nhiên chớp mắt, "Vả lại cậu ta đến rồi cũng không ăn nổi, một người không uống rượu, hiếm khi uống một lần, dạ dày hỏng mất rồi."
"Ôi chao, vậy có nghiêm trọng không?" Thầy Phạm vội vàng hỏi.
"Không sao, không cần quan tâm, con người cậu ta đó hả, chỉ như vậy thôi, công việc quan trọng nhất, không yêu quý bản thân nhiều." Lúc Trần Trì Vũ nói chuyện, ánh mắt đúng lúc đối diện với Trần Tử Dạ rồi chợt lóe lên, anh ta tiếp tục nói, "Vả lại hôm nay cậu ta có chuyện quan trọng phải làm."
Thầy Phạm không tiện tiếp lời, nghe Trần Trì Vũ sắp xếp, kêu người phục vụ mang thức ăn lên.
Trần Tử Dạ không có khẩu gì vị, luôn cắm đầu gắp mấy củ cà rốt ướp, nước miếng cũng chua.
Thẩm Thời Diệc lấy cùi chỏ đụng cô, "Cậu không thoải mái sao."
"... Có một chút, mấy ngày nay cổ họng luôn có chút đau."
"Nếu không thì cậu về trước đi." Thẩm Thời Diệc nói, "Cậu về tìm Hạnh Như nhé, mỗi ngày cậu ta đều nấu các loại trà trái cây, cậu phải uống một chút. Tớ thấy tuần này cậu luôn mất hồn lúc huấn luyện, tớ xem thời tiết rồi, tuần này lại có bão tuyết, cậu chú ý giữ ấm."
"... Được, cảm ơn, tớ không sao."
"Khách sáo cái gì, cậu đi đi, thiếu cậu thì thầy giáo cũng không thèm để ý, tớ phải ở lại." Thẩm Thời Diệc tiến tới bên tai cô, nhỏ giọng nói, "Nếu không tớ theo cậu về, nhưng nghe nói Trần Trì Vũ độc thân, tớ phải ở lại uống mấy ly."
Nói xong giảo hoạt cười với Trần Tử Dạ.
Trần Tử Dạ cũng miễn cưỡng nặn ra nụ cười, khẽ gật đầu, "... Vậy tớ về trước, thầy hỏi thì nói tớ không thoải mái."
"Mau đi đi, ông ấy cũng không rảnh quản cậu đâu."
Trần Tử Dạ cầm quần áo lên, giả vờ muốn đi đến phòng vệ sinh, tự nhiên đứng dậy rời đi.
—
Quay lại rạp hát, chú Dương đã chờ đợi ở trong phòng văn thư đã lâu, vừa nhìn thấy Trần Tử Dạ quay về, ông lập tức gõ vào kiếng, "Bé Tử Dạ."
"Chú Dương, chào buổi tối."
"Cuối cùng con cũng về rồi, chú chờ rất lâu rồi, đang sầu không tìm được cơ hội lấy tiền cho con."
Trần Tử Dạ chần chờ đến gần một bước, "... Tiền gì."
"Dư Tiều cũng nói với chú rồi, chuyện mẹ kế của con đòi tiền." Chú Dương che miệng, nhẹ nhàng đập hai cái, "Đều là chú ép Dư Tiều nói, ngày đó nhìn thấy mẹ kế con và đứa em trai lưu manh kia đến, chú quả thực không yên tâm, lo lắng con chọc phải người xấu gì đó."
"Cảm ơn chú Dương, con không trách chú."
"Vậy con cầm đi, chỗ này có năm ngàn đồng, là chú và Dư Tiều gom góp được."
Chú Dương còn chưa lấy túi văn kiện, đã bị Trần Tử Dạ xua tay từ chối, "Con không thể cầm được! Chú Dương... con rất cảm ơn chú."
"Cầm đi, chú ăn uống ngủ nghỉ ở trong rạp hát, cũng không chi tiêu gì." Chú Dương không tiện nhét vào tay cô, trực tiếp nhét vào túi cô, "Chú cũng chỉ thêm một ngàn đồng hơn, chủ yếu là học bổng và tiền mừng tuổi của Dư Tiều mấy năm nay."
"... Vậy con càng không thể cầm được."
"Vậy con giữ lại rồi trực tiếp trả lại cho nó đi, chú làm việc giúp nó, hiện tại nó đi học tự học rồi, chuyện của người tuổi trẻ các con thì tự các con nói đi."
Chú Dương nói xong thì quay lại phòng văn thư, ngồi xuống rồi giả vờ xem điện thoại di động, dáng vẻ bề bộn nhiều việc.
"Con không lạnh." Trong lòng Trần Tử Dạ cảm thấy ấm áp, cô đứng ngay tại chỗ, cúi đầu nhìn túi văn kiện kẹp trong tay, rất cảm kích nói: "Chú Dương, thật sự rất cảm ơn chú, ngày mai con mua bánh xốp cho chú ăn... Số tiền này con sẽ trả lại Dư Tiều."
Chú Dương cười xua tay với cô, bảo cô đi vào, "Đừng đứng nữa, mau về đi, trời lạnh thế mà."
—
Trần Tử Dạ quay về rồi đi ngủ rất sớm, mấy ngày trước ngủ không được ngon giấc, giống như muốn ngủ một giấc thật sâu để bù lại.
Ngày thứ hai trên đường đi đến rạp hát, đi qua mảnh sân, thật xa là có thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta đang trồng một cây mai vàng, khom người rồi giẫm giẫm trên nền đất, không nhẫn nại mà dùng sức, không hề biết nặng nhẹ trực tiếp thả xuống đất. Đây là một cây mai vàng đã nở rộ, nhiều trắng ít đỏ, mai như tuyết, tuyết tựa như người, dính sự trần tục khắp nơi.
Không phải bước chân Trần Tử Dạ không có chần chừ, nhưng chỉ mấy giây cô biết không phải người mà cô dự đoán.
Không thể tránh né, Trần Tử Dạ đi qua, nhẹ giọng chào hỏi, khoảng cách đang đứng cũng không gần, "Thầy Trần, chào buổi sáng."
Cô không quen kêu người nào đó là ông chủ, Tổng giám đốc nào đó cho lắm, luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Trần Trì Vũ vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đến là cô, "Là Trần Tử Dạ à! À, tôi cố ý chọn một ngày lành tháng tốt đến trồng cây."
"À..."
Anh ta đứng lên, giữa trán có một chút mồ hôi hột, hai tay đặt ở trên xẻng, nhìn cô rất lâu, mới giả vờ thần bí nói: "Cây này cũng không bình thường, là tôi cố ý xin của thầy trụ trì Thanh Tịch Tự, nói là có liên quan đến Đường Huyền Tông, linh nghiệm lắm!"
Nói đến đoạn được chọn trong “Trường Sinh Điện”, Trần Tử Dạ tiếp lời thêm vài câu, "Dạ, Đường Huyền Tông ngủ tại Thúy Hoa Tây Các vào buổi đêm, sai người đạp tuyết tìm mai ngoài ngàn dặm."
Trần Trì Vũ nhướng mày nhìn cây mai vừa trồng xong, hấp dẫn sự chú ý của Trần Tử Dạ, dáng vẻ có chút đắn đo, "Như vầy à? Vậy tôi không biết rồi, chẳng qua là chuyện này không quan trọng, đại sư trụ trì nói với tôi, nói mai trắng là Đường Huyền Tông tự tay trồng trong Thanh Tịch Tự..."
Giữa chân mày Trần Tử Dạ thoáng gom lại, nhớ đến có một đoạn như vậy trong hí văn.
Khác với sự sủng ái lâu dài của Dương Quý Phi, giữa Mai Phi và Đường Huyền Tông, trừ tình cảm cũ và niềm vui mới thì còn có mấy phần sinh tử và tình nghĩa cùng nhau trải qua.
Thuở nhỏ tài hoa của Mai Phi trác tuyệt, không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa, có cái nhìn sâu rộng về chế độ thống trị của đát nước lúc bấy giờ. Trước khi An Lộc Sơn tấn công, từng vô số lần can gián Đường Huyền Tông, nhưng vì có Dương Quý Phi cản trở, cuối cùng vì nước mà chết.
Người đời đều biết, cưỡi ngựa ngàn dặm chỉ vì một nụ cười có vợ lẽ, Đường Huyền Tông dùng quả vải Lĩnh Nam dỗ dành Dương Quý Phi vui vẻ, nhưng không ai nhớ một đêm gió thổi mai trắng đầy quan san.
Tặng quả vải quý giá chẳng qua chỉ chết một thiên lý mã, nhưng phẩm loại mai trắng này là thứ mà tìm ở chỗ có tuyết ngoài quan san ngoài ngàn vạn dặm thì cũng không tìm được một hay hai cây.
Nghe đồn Đường Huyền Tông không hề mượn thứ này để đổi lấy một tiếng cười của Mai Phi, ngược lại là lúc nghe tướng quân nói trân quý như thế nào, thì nghĩ đến Mai Phi cao ngạo thanh cao, suy xét đến tâm tư bà thuần khiết, nghe đồn ngay đêm đó tự tay trồng ở trong Thanh Tịch Tự, dùng để nhắc nhở bản thân ông.
Giữa chân mày Trần Tử Dạ thoáng gom lại, nhìn chằm chằm mai vàng, bàn tay không nhịn được sờ cành khô, "Vừa là Đường Huyền Tông hối hận, cũng là ý muốn trong lòng."
"Dĩ nhiên không phải cây này!" Trần Trì Vũ thờ ơ chỉ vào nó, "Chẳng qua là buội cây này là cây đầu tiên nở hoa của năm nay! Điềm tốt đấy!"
"Vâng... vậy tôi không làm phiền ngài nữa."
"Được, em đi làm việc đi. Dù sao cũng là cây xin từ Thanh Tịch Tự, đã từng ước nguyện, làm phiền các em chăm sóc thêm nhé!"
"Vâng."
Trước khi Trần Tử Dạ đi còn không quên khẽ gật đầu nói tạm biệt với anh ta.
"À đúng rồi!"
Trần Tử Dạ nghe tiếng, xoay người hỏi anh ta sao thế.
Trần Trì Vũ chỉ vào gara cách đó không xa, cô thuận theo nhìn sang, chỉ nhìn thấy trước cửa có thêm một căn nhà cho chó hình dáng lều vải.
"... Đây là?"
Trần Trì Vũ lại bắt đầu qua loa xúc đất, thế nào cũng phải tự tay trồng, "À, là một con chó lớn màu vàng, bạn bè."
Cô nhớ lại lần gần đây nhất nghĩ đến con chó lớn màu vàng vẫn là đêm ăn sủi cảo.
Cô và Lương Quý Hòa tán gẫu về chuyện lý thú khi còn bé, cô nói cô yêu mến chó lớn màu vàng
Trần Tử Dạ vô thức lắc đầu, ngăn không cho bản thân suy nghĩ thêm, thừa dịp ánh mắt của anh ta cũng ở trên nhà mèo.
Trần Trì Vũ nói, "Con này thì các em cũng hỗ trợ nuôi một chút đi."
"... Vâng." Trần Tử Dạ suy nghĩ một chút, bạn bè của Trần Trì Vũ chắc hẳn cũng không giàu thì sang, lo lắng khác với phương pháp nuôi dưỡng không kén chọn thức ăn trước kia của cô, nghiêm túc hỏi một chút, "Vậy thức ăn cho chó là gì... trước kia bạn bè của anh có yêu cầu nhãn hàng cố định không?"
"Không, tùy tiện nuôi, em coi như là chó của em."
"... Được."
"Đi làm việc đi, cố gắng lên!" Trần Trì Vũ đột nhiên nghĩ đến cô đã vào vòng cuối, giơ ngón tay cái với cô, "Tôi thấy em đã vào vòng cuối rồi! 'Mộng Cũ Sắc Mới' của chúng ta vẫn chuẩn bị đầu tư không ít tiền, em cố gắng lên, vẫn có vô cùng nhiều người tuổi trẻ cảm thấy hứng thú với phong cách Trung Quốc đấy."
"Được, cảm ơn ngài."
Trần Tử Dạ khẽ gật đầu, lễ phép cười cười với anh ta.
Yên tĩnh trong chốc lát, cô đang suy nghĩ có phải Lương Quý Hòa cũng biết cô vào vòng cuối rồi hay không.
Cô muốn hỏi... vòng cuối các anh có đến cùng thầy để cùng làm giám khảo không.
Nhưng cô mím môi, cuối cùng vẫn trầm mặc không mở miệng.