Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 311


Mã Sơn hơi khó thở, anh ta chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.

“Anh!”, cô gái cất giọng dịu dàng.

Mã Sơn cảm thấy xương cốt như tê dại.

“Anh, có nhớ em không?”, cô gái nhẹ nhàng lại gần, dựa vào vai Mã Sơn.

“Ừm”, Mã Sơn đáp lại, bất giác nhẹ nhàng ôm vai của cô gái.

Hai người ngồi trước giường.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mang theo bóng nghiêng của cây ngô đồng, tạo thành một tấm lưới đen trắng đan xen trùm lên người họ.

Một con chim bay lên từ cây ngô đồng, kêu cu cu rồi bay về phương xa.

Cô gái cởi áo màu đỏ tươi trên người mình xuống, chỉ để lại chiếc áo con bên trong.

Cô ta nhẹ nhàng cởi khuy áo của Mã Sơn, vuốt vẻ bộ ngực tráng kiện của Mã Sơn, nói:

“Anh, cho em trái tim của anh đi”.



Mã Sơn mơ màng gật đầu: “Được”.

Anh ta cảm thấy lồng ngực băng lạnh.

Móng tay của cô gái lướt qua lồng ngực của anh ta, làn da và cơ bắp rẹt tách ra, dường như gắn khóa kéo.

Sau đó xương sườn bị gãy.

Lộ ra cả trái tim.

“Anh, cho em gái tim của anh đi!”

Cô gái nói.

Mã Sơn thò tay vào lồng ngực tách mở của mình, dâng ra trái tim của mình.

Trái tim của anh vẫn đang đập thình thịch.

Đúng lúc này, bùa hộ thân treo trước ngực anh ta phát ra ánh sáng chói mắt.



Tay của Mã Sơn run run, trái tim lại rớt vào trong lồng ngực đập tiếp.

Cô gái kêu “a” một tiếng, dùng tay chắn trước mặt mình, dường như vô cùng sợ bùa hộ thân đó.

“Tháo cái này ra!”

Ánh sáng trắng chiếu xuyên lồng ngực, cùng với nhịp đập của trái tim, chảy vào trong máu, chảy trong cơ thể của anh ta.

Mã Sơn tỉnh táo trở lại.

Anh ta nghĩ đến điều gì, đưa tay đến tủ đầu giường, cầm chặt hòn đá, đập thật mạnh hòn đá xuống đất.

Hành động này dường như anh ta đã dùng toàn bộ sức lực.

Anh ta cũng không còn sức lực làm việc khác nữa.

Hòn đá rơi xuống đất, bốp một tiếng vang lên.

Lá bùa ở dưới hòn đá bỗng phát ra ánh sáng vàng, soạt một tiếng, bay về phía cô gái áo đỏ.

Cô gái kinh sợ, hai tay giơ lên chặn bùa vàng, nhanh chóng lùi lại phía sau, hóa thành một đường ánh sáng đỏ bắn ra ngoài cửa sổ.