Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 102: Rời núi hàng yêu (1)


Người dịch: Sơn Tùng

Biên: Xiaooo

Phương Nguyên bấm tay tính toán, thời gian mà hắn rời khỏi Thái Nhạc thành cũng đã hơn ba năm.

Ba năm trôi qua, hắn đã biến từ một đệ tử nhà nghèo đứng đầu Tiên Bảng trở thành đệ tử chính thức của tiên môn. Bình thường, sinh hoạt trong tiên môn khiến hắn rất thoải mái thế nên không cầu mong điều gì khác, không có lúc nào nhớ về thành Thái Nhạc. Mãi cho đến hôm nay, vô tình nhìn thấy ngọc giản nhiệm vụ của Phù Chiếu đại điện, hắn mới chợt nhớ lại quãng thời gian mình sinh sống và trải nghiệm tại thành Thái Nhạc. Điều này khiến hắn hơi xúc động trong chốc lát rồi trầm tư suy nghĩ một lúc. Sau đó hắn thu lại ngọc giản rồi nói lời cảm ơn với vị đệ tử quản sự kia.

“Nếu Phương sư đệ đã nhận nhiệm vụ thì nên về chuẩn bị kĩ lưỡng đi.”

Vị đệ tử quản sự cười cười rồi tiếp tục làm việc của mình, còn Phương Nguyên trở về phòng, lấy ngọc giản ra xem thật kĩ.

Những thông tin mà ngọc giản cung cấp rất đơn giản, núi Ngọa Ngưu ở phía nam thành Thái Nhạc có xuất hiện yêu ma từ nửa năm trước. Chúng rất hung ác và điên cuồng, thường xuyên ăn thịt người, khiến cho núi Ngọa Ngưu vốn trước kia tấp nập người xe qua lại giao thương buôn bán lại biến thành một ma vực không ai dám bén mảng đến gần. Thành chủ của thành Thái Nhạc là Lữ Mai Am đã vài lần phái quân đội đi trừ yêu diệt ma nhưng do yêu ma quá mạnh mẽ nên chẳng những không diệt trừ được mà không ít quân lính đều bị chúng ăn thịt. Lữ Mai Am rơi vào đường cùng nên phải gửi thư về Thanh Dương tông, thỉnh cầu tiên môn phái đệ tử đến núi Ngọa Ngưu trừ yêu, giúp cho nhân dân thành Thái Nhạc được sống yên ổn.

Hàng yêu phục ma vốn là bổn phận của tiên môn nên Thanh Dương tông tất nhiên sẽ không thoái thác, đáp ứng thỉnh cầu của Lữ Mai Am ngay lập tức. Thế nhưng, từ những tin tức mà thành Thái Nhạc truyền đến thì những yêu ma kia cũng không lợi hại lắm nên tông môn biến đây trở thành nhiệm vụ cho đệ tử để họ rèn luyện thêm.

“Những yêu ma này không lợi hại lắm, cho nên mặc dù ta nhận nhiệm vụ đi chém giết yêu ma nhưng thực ra mục đích chính vẫn là trở về thăm người thân.”

Trong lòng Phương Nguyên nghĩ như thế rồi bắt tay vào chuẩn bị.

Ngoại trừ một ít hành lý thì trong tay Phương Nguyên còn có hai khối linh thạch không dùng đến nên hắn đổi lấy hai trăm lượng vàng, định bụng lúc trở về sẽ đưa cho thúc thẩm coi như là cảm ơn công dưỡng dục của họ. Nhưng khi nghĩ đến việc Chu tiên sinh sau khi Tiên Tử đường bị đóng cửa đã rời khỏi thành Thái Nhạc, lần này trở về quê cũ chắc là không gặp được người, khiến Phương Nguyên hơi buồn một chút.

Vào buổi sáng sau đó ba ngày, vốn đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ nên Phương Nguyên đến chờ ở Tiểu Trúc phong từ sớm để cùng xuất phát với những người khác cũng nhận nhiệm vụ trảm yêu trừ ma. Bây giờ, bọn hắn đều là những đệ tử tiên môn chưa thực hiện nhiều nhiệm vụ cho nên tiên môn sẽ không để cho ai một mình thực hiện nhiệm vụ diệt trừ yêu ma mà thông thường sẽ đều do đoàn đội từ ba đến tám người tập hợp để cùng tiến hành.

Vào lúc này, pháp chu của tiên môn đã đợi sẵn ở trước cửa điện nhưng vẫn có nhiều đệ tử chưa đến.

Phương Nguyên cũng không nóng lòng, ngồi xếp bằng ở trước mặt pháp chu, yên lặng chờ đợi.

“A, trước đó ta có nghe nói rằng ngươi muốn đồng hành cùng chúng ta. Hóa ra là thật…”

Chỉ một lúc sau, bên tai Phương Nguyên có tiếng gió truyền đến. Đó là một thanh âm tựa như cười nhưng không phải cười.

Phương Nguyên ngoái đầu lại thì nhìn thấy bốn người đang bay từ trên dốc núi xuống. Đi đầu là hai người, một thì mặc một bộ quần áo trắng muốt không vương một hạt bụi, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, khí thế rất uy vũ, chính là Kỳ Khiếu Phong. Người còn lại thì mặc váy màu xanh, dáng vẻ cao gầy mà yểu điệu, trong khá xinh đẹp nhưng hai đầu lông mày lại khiến người ta cảm thấy có vẻ cay nghiệt, không phải Ngô Thanh thì còn ai vào đây nữa?

Người vừa cất tiếng có dáng người mập mạp, khuôn mặt thì hung hăng. Hắn chính là một thành viên của Thanh Phong thi xã được Kỳ Khiếu Phong sáng lập. Lúc này, vừa gặp Phương Nguyên, hắn đã cười nói:

“Lần này đi ra ngoài hàng yêu, không biết Phương sư đệ định dùng thứ gì để đánh yêu ma đây?”

“Bản thân là đệ tử tiên môn nên trảm yêu trừ ma là bổn phận, chỉ cần cố hết sức là được.”

Phương Nguyên liếc nhìn tên mập kia thì nhận ra ngay kẻ này họ Hồng, vẫn thường được mọi người gọi là Hồng mập mạp. Tư chất của kẻ này cũng không cao, mãi nửa năm trước mới thông qua được Tiên Bia Lục Vấn để lên núi nhận truyền thừa Thanh Dương Tứ Pháp. Thế mà không ngờ hôm nay hắn lại dám chế giễu mình. Trong lòng Phương Nguyên chán ngán nên chỉ đáp qua loa một câu, sau đó từ từ đứng lên. Lúc này, hắn nhìn thấy từ đằng xa có ba người đi về hướng của Kỳ Khiếu Phong.

“Kính chào Kỳ sư huynh, lần này đi ra ngoài để trảm yêu trừ ma, mong Kỳ sư huynh chiếu cố!”

Phương Nguyên cũng nhận ra ba người mới tới này. Người cầm đầu chính là Tiểu Kiều sư muội, hai người khác là thành viên của Thi Kỳ xã giống như nàng. Thái độ của ba người rất khách khí, vừa đến đã hành lễ với Kỳ Khiếu Phong.

Kỳ Khiếu Phong cười ha ha, nói:

“Tiểu Kiều sư muội khách khí rồi. Lần này nhận phù chiếu tiên môn đi ra ngoài, các chấp sự đều giao trọng trách lãnh đạo cho ta khiến cho ta cảm thấy áp lực nặng như núi. Kỳ mỗ không dám chủ quan, đến lúc tiến hành nhiệm vụ mong các vị giúp đỡ lẫn nhau!”

“Sao Kỳ sư huynh lại khách khí như vậy. Trong số chúng ta, tu vi của huynh là cao nhất mà Tam Nguyên Ngự Kiếm Quyết lại có uy lực vô cùng. Thực lực của huynh mạnh như thế, nếu không để huynh lãnh đạo thì ai có thể đảm đương được trọng trách này? Lần này nhận nhiệm vụ đi ra ngoài trảm yêu trừ ma dù chỉ là một việc nhỏ nhưng cũng có nguy hiểm nên phải cần cao thủ như Kỳ sư huynh lãnh đạo. Chúng ta chỉ đi theo hưởng ké chút thành quả mà thôi!”