Trần Định Bang tức giận nói: “Cậu nói cái gì?”
Trần Chí Hổ quát lên: “Các người còn ngây ra đó làm gì, đánh chết anh ta cho tôi!”
Đám bảo vệ xông lên. . ngôn tình tổng tài
Lý Dục Thần vung tay.
Mấy bảo vệ liền bay đi như tro giấy.
Đám vệ sĩ xoay tròn trong không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Họ không bị thương, Lý Dục Thần không thù không oán với đám vệ sĩ này, cho nên ra tay không nặng, không làm thương đến tính mạng của họ.
Đám vệ sĩ đứng dưới đất, người nào cũng kinh hãi không thôi. Từ lúc bay lên đến lúc rơi xuống, tuy rất nhanh, nhưng cứ như trải qua một kiếp vậy. Cảm giác đáng sợ đó, chỉ có người đích thân trả qua mới biết.
Họ ngẩn người đứng ở đó, dường như bị rút sạch sức lực, cũng không động đậy nổi. Trên thực tế, cũng không có một ai dám động đậy.
Trần Định Bang khẽ há miệng, nhìn Lý Dục Thần với vài phần kinh ngạc.
Ông ta sớm biết Lý Dục Thần rất giỏi công phu, nếu chỉ là Trần Văn Học nói, đương nhiên ông ta sẽ không coi là gì. Nhưng Cố Ngôn Châu cũng nói như vậy, thì không phải lời giả dối.
Cố Ngôn Châu xuất thân từ Cố thị Tân Môn, Tân Môn là trung tâm của võ lâm bắc phái, Cố thị sừng sững ở Lâm Môn mấy trăm năm, nhiều đời có cao thủ.
Trần Định Bang vô cùng tôn trọng Cố Ngôn Châu, nhưng mặc dù vậy, ông ta cũng cảm thấy lão Cố đánh giá Lý Dục Thần hơi quá sự thực, chỉ coi như là vì ông ta đã lớn tuổi.
Nhưng bây giờ thấy vậy, Trần Định Bang phát hiện, Cố Ngôn Châu và con trai Trần Văn Học của mình có lẽ là nói thật.
Mấy vệ sĩ này, tuy không phải là cao thủ như Cố Ngôn Châu, nhưng cũng là tay cừ khôi được chọn kỹ càng. Một cái vung tay nhẹ nhàng của Lý Dục Thần đã đánh bay người ta rồi?
Hoàng Duy Long đứng bên cạnh Trần Định Bang trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng chấn hãi không kém gì Trần Định Bang.
Trần Định Bang không biết võ công, nhưng Hoàng Duy Long biết, không chỉ biết, mà còn được coi là cao thủ.
Võ công của ông ta được gia truyền, tổ phụ của ông ta từng là người đứng đầu trên đại hội đấu võ Vạn Quốc ở Thân Châu trước đây, chú của ông ta Hoàng Tổ Hùng còn là tông sư.
Ông ta nhìn rõ hơn Trần Định Bang, trong cái vung tay tùy ý của Lý Dục Thần, ẩn chứa sức mạnh cường mạnh thế nào!
Hoàng Duy Long muốn đánh gục mấy vệ sĩ này không phải việc khó, cũng chỉ trong một hai chiêu, nhưng muốn giống như Lý Dục Thần, chỉ vung tay là làm được, ông ta tự nhận không làm được.
Cũng chỉ có chú Hoàng Tổ Hùng của ông ta mới có thể làm được.
Nhưng Hoàng Tổ Hùng là tông sư, chẳng lẽ tên nhóc trước mặt cũng là tông sư?
Hoàng Duy Long không khỏi lắc đầu. Tông sư hơn hai mươi tuổi, thật đáng sợ! Vốn là không thể nào!
Lý Dục Thần chậm rãi đi đến trước mặt Trần Chí Hổ, lạnh lùng nhìn anh ta.
Trần Chí Hổ chỉ cảm thấy lông tóc trên người dựng đứng hết lên, lưng ướt đẫm mồ hôi.