Cam Xả Và Chuyện Tình Đường Đen

Chương 4: Thành viên mới


Ba cô cậu trẻ tuổi ngồi trong phòng khách lớn,không khí ngượng ngùng bao trùm lên tất thảy.

- Ân Diệc Phàm không lẽ cậu cũng...?

- Không phải

Tiểu Diệp thở phào,thiếu chút nữa là cô cho rằng hai người bạn đang ngồi trước mặt này là cùng một mái nhà.

- Mẹ cậu ấy,sao lại-

- Shh!

Diệc Phàm đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu,nhưng nào hiểu được những suy nghĩ của cậu,Tiểu Diệp vẫn tiếp tục hỏi.

- Mẹ cậu đi đâu đấy?Có lâu lắm không?

Khóe mắt Thanh Nguyệt hơi cay cay,nếp áo bị cô nắm chặt tới nhăn lại,chuyện thật sự rất khó nói.

- Thôi,Tiểu Diệp,cô nương nhà người ta mà con còn dám bắt nạt à?

- Con không có

Bà Ngân mang trên tay ba ly sữa lúa mạch.Mùi thơm của bông gạo từ từ tỏa ra khắp phòng,nhè nhẹ và dịu dàng.Bà đặt chúng xuống mặt bàn,vui cười với đám trẻ.

- Nào,mau uống đi kẻo nguội.

Đôi tay của Diệc Phàm cầm vào ly sữa ấm nóng,vừa nhâm nhi từng chút,vừa liếc mắt qua gian nhà rộng thoáng đãng.Mắt cậu chú ý tới dãy phong lan bên cửa sổ.



- Bác trai chắc hẳn rất thích trồng hoa ạ?

- Phải thế,bố nó cứ suốt ngày chăm chuốt cho mấy cái cây cảnh ấy thôi.

Giọng bà nghe như pha chút hờn dỗi ngọt ngào làm cho ông Ngân đứng gần đó cũng phải bật cười.Bà tiếp lời:

- Thanh Thanh,chắc con mệt rồi hay là lên phòng nghỉ trước đi.

- Để tớ

Tiểu Nguyệt đứng dậy nhưng mẹ lại kéo tay cô ngồi xuống đích thân đưa khách lên tầng.Đối diện lúc này,Diệc Phàm còn đang ung dung thưởng thức ly sữa,trông cậu có vẻ tận hưởng hơn mọi khi.

- Tấm ảnh kia là cậu hồi nhỏ đó à?

- Ừm hứm,sai bét,là anh trai tớ.

Mặc cho hai người nói chuyện,bà Ngân đưa Thanh Nguyệt lên phòng.Một căn phòng nhỏ chuyên dành cho khách ngủ lại nhưng cũng đã lâu không được sử dụng.Tuy thế,chính tay mẹ Tiểu Diệp vẫn dọn dẹp sạch sẽ,đâu ra đấy.

- Con chịu khó ở trong này nhé lát nữa bác trai sẽ lên xếp đồ vào cho con.

- Dạ

Tiếng nói nhỏ nhẹ ấy chỉ đủ để nghe thấy nhưng nét mặt bà Ngân có chút thay đổi.Mắt bà dịu xuống,hàng lông mày cũng kéo theo,cánh tay buông thõng dọc hai bên mép quần.

- Con không nói bác cũng đoán ra được.

Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn,vài sợi tóc đen mượt che đi đôi mắt đầy suy tư.

- Bác nói đúng.Mẹ bỏ rơi con rồi,bà ấy muốn đi theo người ta nên mới gửi con lại đây.



Gương mặt cô không có giọt nước mặt nào,cũng chẳng hề xúc động.Chỉ đơn giản là cảm xúc trống không đã thể hiện rõ ngay trên mặt.

- Con biết,mẹ con như vậy là ép hai bác nên con có thể dọn đi ngay

- ------------------------------------------

- Cậu còn có anh trai như vậy sao?

Khóe miệng Diệc Phàm hơi nhếch lên,chăm chăm theo dõi vào nhất cử nhất động của cô bạn nhưng không hề lộ liễu,thi thoảng lại cười nhẹ một chút coi như hưởng ứng.

- Cơ mà,tại sao cậu lại đi cùng Thanh Nguyệt thế?-Tiểu Diệp hỏi

- Ủa?Có à?-Diệc Phàm lờ đi coi như không biết

- Cậu đó,lúc nãy chẳng phải là đi cùng đó sao?

Cô bé trau mày,mắt đối mắt cùng Diệc Phàm không hề nhụt chí,ngày càng tiến sát cậu ta hơn.Thật sự là không thể kìm lại cái tính hiếu kì.

- Sao cậu phải quan tâm như thế?Trừ phi là cảm nắng tớ rồi nhỉ?

- Cái quái!-Tiểu Diệp bị chọc cho hai má đỏ ửng,trong cơn tức giận vớ ngay lấy cái gối trên ghế mà thẳng tay ném vào khuôn mặt đang hả hê kia.

'Chập'chỉ sau vài giây nhà Ngân gia đã ngập trong biển tối,nhìn không rõ hai bàn tay.Tiểu Diệp lần mò vật xung quanh,cố tìm đường đi,nước bước.

- Này,Ân Diệc Phàm,cậu có đó không?

Không có tiếng trả lời,chỉ thấy ngay lúc ấy cửa phòng khách bật mở.Ánh sáng từ ngoài truyền đến chiếu vào cái bóng mờ mờ ảo ảo đứng giữa cửa.