Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 140: Từ nay về sau, cô ngủ trên ghế sopha


Cuối cùng, Tả Tình Duyệt không thể làm trái với quyết định của Cố Thịnh, bị anh dẫn tới nhà trọ của anh ở Mĩ, vừa vào cửa, Tôn Tuệ San đã nhiệt tình chạy ra đón, rúc đầu vào trong ngực Cố Thịnh.

"Thịnh, tại sao lại để em chờ lâu như vậy? Em muốn anh bồi thường cho em!". Tôn Tuệ San như bạch tuộc dán chặt vào thân thể Cố Thịnh, nghiêng mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tả Tình Duyệt, trong lòng hiện lên vẻ đắc ý.

Cố Thịnh khẽ cau mày, nhưng một giây kế tiếp, lông mày đang nhíu chặt của anh giãn ra, nghĩ đến sự phản bội của Tả Tình Duyệt, lòng tự tôn của anh bỗng hóa thành tia lửa trả thù, ôm nhẹ thân thể Tôn Tuệ San, mập mờ bên tai cô, "Em muốn anh bồi thường như thế nào? Em thích cái gì thì có thể tự mình đi chọn, anh đều đáp ứng! Hay . . . . Em muốn anh cùng đi với chọn với em?"

Đột nhiên, thân thể Tả Tình Duyệt ngẩn ra, muốn Cố Thịnh đi mua đồ cùng phụ nữ, đó là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng cho dù khó cỡ nào, anh cũng cho chị họ rồi, không phải sao?

Nhưng anh lại không biết, sự cưng chiều đó mang đến cho người thương anh bao nhiêu thống khổ!

Trong lòng thoáng qua một tia khổ sở, Tả Tình Duyệt hối hận, tại sao mình không thể kiên trì, cự tuyệt yêu cầu tới nơi này của anh?

Cô không xác định được mình có đủ kiên trì hay không.

"Không cần! em không cần những vật ngoài thân đó, em chỉ cần anh. . . . .". Tôn Tuệ San cố ý ở bên tai Cố Thịnh nói lời vừa đủ để hai người nghe thấy, nhưng lập tức, ánh mắt mập mờ ấy đã làm cho Tả Tình Duyệt hiểu rõ những gì họ vừa nói.

Cố Thịnh đè nén sự chán ghét trong lòng đối với Tôn Tuệ San xuống, cưng chiều ôm Tôn Tuệ San lên, đi về phía gian phòng. . . . .

Nhìn bóng lưng của bọn họ, Tả Tình Duyệt thẫn thờ đứng ở nơi đó, không cách nào nhúc nhích. Cửa phòng bị đóng lại, cô mơ hồ nghe thấy thanh âm rên rỉ phóng đãng của phụ nữ. Ở trong mắt bọn họ, cô giống như người vô hình, bọn họ không hề để ý đến vị trí vợ cả của cô chút nào.

Khổ sở đè nén trong lòng hóa thành nước mắt, Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, hi vọng của cô đã hoàn toàn tan biến, tay vuốt nhẹ lên bụng, "Cục cưng, mẹ nên làm gì bây giờ?"

Đột nhiên, dạ dày cô vô cùng khó chịu, Tả Tình Duyệt vội vã chạy vào nhà vệ sinh, sau một lúc nôn ói, cô cảm giác thân thể mình mệt lả.

Còn đau đớn nào hơn khi cô bị thai nghén hành hạ, mà chồng của cô lại cùng người phụ nữ khác ở trong phòng hô mưa gọi gió!

Nhắm mắt lại, Tả Tình Duyệt nhìn mình trong gương, cô phát hiện mình thay đổi đến mức chính mình cũng không nhận ra mình nữa. Thiếu nữ ngây thơ trong sáng, không buồn không lo đã không còn nữa, vẻ u sầu thay thế ngây thơ, tình yêu đã hành hạ cô thương tích đầy mình!

"Tại sao? Tại sao em lại yêu anh?". Nước mắt đã chảy khô, Tả Tình Duyệt cười khổ nhìn mình trong gương, nếu như có thể ít thương anh một chút cô sẽ không đau thế này rồi!

Nhưng tình yêu cô dành cho anh có thể giảm bớt sao?

Thời điểm Cố Thịnh từ trong phòng đi ra, phát hiện Tả Tình Duyệt đã ngủ trên ghế sa lon, khuôn mặt đã khóc còn để lại nước mắt làm lòng anh cứng lại. Nhưng khi tầm mắt anh rơi vào hai tay cô đang đặt trên bụng, trong mắt thoáng qua ánh sáng sắc lạnh, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhạt, anh đang suy nghĩ gì thế này? Đối với cô không thể có thương tiếc!

Cô đang diễn trò, nhất định là đang diễn trò!

Cố Thịnh không ngừng tự nói với mình như vậy, anh muốn trả thù sự phản bội của cô, anh muốn cho cô sống trong thống khổ!

Như muốn chứng minh điều mình vừa nghĩ, Cố Thịnh đi tới bên sofa, đá vào người Tả Tình Duyệt. Anh dùng sức không chút nào thương tiếc khiến Tả Tình Duyệt cau mày, mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thịnh, theo bản năng, Tả Tình Duyệt lập tức ngồi dậy.

"Nghe đây, từ hôm nay trở đi, người làm thêm giờ sẽ không tới, mọi việc trong nhà do cô phụ trách xử lý!". Cố Thịnh lạnh lùng nhìn cô, anh muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cô nhưng nghênh đón anh lại là một gương mặt bình tĩnh.

"Vâng". Tả Tình Duyệt không dám nhìn vào mắt anh, cô sợ sự lạnh lùng trong đôi mắt kia làm mình bị thương lần nữa. Cô đã nghĩ thông suốt rồi, nếu đã không thương, cô cần gì phải tự làm mình đau khổ? Hiện tại cô có đứa nhỏ trong bụng phải bảo vệ, không thể để cho mình bị thương tổn nữa.

Có lẽ, đây chính là một người mẹ kiên cường!

Trong lòng Cố Thịnh hiện lên một tia không vui, ngay cả liếc mắt nhìn, cô cũng không dành cho anh một cái sao?

Đáng chết! Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Tả Tình Duyệt gọi lại.

"Thịnh. . . . . Em. . . . .". Tả Tình Duyệt có chút chần chờ mở miệng, ánh mắt lóe lên.

"Nói mau!". Khóe miệng Cố Thịnh nâng lên một chút lạnh lùng, hai chữ lạnh lùng không mang theo chút tình cảm.

"Em muốn hỏi, phòng của em ở chỗ nào?". Trong căn hộ này có rất nhiều phòng, nhưng cô không xác định được một gian mình có thể ở, cô định tùy ý chọn một gian ở lại, nhưng chợt nghĩ đến, Tôn Tuệ San sẽ không để cô được sống yên bình, tránh cho Tôn Tuệ San có chuyện để bới lấy, cô quyết định hỏi ý kiến Cố Thịnh trước.

"Phòng?". Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua một tia lạnh lẽo, "Những căn phòng này tôi đều phải sử dụng, không phải cô ngủ trên ghế sofa rất ngon sao? Về sau cô ngủ trên ghế sofa đi!"

Trong lòng Tả Tình Duyệt ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Thịnh, nhưng vừa mới chống lại ánh mắt của anh, cô liền hối hận, không nên nhìn! Cô nhìn thấy sự hận thù trong mắt Cố Thịnh, lòng trầm xuống, nhìn ghế sofa một chút, mặc dù ngủ không thoải mái, nhưng luôn có một nơi đặt chân mà.

Trong lòng khổ sở lan tràn, cô không sao cả, chỉ khổ cho đứa nhỏ trong bụng cô thôi!

Nhắm mắt lại, Tả Tình Duyệt im lặng đón nhận sự sắp xếp của anh! Cô vô lực cự tuyệt, không phải sao?

Chẳng biết tại sao, lòng Cố Thịnh đau nhói, đáng chết! Tại sao người phụ nữ này luôn có năng lực làm cho anh đau lòng?

Lúc này cô làm cho anh muốn tiến lên ôm cô vào trong ngực, hảo hảo thương tiếc, nhưng trong đầu thoáng qua hình ảnh cô cùng Kiều Nam đi chung với nhau, tất cả nhu tình tiêu tan trong nháy mắt, cô hoàn toàn không xứng với sự thương tiếc của anh.

Anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh cho cô biết, mình hận cô mãnh liệt biết bao nhiêu, anh sẽ cho cô biết, cái giá cô phải trả khi phản bội anh cao cỡ nào!

Ánh mắt rơi vào trên bụng của cô, anh cũng sẽ cho đứa nhỏ biết, chỉ cần thứ anh không cho phép xuất hiện, nhất định sẽ không để nó xuất hiện, anh muốn lấy đứa bé trong bụng của cô ra!

Trong mắt ngưng tụ sự lạnh lùng nồng đậm, Cố Thịnh từng bước từng bước đến gần Tả Tình Duyệt, dùng sức nắm cằm của cô, anh suy nghĩ cách trừng phạt người phụ nữ này, nhưng giờ . . . . Chưa phải là thời điểm thích hợp!

Anh sẽ dựa theo kế hoạch, từng điểm từng điểm khiến Tả Tình Duyệt thống khổ nhưng bây giờ chưa đến lúc!

Anh muốn từ từ hưởng thụ khoái cảm mà quá trình này mang lại cho anh!

Nhìn đôi môi cô hoảng sợ run rẩy, trong mắt thoáng qua một chút tà ác, anh cúi người hôn lên hai cánh môi mềm mại. . . . .