Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 105: Thiên kiêu trở về (2)


“Bái kiến phụ thân đại nhân. Hài nhi đi vào tiên môn nên không thể hầu hạ tận hiếu với người, làm phụ thân phải chịu khổ rồi…”

Sau khi Kỳ Khiếu Phong hạ xuống đất thì hành lễ với thành chủ rồi tiến lên một bước, quỳ trước mặt Kỳ tướng quân.

“Ha ha, con ta nói gì vậy. Cố gắng tu hành cho tốt, trảm yêu trừ ma mới là điều nên làm.”

Kỳ tướng quân đỡ nhi tử của mình dậy, trong lòng không kìm nổi sự vui mừng, khuôn mặt vốn bình thường âm trầm nở một nụ cười khó thấy.

Thành chủ và những quý tộc khác nhìn thấy thế thì hâm mộ vô cùng. Mọi người nói chuyện ầm ĩ, khen không dứt miệng.

Dân chúng trong thành thấy nhiều tiên nhân giáng trần như thế, hơn nữa còn có nhi tử của Kỳ tướng quân thì đều cảm thấy bao lo sợ thường trực cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Dù sao mọi người đến đây đều là kỳ tài tu luyện của tiên môn, yêu ma trên núi chắc sẽ không thể sống yên ổn. Đến cả việc mấy lần Kỳ tướng quân vào núi chém giết yêu ma thất bại cũng được mọi người bỏ qua.

Trong bầu không khí náo nhiệt này, Phương Nguyên lặng lẽ nhảy từ pháp chu xuống dưới.

Trong đám người cũng có kẻ nhìn thấy hắn, thần sắc trở nên cổ quái, lưỡng lự không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không.

Trong mắt bách tính của thành Thái Nhạc, Phương Nguyên là một người rất đặc biệt.

Hắn đã từng là thiên tài nổi danh mà mọi người tại thành Thái Nhạc đều biết, nhận hết tất cả những lời ca tụng. Thế nhưng về sau hắn lại rơi xuống đáy vực, bị đối xử lạnh nhạt. Nhưng chẳng ai nghĩ được rằng chỉ sau ba năm hắn thực sự có thể làm nên chuyện tại tiên môn, lấy thân phận tiểu tiên nhân trở về?

Nhất thời, mọi người không chỉ cảm khái mà còn có chút kính sợ.

“Phương hiền chất, ngươi quay về rồi, sao không nói trước với chúng ta một tiếng?”

Lúc này, có một thanh âm hơi có chút kinh ngạc vang lên, chính là của Lữ thành chủ. Bây giờ hắn mới nhìn thấy Phương Nguyên. Trước đó đã sớm có tin tức rằng Kỳ Khiếu Phong sẽ trở về hàng yêu, cũng vì thế mà Kỳ gia mới chuẩn bị tươm tất. Nhưng việc Phương Nguyên trở về thì hoàn toàn kín tiếng, ngay cả Lữ thành chủ cũng chỉ mới nhìn thấy hắn.

“Ta mới chỉ nhận phù chiếu ba ngày trước, có chút thất lễ, mong thành chủ lượng thứ.”

Phương Nguyên vốn định lặng yên lẩn qua đám người để về nhà nhưng thành chủ đã nói thế thì hắn đành phải đứng yên tại chỗ.

“Tới đây, tới đây!”

Lữ Mai Am cười tươi rói đi đến chỗ Phương Nguyên, hai tay nắm chặt lấy tay hắn, đánh giá Phương Nguyên từ trên xuống dưới:

“Quả nhiên lão phu không nhìn lầm người. Ngươi vốn là thiếu niên thiên tài, chẳng qua chỉ gặp trắc trở nhất thời mà thôi chứ nếu không đã có thể một bước lên mây. Ha ha ha, ngươi vào tiên môn chưa đầy một năm mà đã biến từ tạp vụ trở thành đệ tử chính thức, quả là phúc của thành Thái Nhạc chúng ta. Chuyện vui lớn như thế mà ngươi không hề nói cho chúng ta, may mà Tâm Dao có nhắc đến trong thư nên ta mới biết được…”

“Ách…”

Phương Nguyên không ngờ được rằng thành chủ lại nhiệt tình như thế, cười lúng túng một tiếng. Mà sau khi hắn nghe Lữ Mai Am giãi bày, trong lòng hơi có chút kinh ngạc. Rõ ràng việc mình vào tiên môn cũng không phải là bí mật gì, tại sao Lữ thành chủ phải đợi đến lúc có thư của Lữ Tâm Dao mới biết được? Chẳng lẽ sau khi Chu Thanh Việt trở về thành Thái Nhạc không nhắc đến chuyện này?

Tuy vậy, lúc này hắn không tiện hỏi, đành cười nói mấy lời khách khí với thành chủ.

“Ha ha, lão phu sớm đã biết được rằng Phương tiểu thiếu gia là rồng phượng trong loài người, sớm muộn cũng sẽ có ngày hôm nay!”

“Rất không tồi. Lão phu nghe nói Phương thiếu gia vốn là tạp dịch nhưng thi đỗ vào tiên môn. Việc này so với được tuyển trực tiếp lại càng khó khăn.”

Thấy Lữ thành chủ hàn huyên với Phương Nguyên, các quý tộc khác cũng nhao nhao tới chào hỏi.

Khi một đám người vây quanh Phương Nguyên hỏi han tâm sự thì không khí bên người Kỳ Khiếu Phong trở nên vắng lặng hơn chút. Đám người Tiểu Kiều sư muội che miệng cười, nhìn Phương Nguyên lúng túng xã giao. Còn Ngô Thanh thì sầm mặt lại, lẩm bẩm:

“Một đám nhà quê không có kiến thức. Không ngờ lại coi một tên phế vật thành bảo bối. Chẳng lẽ bọn hắn hi vọng tên phế vật kia sẽ có thể trừ yêu diệt ma hay sao?”

Nói xong nàng bước lên một bước, dường như muốn quát to. Nhưng Kỳ Khiếu Phong lạnh mặt lại, âm thầm kéo tay nàng, chậm rãi lắc đầu.

Hắn đứng từ xa, mặt không đổi sắc nhìn Phương Nguyên một chút. Khi nghe thấy thành chủ nhắc đến Lữ Tâm Dao, trong lòng hắn dâng trào một loại tình cảm rất phức tạp. Mà loại tình cảm này dường như bao hàm một chút chán ghét đối với Ngô Thanh.

“Không ai nghĩ rằng đứa bé nhà họ Phương lại có bản lĩnh như thế. Ngã xuống bùn lại có thể bò lên!”

Ngay cả Kỳ tướng quân đứng bên cạnh Kỳ Khiếu Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói với quản gia:

“Ngươi về chuẩn bị một chút, trả lại Thanh Liễu điền trang cho Phương gia. Đứa bé họ Phương này lợi hại. Thù này nên giải không nên kết…”

“Trả cái gì mà trả?”

Quản gia còn chưa kịp thực hiện thì Kỳ Khiếu Phong đã nói một câu.

Kỳ tướng quân kinh ngạc nhìn Kỳ Khiếu Phong, không hiểu sao con trai bảo bối của mình lại nói thế?

“Nếu hắn có bản lĩnh thì hãy để hắn tự đòi lại điền trang từ tay ta!”

Kỳ Khiếu Phong buông một câu vu vơ, không thèm để ý đến người khác nữa, quay người đi về phía sảnh trong.