Pheromone rõ ràng đầy tính công kích là thế không chỉ không khiến hắn khó chịu mà chỉ càng làm hắn hưng phấn.
Đào Bạch bị hắn hôn đến choáng váng. Bị ảnh hưởng của pheromone làm cho xay sẩm.
Đúng vậy, làm sao chỉ có mình Hứa Văn chịu trận, Đào Bạch cũng phải chịu sự khó chịu đó. Nếu có gì may mắn thì chính là Hứa Văn khống chế pheromone của mình vô cùng hoàn mỹ. Cho dù là trong nước bọt pheromone của hắn cũng không có nhiều tính công kích. Nhưng phản ứng bản năng của pheromone là không thể hoàn toàn loại bỏ, cho nên Đào Bạch vẫn bị vị bạc hà mang theo sự cường thế ngập trời của hắn chọc cho gai óc nổi khắp toàn thân.
Đan xen với cảm giác đó là sự kích động từ nụ hôn không rõ là khổ hay sướng. Nhưng bị hôn như vậy, nụ hôn hắn chưa từng nếm thử bao giờ Đào Bạch hổ thẹn khi mình cũng có phản ứng.
Dục vọng của Alpha là dung nham.
Ai nói hai Alpha không thể cứng? Quá trình làm tình của họ lại càng máu lửa hơn nhiều.
Chỉ là quá trình đó là sự chan hòa giữ thuốc súng và tình dục, trong khổ có sướng, trong sướng là máu me.
Đào Bạch sống mười chín năm chưa từng nghĩ sẽ có ngày trải qua cảm giác vừa đau vừa sướng… Mẹ nó thẹn chết người như vậy.
Cho dù trong mơ hắn cũng nghĩ sẽ làm với một Omega mềm mại, mặc kệ Omega hắn nhắm tới từ trước đến nay luôn nửa đường bị những Alpha vượt trội trên ngoại hình cướp đi mất. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ làm một Omega nằm dưới một Alpha khác.
Hắn nên hờn đến phát khóc.
“Hức a… Hu hu ư ưm… Mẹ cậu!”
Lại phải vừa khóc vừa rên rỉ.
Bạch bạch…
Tên khốn kia toàn dùng hành động đáp lại hắn.
“Hư hư… Ưm…”
Cằm hắn bị Hứa Văn nắm lấy, từ phía sau hôn tới, hôn đến nghẹn thở.
Đến thời điểm này tên khốn kia vẫn khống chế tốt pheromone của mình, trong phòng chỉ toàn mùi đào của hắn không ngừng quay cuồng. Nhưng tên khốn kia lại không thể khống chế được pheromone nồng đậm đến khó tả ở cái nơi mà ai cũng biết là nhiều pheromone nhất. Mỗi lần hắn bị xiên qua, khoái cảm cùng đau đớn vì sự đối đầu của pheromone luôn đấu đá nhau, thứ hắn cảm nhận được… Không làm sao diễn tả nổi.
Mấy lúc hắn vô tình nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Văn đều không nhịn được mắng hắn là tên điên. Mình khó chịu, sao hắn có thể dễ chịu chứ. Vì chống chọi với pheromone của mình, hắn còn phải khó chịu gấp trăm ngàn lần. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt rừng rực lửa dục kia hắn lại vô thức rùng mình.
Tên điên… Cậu đúng là tên điên.
“Tiểu Bạch… Tiểu Bạch…”
Phập!
“A!!!”
Tiếng răng nanh ghim vào trong da thịt nghe ngọt sớt cùng tiếng rên rỉ vì đau bất thình lình vang lên không một tiếng báo trước khi kích tình dâng lên đến đỉnh điểm.
Cả người cắn lẫn người bị cắn đồng thời rơi vào trong mê muội giữa sự đối lập cùng kích thích tồn tại cùng lúc khi cả trên lẫn dưới đều kết nối với nhau.
…
Thời điểm đó không ai hay biết từ sâu bên trong cơ thể của người bị đè chặt bên dưới, bị cắn vào gáy bỗng nhiên phát ra một luồng pheromone mang tính tương giao thông qua vết cắn trở lại trong thân người bên trên, ở trong thân thể hắn tạo thành một cái khóa…
…
Cảm nhận đầu tiên của Đào Bạch khi tỉnh lại là đau.
Nơi nào cũng đau, đặc biệt là cái nơi khó nói thành lời kia.
Cái nơi đó giống như bị rách, vừa đau vừa nóng đến kinh người.
Nhất định là bị rách.
Cho dù không bị cái chày sắt kia căng rách thì cũng bị mài rách.
Tóm lại là chọc cho hắn hận đến ngứa răng.
Càng nghĩ càng ngứa. Càng muốn cắn người.
Mắt sắc nhìn đến tên khốn vẫn còn dám ở đây chưa bỏ chạy, ánh mắt Đào Bạch hừng hực.
Thời điểm quay đầu, cử động của hắn ảnh hưởng phần gáy, một cơn đau còn khiến hắn muốn bốc cháy hơn ầm ầm nổ tung.
Mẹ nó tên chó này! Dám cắn ông!
Ký ức về tình cảnh đêm qua Đào Bạch chẳng muốn nhớ nữa, hắn chỉ muốn cắn chết người lại thôi.
Mà một khi Đào đã xù lông, sách vở chỉ có bị bắn cho thủng lổ chổ, ghim đầy gai Đào.
“Shit!!!”
Một tiếng rít xé tan bầu trời vang lên trong phòng.
Hứa Văn đêm qua vận động kịch liệt sung sướng tràn trề nhưng cũng khổ gần chết còn đang mê mang ngủ say, không nghĩ tới chính là bị cơn đau kinh khủng nơi gáy chọc cho tỉnh cả ngủ, nhưng cơn đau kia vẫn còn như in. Không phải hắn nằm mơ.
Đợi hắn hiểu được chuyện gì từ trong cơn đau, hắn chỉ biết cam chịu.
Đều nói Alpha là chó. Chó cắn chó là chuyện bình thường.
Hắn cắn Đào Bạch một cái thì bị cắn lại một cái thôi, công bằng.
Nhưng vài giây sau, hắn giật mình phát hiện ra một chuyện vô cùng kinh dị.
“Gì đây…”
Hứa Văn không thể tin được khi cảm nhận thấy pheromone vốn đang tràn vào không ngừng từ cái cắn của Đào Bạch không chỉ không mang cảm giác châm chích nên có mà còn dịu dàng dung hòa vào pheromone của hắn. Tiếp đến là một cảm giác còn kinh dị hơn lan tràn khắp toàn thân… Đó là sự thuần phục đối với pheromone vị đào kia.
Làm sao có thể?
Đào Bạch là E?
Không! Không đúng! Hứa Văn vô thức bác bỏ.
Không phải vì không chấp nhận được mà là do lý trí tỉnh táo phân tích ra.
Từ trên mọi phương diện xuất hiện trên người Đào Bạch đều đã chứng minh hắn không thể nào là E được.
Hứa Văn ngớ ngẩn.
…
P/s: Ngu người rồi chớ gì. Hớ hớ!