Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 17: Mẹ bằng lòng gặp mặt


Cố Tâm Ngữ trấn an khiến Cố Thịnh dần dần thở bình thường lại, nhưng anh tựa hồ lại đem mình phong bế, trên xe lăn, Cố Thịnh không nhúc nhích ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn đàn Piano, bên cạnh, Cố Tâm Ngữ không ngừng được nghẹn ngào, Cảnh Hạo cũng lâm vào trầm mặc.

"Cảnh Hạo, để cho mẹ con tới gặp anh ấy đi! Nói không chừng cha con gặp lại mẹ con, sẽ tốt lên!" Cố Tâm Ngữ ngồi xổm người xuống, nhìn Cảnh Hạo, trong mắt mang theo van xin, cô không muốn thấy dáng vẻ điên cuồng của anh hai nữa, có lẽ chỉ có chị dâu mới có thể đi vào trong lòng của anh ấy. Lông mày Cảnh Hạo nhíu chặt, theo bản năng cự tuyệt, "Không được, cha không tỉnh táo, con sẽ không để cho cha gặp mẹ!"

Nó biết, mẹ nhìn thấy cha có bộ dáng này, nhất định sẽ rất thương tâm, nó chỉ muốn nhìn thấy mẹ hạnh phúc, tất cả thống khổ cùng thương tâm, nó muốn thay mẹ ngăn trở!

Cái ý niệm này tựa hồ là bẩm sinh, nghe chú Kiều nói mẹ ngày trước như thế nào che chở cho mình, nó càng thêm kiên định!

Hiện tại đến phiên nó che chở cho mẹ!

Cố Tâm Ngữ cảm thấy mất mát, trước mắt, mặc dù chỉ là đứa bé, nhưng cách nó nói chuyện, so với người lớn còn thành thục kiên định hơn.

Chỉ là. . . . . . Nhìn Cố Thịnh, trong mắt Cố Tâm Ngữ thương tiếc càng nhiều hơn, "Con cũng thấy đó, bây giờ nên làm gì đây? Cảnh Hạo, đó là cha con, con không muốn thấy mẹ thương tâm, không lẽ lại muốn thấy cha mình với bộ dáng này sao?"

Không! Cảnh Hạo ở trong lòng tự nói, nó không muốn, chỉ là giữa cha và mẹ, nó vĩnh viễn lựa chọn đem mẹ bảo hộ ở phía sau!

Nghĩ đến cái gì, Cảnh Hạo ánh mắt lóe lên, từng bước từng bước hướng đến gần Cố Thịnh, đi tới cách anh một bước ngắn, đứng lại, cứ như vậy thẳng tắp nhìn anh, ánh mắt sáng lóng lánh làm cho người ta kinh ngạc.

Cố Tâm Ngữ nhìn động tác của Cảnh Hạo, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nó muốn làm gì? Theo bản năng muốn tiến lên kéo nó ra, nhưng lại bị một người đàn ông đột nhiên xuất hiện sau lưng ngăn cản.

"Hạo Nhiên?" Cố Tâm Ngữ nhìn Cận Hạo Nhiên, trong mắt có chút nghi ngờ.

"Tiểu Ngữ, tin tưởng Cảnh Hạo đi, nó là một đứa trẻ thông minh." Cận Hạo Nhiên kiên định hướng cô gật đầu một cái, anh biết, Cố Tâm Ngữ là quá quan tâm Cố Thịnh, tình nghĩa của hai anh em nhà này, người ngoài không cách nào hiểu!

Cố Tâm Ngữ khẽ cau mày, hít thật sâu một cái, Cảnh Hạo đúng là thông minh, nhưng mà. . . . . . Trong lòng đầy lo âu, năm năm, anh hai đều là cái bộ dáng này, không có chút nào chuyển biến tốt, mình nên đem quan tâm của mình áp chế một chút, Cảnh Hạo thật sự có thể!

Hướng Cận Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, Cố Tâm Ngữ đảo mắt nhìn về hai cha con đứng cách đó không xa, dưới ánh mặt trời, hai người một lớn một nhỏ, bề ngoài tương tự, vốn nên là một bức tranh thật đẹp, . . . . . Thực tế làm cho người ta thấy thương tiếc.

Cận Hạo Nhiên cũng không khỏi thở dài, hiện tại, anh hy vọng duy nhất chính là cả nhà đoàn tụ, mà anh. . . . . . Anh cũng rất muốn tận mắt nhìn thấy Duyệt Duyệt!

Bọn họ là bạn tốt, cả đời sẽ là bạn tốt!

Cảnh Hạo nhìn chằm chằm vào Cố Thịnh, khóe miệng nở nụ cười, dưới ánh mặt trời, giống như một Thiên Sứ nhỏ.

"Cha. . . . . ." thanh âm non nớt của Cảnh Hạo chậm rãi vang lên, thấy tầm mắt Cố Thịnh dừng lại trên người mình, tiếp tục nói, "Mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ đến gặp cha, chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là cái gì?" Cố Thịnh kích động cầm hai vai Cảnh Hạo, trong mắt tràn đầy mong đợi. . . . . .