Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 167: Đệ tử chân truyền, không gì hơn thế này (1)


Từ lúc mới bắt đầu quyết định xông trận, Phương Nguyên đã luôn nghẹn một hơi.

Mà một hơi này ít nhất cũng phải đi tới điểm cuối, chờ khi thanh kiếm của mình đã được tra vào vỏ kiếm mới có thể buông lỏng.

Vốn tưởng rằng sau khi đánh bại đám người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, mình có thể phun ra một hơi này, lại không nghĩ tới rõ ràng còn có người ngăn cản bản thân mình. Thanh niên mặc áo tím trước mắt thoạt nhìn có chút lạ mắt, chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng, lúc này, một con đường hắn đã đi gần đến điểm kết thúc, chiến ý trong tim cũng đã đạt tới đỉnh phong, mặc kệ ngươi là ai, chặn trước đường của ta thì cứ phải đánh bại trước rồi lại nói!

"Ngươi dám xuất kiếm với ta?"

Lúc đầu thanh niên áo tím chỉ lạnh lùng cười cười, từ trên cao nhìn xuống, muốn răn dạy đám đệ tử Tiểu Trúc phong một phen, không nghĩ tới thanh bào cuồng nhân lại có thể ngay cả một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp huy kiếm chém tới. Hắn lập tức vừa giận cảm khái, còn buồn cười, lông mày dựng lên, nhíu thành hình chữ Xuyên (川), sau đó hắn bỗng vung tay áo, giọng nói nặng nề vang lên: "Cút ngay!"

Ầm ầm!

Dưới một cái phất tay, phong hỏa đều hiện, điên đảo quay cuồng, chỉ một cái phất tay đã ẩn chứa không biết bao nhiêu lực lượng cuồng bạo, như mây đen áp đỉnh.

"Quả nhiên là một cao thủ..."

Lông mày Phương Nguyên cũng nhíu lại, hắn là người biết nhìn hàng, từ một cái phất tay đơn giản của đối phương hắn phát hiện thực lực của đối phương lại có thể cao tới dọa người, tối thiểu cũng phải cao hơn đám người Lệ Giang Hàn một mảng lớn, không chỉ tu vi đã đạt đến Luyện Khí tầng tám trở lên, mà khả năng vận chuyển pháp thuật, chưởng ngự lực đạo cũng đều đạt đến trình độ tinh xảo tỉ mỉ, trong lòng thực sự có chút giật mình, đồng thời còn cảm thấy cấp bách gấp gáp không thể nói được thành lời!

"Không biết người này là ai, lại có thể tới gây sự với ta ngay cửa ải quan trọng này..."

"Hắn cố ý chờ khi ta sắp vọt tới phụ cận Công Đức Thạch Bích mới ra tay ngăn ta, chẳng lẽ hắn muốn mượn ta thành danh lập uy?"

"Bá!"

Trong lòng mau chóng hiện lên mấy suy nghĩ, rất nhanh Phương Nguyên đã xác định được một chuyện!

Bất luận hắn là ai, bất luận hắn đến từ nơi nào, đều phải đánh bại hắn trước rồi lại nói!

Ngay lúc ý nghĩ này xuất hiện, một vòng thanh nguyệt bên cạnh hắn đột nhiên bị tống ra, vừa lúc va chạm với ống tay áo của thanh niên áo tím. Chỉ nghe rắc rắc phần phật một tiếng, vô số âm hưởng cuồng bạo liên tiếp, dù sao ống tay áo của thanh niên áo tím cũng không phải pháp bảo chân chính, bị xé rách ra, từng mảnh hệt như hồ điệp bay lượn trên không trung, Phương Nguyên cũng bị lực lượng này chấn tới phải lui về phía sau!

"Tiểu tạp chủng, ngươi còn dám đánh trả?"

Hiển nhiên thanh niên áo tím cũng không nghĩ tới một màn này, tuy sau lần giao thủ vừa rồi, trên thực tế hắn vẫn chưa chịu thiệt, ngược lại là hắn đánh lui Phương Nguyên, còn chiếm thượng phong, nhưng ống tay áo của hắn lại bị xé rách, lộ ra một cánh tay trụi lủi, có vẻ rất khó coi. Chuyện bất ngờ như vậy càng khiến hắn cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi, hai mắt hẹp dài xuất hiện tia máu!

"Bá!"

Từ túi càn khôn bên hông đột nhiên có một cái bóng màu vàng bay ra, hắn phất tay bắt được bóng vàng, đập mạnh về phía đầu Phương Nguyên, lại là một giản khảm đầy long văn màu vàng, dưới một kích, hư không đều phát ra tiếng nổ vang!

"Mồm miệng quá thối!"

Lúc này Phương Nguyên cũng đã xác định được một việc, người trước mắt tuyệt đối không phải đệ tử tiên môn thông thường, thực lực của hắn cường đại đến đáng sợ, nếu đổi lại lúc thường, mình đối chiến với hắn chưa chắc đã nắm được phần thắng. Nhưng lúc này hắn cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, bất luận đối phương là ai, chỉ cần hắn ngăn trước mặt mình thì mình sẽ đánh bại hắn, nhét trường kiếm vào bên trong vỏ...

Đây là con đường mình phải đi qua nếu muốn giành được vị trí chân truyền!

"Thu Như Thiết Hoành Giang, Thiên Phàm Bất Độ!"

Nghênh đón một giản, trong lòng quát khẽ, Phương Nguyên đặt kiếm ngang trước ngực, phòng ngự hoàn mỹ không tì vết, không sơ hở.

Cùng lúc đó, một thân pháp lực được hắn điên cuồng thôi động, xoáy vòng quanh thân không ngừng nghỉ!

Hắn tu luyện là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, hơn nữa hôm nay đạt đến tiểu thành, ưu thế của Huyền Hoàng Nhất Khí được thể hiện ra ngoài, có thể khiến pháp lực của hắn ngưng luyện không gì sánh được, tinh thuần không gì sánh được, trọng yếu hơn là hai chữ Huyền Hoàng đại biểu cho thiên địa, Huyền Hoàng Nhất Khí chính là lấy từ trong thiên địa, trong pháp lực của hắn vốn tự bao hàm một loại huyền diệu toàn diện, có thể vận chuyển tự nhiên...

Bất luận hắn xuất kiếm hay là vận dụng pháp thuật, uy lực đều được tăng lên một mảng lớn.

"Cạch!"

Hoàng Kim Long Giản nặng nề đập lên trên kiếm của Phương Nguyên, thanh chấn tứ phương, những người ở gần đó đều cảm thấy hàm răng ê buốt.

Nhưng sau khi hết khiếp sợ, bọn hắn lại kinh dị phát hiện, Phương Nguyên vẫn đang giơ kiếm dựng đứng trước ngực, động cũng không động.

Một giản kia lại có thể bị hắn đón được!

Rõ ràng đối phương có tu vi cao hơn hắn một mảng lớn, nhưng hắn vẫn có thể cứng rắn đón lấy!

Sao pháp lực của hắn có thể cường hoành như vậy?

"Đám nhóc con hiện tại thật kiêu ngạo, ngay cả một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu..."

Hiển nhiên thanh niên áo tím kia cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh hắn đã cắn răng nở nụ cười lạnh.