Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 41


Sau khi quay về thôn Hoa Bình, Tịch Yến Thanh không hề gặp lại những vị chiến hữu ấy, nguyên nhân chính là vì hắn muốn thu phục La Phi trước tiên, sau đó là bởi vì những người bạn này rất thân thiết với nguyên chủ, hắn buộc phải tách ra một thời gian để bọn họ không phát hiện dị thường nếu hắn và nguyên chủ có gì đó không tương đồng. Tuy rằng người bình thường sẽ không nghĩ tới chuyện xuyên không, nhưng suy nghĩ của người cổ đại có đôi khi rất khó nắm bắt, lỡ bọn họ cho rằng hắn bị trúng tà hoặc mắc bệnh gì đó thì sao? Cho nên mới nói, gặp mặt rất dễ có nguy cơ bị lật tẩy, chẳng thà cứ giữ một khoảng cách nhất định.

Hiện giờ đã hơn nửa năm trôi qua, hơn nữa hắn cũng đã thành thân, lúc này gặp lại chiến hữu cũ có lẽ không thành vấn đề. Ai mà chẳng thay đổi theo thời gian, càng đừng nói hắn đã là người có gia đình.

Vì thế Tịch Yến Thanh và La Phi thương lượng một hồi sau đó quyết định viết thư hồi âm cho người bạn kia, nói rằng bọn họ rất hoan nghênh hắn tới an cư tại thôn Hoa Bình.

Người kia tên Lạc Dũng, vóc dáng cao to ngang ngửa Tịch Yến Thanh, râu ria có chút xồm xoàm. Thân thể hắn cường tráng hơn Tịch Yến Thanh một chút, hắn nổi tiếng vì có sức khỏe hơn người, làm lụng giỏi giang. Ấn tượng của Tịch Yến Thanh về người này gói gọn trong sáu chữ: hào sảng, cần mẫn, trọng nghĩa.

Hắn hội tụ hầu hết những phẩm chất làm người tốt đẹp nhất, tuy rằng bề ngoài có chút hung hăng nhưng Lạc Dũng là người rất đáng để kết giao.

"Hy vọng hắn chưa thành thân." La Phi nói: "Hỏng rồi, lẽ ra trong thư hồi ầm phải hỏi trước, nếu hắn chưa thành thân thì rất hoan nghênh, thành thân rồi thì đừng đến."

"Phì, em vẫn để tâm chuyện giới thiệu cho La Như đấy à?" Tịch Yến Thanh gối trên đùi La Phi, hưởng thụ thời gian riêng của hai vợ chồng mỗi tối: "Có điều em nói cũng đúng, tên Lạc Dũng này và La Như quả là có tướng phu thê. Vóc dáng Lạc Dũng cao to lừng lững, khá giống cha, nhưng không cao bằng cha, mà hơn nữa tính cách hắn cũng na ná La Như, đều là kiểu người xuề xòa, phóng khoáng."

"Hy vọng nước phù sa không chảy ruộng ngoài, người quen biết đương nhiên sẽ yên tâm hơn kẻ xa lạ." La Phi vừa tán gẫu với Tịch Yến Thanh vừa may quần áo: "Ài Thanh ca à, lúc ấy người nhà ép em lấy anh, em vẫn luôn cãi cố. Bây giờ ngẫm lại, nếu đổi là người khác, có lẽ em không chỉ cãi mồm mà sẽ dùng vũ lực chống đối! Anh nói xem, phải ở cùng một người không có tiếng nói chung, quan điểm sống lại khác biệt,... đáng sợ đến mức nào?"

"Đúng vậy, tuy rằng nói như vậy có chút ích kỷ, nhưng may là em đã đến." Tịch Yến Thanh nói xong thì dịu dàng lấy miếng vải La Phi đang khâu dở: "Giờ này đừng làm nữa, hại mắt."

"Vậy ngày mai tiếp tục." La Phi cũng không vội, bởi đây là quà cảm ơn ân nhân nên y phải làm thật cẩn thận. Y vỗ vỗ Tịch Yến Thanh ra hiệu cho hắn ngồi dậy, sau đó cẩn thận cất kim chỉ và khung thêu vào tủ đồ nghề của mình. La Phi quay lại ngồi lên đùi Tịch Yến Thanh, cúi đầu nhẹ nhàng liếm môi hắn, ý đồ cầu hoan vô cùng rõ ràng.

Tịch Yến Thanh trực tiếp đặt La Phi dưới thân, vừa hôn sâu vừa v,uốt ve thân thể y.

Đại khái mỗi cặp tình nhân đều sẽ trải qua từng giai đoạn như vậy, khi mới bắt đầu ho,an ái bọn họ chưa quá thành thục, nhưng trùng hợp sự ngây ngô non nớt và khát khao thăm dò ấy lại có khả năng kíc,h thích đối phương nhất. Mà khi đã trở nên quen thuộc với nửa kia, bọn họ sẽ biết cách làm thế nào để thu hút và hấp dẫn đối phương hơn.

La Phi và Tịch Yến Thanh còn chưa tiến tới giai đoạn sau, hiện tại bọn họ chỉ cần giải quyết nhu cầu một cách trực tiếp và sảng khoái nhất, không hề chần chừ mà trao toàn bộ cho đối phương, không thể kiềm chế mà hòa quyện vào nhau.

Tịch Yến Thanh và La Phi sẽ không che giấu cảm xúc của chính mình trong lúc làm tình, mỗi khi nghe hô hấp nặng nề và tiếng rê,n rỉ như đau đớn mà lại tràn ngập khoái hoạt của đối phương, niềm vui sướng lại dâng trào mãnh liệt.

"Thanh ca, anh không cần... như vậy đâu." La Phi vuốt tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Tịch Yến Thanh: "Anh không khó chịu sao?"

"Khó chịu gì cơ?" Tịch Yến Thanh vừa cười vừa hỏi.

"Hứ! Anh biết rõ còn cố tình hỏi lại." La Phi nói: "Đáng ghét!"

"Dùng xong là chê, thật khó hầu hạ." Tịch Yến Thanh ôm La Phi: "Em rất muốn có con sao?"

"Cũng không phải rất muốn, em còn chưa thích nghi được với thiết lập ở thế giới này." La Phi nói: "Em vẫn là trẻ con mà, hơn nữa nếu có đứa nhỏ sau này chúng ta sẽ không thể sinh hoạt phải không?"

"Đúng vậy, tôi cũng muốn hưởng thụ thế giới hai người thêm một thời gian nữa. Hơn nữa phải chuẩn bị một môi trường thật tốt trước khi đón hổ con và lừa con ra đời." Cho nên mỗi đêm sau khi làm chuyện vợ chồng, Tịch Yến Thanh thường bắn ra ngoài. Thứ nhất là hắn không muốn tạo áp lực cho La Phi, thứ hai là hắn cũng có tính toán của riêng mình.

"Vậy cứ tạm thời thế đã, chờ đến khi em sẵn sàng chúng ta sẽ thử sau." La Phi giơ cánh tay lên ngắm nghía: "Có lẽ chưa chắc đã đậu." Thỉnh thoảng đi lên trấn y vẫn gặp gỡ vài tiểu ca, bớt hoa mai trên cánh tay bọn họ đều đậm màu hơn của y.

"Ừm, loại chuyện này tùy duyên thôi." Tịch Yến Thanh hôn trán La Phi, nói chuyện phiếm với y trong chốc lát. Bọn họ nghỉ ngơi cho hồi sức rồi cùng đi tắm rửa.

Hôm sau La Phi thức giấc sớm hơn mọi ngày, bởi vì y nghe tiếng Đậu Đen sủa om sòm bên ngoài. Đậu Đen là cái tên La Phi đặt cho cún con, con cún màu vàng tên Đậu Tương, màu đen tên Đậu Đen, còn chú cún lông đốm gọi là Đậu Hoa. Trong số ba đứa chỉ có Đậu Đen là chó đực, hơn nữa nó khôn hơn Đậu Hoa và Đậu Tương.

Đậu Đen sủa rất ác, La Phi mơ màng mở mắt: "Thanh ca, hay là ngoài kia có người?"

Tịch Yến Thanh cũng nghe thấy tiếng sủa của Đậu Đen, hắn đang ngồi dậy mặc quần áo. Nghe tiếng La Phi hắn bèn nói: "Tôi ra ngoài kiểm tra, em ngủ thêm một lát đi."

La Phi ngái ngủ "ừm" một tiếng: "Xong anh cũng về ngủ tiếp nhé.".

Tịch Yến Thanh xuống giường thuận tay nhéo nhéo lỗ tai vợ, sau đó ra khỏi buồng.

Trời còn chưa sáng đâu, lúc này chẳng lẽ đã có người đi qua?

Tịch Yến Thanh vừa bước ra Đậu Đen liền ngưng sủa, mà hắn cũng không thấy bóng dáng ai. Nhưng khi hắn mở cổng thì thấy một bóng người vội vã rời đi.

Nhận ra người nọ là ai, Tịch Yến Thanh cười lạnh một tiếng, đóng chặt cổng rồi quay vào buồng.

"Ai vậy?" La Phi hỏi.

"Người đi ngang thôi, không quen, em ngủ tiếp đi." Tịch Yến Thanh nói xong thì chỉnh lại chăn giúp La Phi: "Sáng nay hơi rét, tôi đi nhóm lò trước."

"Đợi anh nhóm lò xong thì em cũng phải dậy rồi, còn không ấm bằng nằm trong lòng anh đâu." La Phi có chút mơ màng nhưng vẫn nũng nịu lăn lại gần.

"Ừm, vậy tôi nằm với em thêm một lát." Tịch Yến Thanh trèo lên giường ôm La Phi vào lồ,ng ngực. Đôi khi La Phi sẽ toát ra một loại khí chất yêu kiều của những đứa trẻ được nuôi trong gia đình giàu có, cũng may y được chiều mà không kiêu, Tịch Yến Thanh cũng cam tâm tình nguyện cung phụng y.

Hai bọn họ nằm tới lúc rạng sáng.

Sau khi rời giường Tịch Yến Thanh đi gánh nước bổ củi, La Phi dọn tro bếp, sau đó nhóm lửa chuẩn bị nấu ăn. Hai người phối hợp ăn ý làm xong tất cả việc nhà, mọi chuyện đều gọn gàng ngăn nắp.

Sáng nay La Phi nấu chút mì. Thời này bọn họ đều ăn mì thái tay, y học theo La Như vài ngày mới có thể thái sợi mì mỏng một chút. Dù sao vẫn kém xa tay nghề muội muội, nhưng vẫn có thể ăn được. La Phi luộc chín mì rồi bỏ thêm cải thìa, lại đập thêm ba quả trứng gà bên trên.

Điều La Phi bất mãn nhất lúc này chính là gà vịt trong nhà vẫn chưa đẻ trứng. Khi mua gà con, y còn nghĩ trong năm nay có thể thu hoạch trứng, sau đó y mới biết đám gà vịt ngốc nghếch kia phải tới năm thứ hai mới biết đẻ trứng. Nói cách khác, trứng mà bọn họ ăn hiện tại đều phải mua ở ngoài, cũng may thi thoảng Lý Nguyệt Hoa sẽ mang sang vài quả, hơn nữa thời điểm này cũng dễ tìm mua trứng.

Tịch Yến Thanh gắp miếng trứng chần lên, cắn ngậm rồi vươn người ra phía trước.

La Phi thấy vậy thì hiểu ý, Tịch Yến Thanh hẳn là muốn y ăn nhiều hơn, nên y rất phối hợp cắn lấy miếng trứng. Lát sau y gặp một sợi mì cười nói: "Thanh ca, anh cắn đầu kia đi, chúng ta ăn chung một sợi mì."

Tịch Yến Thanh nhướng mày: "Em chắc chắn đây là sợi mì chứ không phải que mì?"

La Phi tức giận nhét đũa mì vào miệng, trợn mắt trừng Tịch Yến Thanh.

Tịch Yến Thanh lập tức ngậm lấy đầu kia sợi mì. Hai vợ chồng cùng hút hút ăn chung một sợi, cuối cùng thơm một cái lên môi đối phương.

Ai cũng nói kẻ đang yêu là kẻ khờ khạo, vậy thì hiện tại La Phi và Tịch Yến Thanh hẳn là đang trong giai đoạn khờ khạo nhất.

Bọn họ bày đủ trò, lề mà lề mề mới ăn xong tô mì lớn, ngay cả nước dùng cũng húp sạch, lúc này có người gõ cổng.

"Có ai ở nhà không?" Giọng nói vị khách ngoài kia cực kỳ hào sảng.

"Hình như là Lạc Dũng." Tịch Yến Thanh đứng lên: "Để tôi mở cổng."

"Ừm." La Phi cúi đầu kiểm tra trên người có chỗ nào bất ổn hay không, sau đó khẩn trương thu dọn bát đũa.

"Lạc Dũng?"

"Tịch ca!" Lạc Dũng thấy Tịch Yến Thanh mở cửa thì vô cùng mừng rỡ, chỉ là sau khi ngắm nghía một hồi hắn bèn chau mày: "Mới bao lâu không gặp, huynh đã gầy rộc đi thế này?"

"Mấy hôm trước bị thương trên núi, ốm một trận liệt giường, vừa tĩnh dưỡng lại đấy." Tịch Yến Thanh mời khách vào nhà: "Đi, vào đây nói chuyện."

"Khà khà, chỗ này cũng tươm tất ghê." Lạc Dũng nhìn một vòng quanh sân vườn: "Ta còn lo huynh đã ra đồng, may mà đến kịp."

"Ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi." Lạc Dũng đang nói thì nhận ra trong nhà còn một người khác: "Vị này là..."

"Tức phụ nhi nhà ta, La Phi." Tịch Yến Thanh khoác vai La Phi: "Đây là Lạc Dũng."

"Lạc huynh đệ hữu lễ." La Phi gật gật đầu.

"Hay cho Tịch Dục huynh!" Lạc Dũng tỏ ra giận dỗi: "Hay cho Đại Tịch Tử nhà huynh, thành thân mà không báo tin các huynh đệ một câu! Nếu huynh thông tri, bọn ta nhất định sẽ tới góp vui!" Bọn họ đều biết Tịch Dục không còn thân nhân, đã hứa với nhau khi nào thành thân sẽ có mặt đông đủ.

"Chậc, sợ các ngươi tới làm loạn phòng tân hôn của ta, cho nên ta mới không báo tin." Tịch Yến Thanh nháy mắt ám muội với Lạc Dũng: "Chuyện này nói ra rất dài, về sau ta kể ngươi nghe."

"Hừ, tạm bỏ qua cho huynh." Lạc Dũng thở dài về phía La Phi: "Tề ca hữu lễ, vừa rồi là Lạc Dũng lỗ mã.ng. Chủ yếu là vì Tịch ca quá xấu bụng rồi, thành thân cũng không báo cho ta biết."

"Lúc ấy có chút gấp rút, cho nên..." La Phi cười cười. Nơi này dùng từ "tề ca" để gọi tiểu ca, giống với cách xưng hô "tẩu tử" dành cho phụ nữ. La Phi cảm thấy từ này rất thích hợp.

"Thôi, về sau chờ bọn Cảnh Dung tới đây tính sổ huynh." Lạc Dũng nói xong thì ngồi xuống uống cốc nước, bỗng hắn cảm thấy lạnh gáy. Hắn hoài nghi quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện La Phi đang dùng ánh mắt chọn thịt heo để nhìn mình: "Tề ca có gì muốn hỏi Lạc Dũng sao?"

"Không có gì, ta chỉ đang so sánh Lạc huynh đệ xem có to cao bằng cha ta không. Cha ruột của ta cũng rất to cao, nhìn khá giống Lạc huynh đệ."

Vụng chèo khéo chống!

Tịch Yến Thanh cười thầm nhìn về phía La Phi: tưởng tôi không biết trong đầu con lừa nhỏ nhà em đang nghĩ gì sao?

La Phi cũng cười rộ lên: "Vậy hai người tán gẫu đi, ta ra vườn rau làm nốt chút việc."

Có vẻ Lạc Dũng còn chưa biết Tịch Yến Thanh đã đổi tên, La Phi cảm thấy nên cho Tịch Yến Thanh chút thời gian để thay đổi ấn tượng đối với huynh đệ.

La Phi cũng không cố ý tránh đi, mà quả thực ngoài vườn đang có việc. Bước vào mùa thu, sáng sớm và tối muộn đều se lạnh, ban ngày thì nắng nóng, còn có gió khô, là thời điểm rất thích hợp để phơi khô các thứ. Y định hôm nay sẽ hái dưa chuột, thái lát mỏng rồi phơi thành dưa chuột khô. Mùa đông nơi này sẽ không có rau tươi, cho nên mùa thu cần chuẩn bị thật nhiều lương thực để sống tốt qua mùa đông.

Ngoài vườn cũng không còn nhiều dưa chuột, La Phi chọn mấy quả chín tới, hái xuống rồi rửa sạch, thái thành lát dày khoảng hai, ba milimet. Trong nhà có vài tấm phên đan bằng cuống ngải cứu, y xếp các lát dưa chuột lên trên rồi trải ra khoảnh sân trước cửa.

Lúc này không thể thả gà vịt ra vườn, ba con Đậu cũng phải trông chừng kỹ.

La Phi bận rộn xong xuôi rồi hô vào buồng: "Thanh ca, ta đi mua rượu nhé? Trưa nay hai người có muốn uống chút rượu không?"

Tịch Yến Thanh nói: "Được, tức phụ nhi ngươi vất vả rồi."

La Phi cởi tạp dề để sang một bên, y phủi bụi đất trên quần áo rồi cầm bầu rượu rỗng rời đi, Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng cũng bước ra ngoài.

Lạc Dũng gãi đầu: "Ta đến làm phiền tề ca quá."

La Phi cười niềm nở: "Có gì đâu. Thanh ca coi ngươi là huynh đệ, vậy ngươi cũng là huynh đệ của ta. Hai người cứ ngồi đi, ta đi mua rượu nhé."

Lạc Dũng huých huých Tịch Yến Thanh: "Trách sao năm ngoái Cảnh Dung rủ huynh về mở nông trường, huynh cứ nhất quyết phải hồi hương một chuyến. Nếu ở quê ta cũng có vị hôn thê như tề ca đây, ta đương nhiên cũng vội về. Tịch ca chọn người được đấy."

Tịch Yến Thanh cười cười: "Chẳng phải ngươi cũng hồi hương sao? Ta còn nghĩ ngươi giấu tức phụ nhi đâu đó."

Lạc Dũng nói: "Không, ta vội về là để cảm ơn ông cụ hàng xóm, lúc trước nếu không có cụ giúp đỡ, chưa chắc ta đã rời đi được."

Trong nhà Lạc Dũng cũng không còn người thân, điểm khác biệt so với Tịch Dục trước đây chính là, Tịch Dục năm đó rời đi vẫn giữ nguyên ruộng vườn nhà cửa, chỉ cầm theo chút tiền mặt bên người. Mà Lạc Dũng lại bán tất cả rồi mới đi. Năm ấy mất mùa, ruộng đất không được giá, chính ông cụ hàng xóm đã đứng ra giúp hắn thương thảo, còn thu về một món hời.

Ông cụ vốn thương yêu Lạc Dũng, cho nên sau khi xuất ngũ hắn mới vội về thăm cụ, dù sao hắn cũng một thân một mình. Đáng tiếc về đến nơi mới biết ông cụ đã qua đời một năm trước, Lạc Dũng ở lại nhà cũ của ông một thời gian nhưng cũng chưa biết nên làm gì, thỉnh thoảng hắn ra đồng làm công ngắn hạn cho nhà người khác, không ngờ nơi ấy gặp nạn lũ, toàn bộ hoa màu bị hủy hoại, mùa thu hoạch cũng chẳng còn công việc gì. Lúc này hắn mới đóng đồ rời khỏi cố hương.

Dù sao hắn cũng không thiết tha với mảnh đất này.

Tịch Yến Thanh nói: "Ta định mùa xuân sang năm cất nhà mới, nếu ngươi muốn ở lại đây chúng ta có thể bàn bạc ở cùng một khu cho gần."

Trong tay Lạc Dũng có chút bạc, trừ tiền bán ruộng hắn còn có bổng lộc trong quân ngũ, hơn nữa hắn cũng không phải kẻ ăn chơi trác táng, không có người thân phải chu cấp, cho nên sau khi xuất ngũ liền tích cóp được một khoản kha khá, muốn xây nhà cũng không phải chuyện khó khăn. Chỉ là sau khi có nhà để ở, hắn sẽ làm công việc gì đây?

"Ngươi đã đi tìm Cảnh Dung chưa?" Tịch Yến Thanh hỏi: "Lúc trước y nói cùng nhau mở nông trường nuôi dê không phải sao? Thế nào rồi?"

"Gặp rồi." Lạc Dũng nói: "Sau khi rời khỏi nhà cũ ta đi tìm y đầu tiên, thôn ấy cách chỗ ta gần nhất. Có điều ta chỉ ở hai ngày là đi, hiện giờ Cảnh Dung sống không tốt lắm, ta nghĩ tám phần y cũng muốn bỏ nhà ra đi."

"Người thân trong nhà vẫn còn không phải sao? Bỏ nhà ra đi làm gì?" Tịch Yến Thanh nhớ rõ, chỉ có hắn và Lạc Dũng là kẻ tứ cố vô thân, các huynh đệ khác ít nhiều vẫn còn người nhà chờ ở quê.

"Trước kia y không kể với chúng ta, ta cũng vừa mới biết thôi. Nương của y không phải mẫu thân ruột, sau khi Cảnh phu nhân qua đời, bà ta là thiếp thất phù chính. Huynh nói xem, không phải máu mủ ruột thịt, có thể đối xử tốt với Cảnh Dung được sao? Cha y lại một lòng hướng về thiếp thất kia, hơn một nửa đàn dê trong nhà đã phân cho đệ đệ Cảnh Dung. Hiện tại y rất muốn rời khỏi nơi ấy, nhưng y lại không cam lòng, hơn nữa vị hôn thê của y là người sống cùng trấn."

"Trách không được, sau khi trở về ta không nghe được tin tức gì từ y, hóa ra đầu đuôi là như vậy." Tịch Yến Thanh xoay xoay chén trà: "Tạm bỏ qua đi, không nói chuyện này nữa. Trước mắt ngươi cứ ở lại đây, thôn Hoa Bình cũng không phải xứ giàu có gì, nhưng chăm chỉ làm lụng thì vẫn đủ ăn. Nhà ta không có nhiều ruộng, những lúc thảnh thơi ta thường lên núi hái dược liệu. Ta tính toán mang một ít hạt giống và rễ cây của mấy loại dược liệu về nhà trồng, sang thu rồi, rất nhiều dược liệu đã lên mầm. Đào mấy gốc về trồng trong nhà, đợi thu hoạch sẽ có thêm thu nhập, thậm chí còn nhiều hơn so với trồng hoa màu ngoài ruộng. Còn có, núi này rất nhiều sản vật ăn được, hạch đào này, quả phỉ này... đều có thể mang lên trấn để bán."

"Vậy được, ta không đi đâu nữa." Lạc Dũng gật gù: "Có điều huynh và tề ca vừa mới thành thân, ta ở lại đây cũng không tiện. Tịch ca xem có nơi nào thích hợp cho ta ở tạm một thời gian không, nộp tiền thuê cho đối phương cũng được."

"Nơi ở thì có đấy, đợi lát nữa ta hỏi thăm giúp ngươi." Tịch Yến Thanh kỳ thực rất tin tưởng nhân phẩm của Lạc Dũng, nhưng thôn này rất nhiều tai mắt, lúc này hắn mới thành thân lại mời người khác tới ở cùng, không cần biết là nam hay nữ, việc này vẫn có chút khó nói. Hơn nữa hắn và La Phi ở cùng nhau không cần kiêng kị, đôi khi khát giữa đêm có thể trần như nhộng vào phòng bếp tìm nước, nếu có thêm người ngoài sẽ rất bất tiện.

La Phi không chỉ mua rượu mà còn mua thêm mấy bìa đậu phụ, y rán đậu bằng mỡ lợn, trộn một đĩa dưa chuột rắc lạc rang, lại tráng thêm một đĩa trứng.

Ngày thường Lạc Dũng đều ăn cơm một mình, chỉ cần no bụng là được, không cần quá cầu kỳ. Một mâm cơm nóng hổi lại có thêm rượu thế này, hắn đương nhiên mừng rỡ không thôi, có chút ngại ngùng nói: "Tề ca, ta là kẻ vụng về chuyện bếp núc, sau này chỉ cố làm lụng tích cóp lấy một hiền thê nấu ăn ngon, về sau ta sẽ bảo tức phụ nhi làm mấy món ngon cảm tạ tề ca."

La Phi nhìn Tịch Yến Thanh cười cười: "Vậy ngươi phải cố gắng lên. Bởi vì muội tử nhà ta nấu ăn rất đỉnh, ta ăn ngon quen rồi, nếu muốn cảm tạ ta bằng thức ăn ngon vậy thì khó đấy."

Lạc Dũng hỏi: "Tề ca có muội tử sao?"

La Phi nói: "Có chứ, chuyện nấu nướng đều là nó dạy ta, nương ta cũng không thạo bằng nó đâu."

Lạc Dũng định lên tiếng hỏi thăm, nàng ấy đã được mai mối chưa? Nhưng ngẫm lại như vậy có chút mạo muội, vì thế hắn nhịn xuống, chờ tới khi La Phi ra khỏi buồng mới quay sang hỏi Tịch Yến Thanh: "Tịch ca, tề ca có muội tử thật à?"

Tịch Yến Thanh nhủ bụng: khà khà tiểu tử nhà ngươi, vợ ta còn chưa tìm được cách dẫn em gái tới gặp ngươi, ngươi đã nhớ thương người ta rồi. Nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ ra vô cùng đứng đắn, hắn nói: "Quả là có một muội muội. Tiểu di tử của ta là một cô nương tính cách khá hào sảng."

Lạc Dũng gãi đầu: "Ồ."

Tịch Yến Thanh nói: "Còn chưa được mai mối cho nhà nào hết. Ban đầu thực ra đã có nhà để ý, nhưng lại bị tiểu tử nhà đó gây sự. Trưởng bối nhà ấy rất vừa ý tiểu di tử nhà ta nên nhờ bà mối tới cầu thân, đã bàn bạc xong xuôi, sau đó ngươi đoán xem kết cục thế nào? Tên tiểu tử kia chạy tới tìm tiểu di tử nhà ta, náo loạn một trận rằng nó không vừa ý, tề ca ngươi vì chuyện này mà điên tiết."

Lạc Dũng vỗ đùi: "Quá đáng! Thế chẳng phải đã hủy hoại thanh danh cô nương nhà người ta sao?"

Tuy rằng chưa thực sự thành thân nên La Như vẫn là cô nương trong trắng, nhưng một cô nương bị nam nhân tới tận cửa từ hôn, mọi người bên ngoài sẽ nghĩ thế nào? Còn không phải cho rằng cô nương này khẳng định có chỗ nào đó không ổn nên mới bị người ta cự tuyệt?

Tịch Yến Thanh thấy trò này khá hay, hắn vội thêm mắm dặm muối kể lại những bất hạnh mà La Như gặp phải. Chờ sau khi nghe hết câu chuyện, Lạc Dũng đã tức đến nỗi... còn chưa gặp người thật nhưng đã quyết tâm đứng cùng một chiến tuyến với La Như.

Họ Lạc coi trọng tín nghĩa, làm việc cũng rất có nguyên tắc, Tịch Yến Thanh nhìn trúng điểm này nên mới nói những điều ấy. Phải biết rằng, kỳ thực có rất nhiều thời điểm tình yêu thường xuất phát từ sự cảm thông. Đương nhiên La Như không cần ai thương hại, nhưng là một huynh trưởng, Tịch Yến Thanh đương nhiên phải hỗ trợ thúc đẩy một chút.

Không được rồi! Hắn biểu hiện tốt như vậy, buổi tối nhất định phải đòi phần thưởng của con lừa nhỏ!

Tịch Yến Thanh vừa âm mưu buổi tối làm mấy nháy vừa dẫn Lạc Dũng đi tìm Lương đại phu.

Hắn đã nói trước với Lương bá, để Lạc Dũng tạm thời ở lại nhà ông.

Lương gia chỉ còn hai thân già, Lạc Dũng ở đây có thể đỡ việc cho hai ông bà. Lương bá tuy rằng không quen biết Lạc Dũng nhưng ông tin tưởng nhân cách Tịch Yến Thanh, ông biết hắn là người đàng hoàng nên bạn bè của hắn đương nhiên cũng là người tốt. Bởi vậy Lương bá rất niềm nở với Lạc Dũng, tiền thuê nhà cũng miễn cho hắn, chỉ nói khi nào rảnh cứ đi theo Tịch Yến Thanh, lên núi hái thêm nhiều dược liệu hơn cho ông là được.

Vậy là Lạc Dũng đã hoàn toàn an cư tại thôn Hoa Bình. Khi mới tới hắn chỉ đem theo vài bộ đồ và một đôi hài, sau khi dọn vào nhà Lương bá hắn rất chịu khó làm lụng giúp đỡ bọn họ, hễ rảnh là đi theo Tịch Yến Thanh. Bọn họ cùng nhau làm ruộng, cùng nhau lên núi học phân biệt các loại cây thuốc.

Hiện giờ là đầu thu, dược liệu trên núi vô cùng phong phú, sản vật cũng dồi dào, Lạc Dũng đi theo Tịch Yến Thanh thật sự đã thu hoạch được rất nhiều.

Hắn cảm thấy thôn Hoa Bình là nơi rất tốt để định cư, chỉ là hai vợ chồng Tịch La kia quả là..., hai ngày đầu còn nhắc đến muội tử, sau đó liền im bặt không hé răng nửa lời, hắn đã tới đây vài ngày vẫn chưa gặp được cô nương họ La.

Lạc Dũng càng thêm tò mò về người con gái tính cách hào sảng lại nấu ăn ngon kia!

La Phi và Tịch Yến Thanh cảm thấy có một số chuyện nên để tùy duyên mới tốt. Bọn họ đương nhiên cũng hy vọng Lạc Dũng và La Như có thể nên duyên, dù sao hai người này có vẻ rất xứng đôi vừa lứa, nhưng loại chuyện này chỉ nên thúc đẩy nhẹ nhàng, không nên quá lộ liễu và gượng ép. Cho nên bọn họ rất tò mò lần gặp gỡ đầu tiên giữa Lạc Dũng và La Như sẽ như thế nào, nhưng đồng thời cũng nhẫn nhịn không giới thiệu bọn họ với nhau. La Phi và Tịch Yến Thanh muốn quan sát một chút, trong tình huống không có bất kỳ tác động nào từ bên ngoài, đến bao giờ hai người này mới va vào nhau.

Nhất định sẽ là một khởi đầu tốt đẹp, La Phi thầm nghĩ.

"Thanh ca, chúng ta đánh cược đi." La Phi nói: "Em cảm thấy Lạc Dũng và La Như sẽ cảm mến đối phương ngay từ ánh mắt đầu tiên."

"Vậy tôi cược bọn họ sẽ có chút khúc mắc." Tịch Yến Thanh nói: "Cược gì nào?"

"Anh nói đi."

"Nếu tôi thắng thì em cắn tôi, nếu em thắng thì tôi cắn em."

"Hả?" La Phi ngẩn người: "Cái này có gì đáng cược?"

"Em thử viết lại chữ "CẮN" xem nào?" Tịch Yến Thanh cười cười.

"Bộ "KHẨU" và bộ "GIAO"... A a a a a!!! Tịch Yến Thanh! Anh đúng là kẻ không đứng đắn nổi ba giây!" La Phi cưỡi lên người Tịch Yến Thanh, tặng hắn một cái "cắn" chân chính: "Em thắng chắc rồi, anh chuẩn bị hầu hạ em đi!"

*chữ 咬/cắn gồm bộ Khẩu 口 và bộ Giao 交 = khẩu giao = dùng miệng

Tịch Yến Thanh cười nói: "Rồi rồi rồi, em thắng em thắng."

La Phi giơ nắm đấm: "Chắc luôn!"

THẾ! NHƯNG!

Đm, đúng là người tính không bằng trời tính, chưa đến hai ngày sau Lạc Dũng và La Như quả thực đã có cơ hội gặp nhau, nhưng ấn tượng đầu tiên của bọn họ về đối phương lại cực kỳ không tốt!