“Tiểu Vy, tỉnh dậy đi mà anh xin em đó. Tỉnh dậy đi.” Trần Tuấn gần như hét lên.
“Tiểu Vy của mẹ, đừng ngủ...con đừng ngủ. Xin hãy cứu con bé. Làm ơn ai đó hãy giúp tôi cứu con bé”
Mẹ Trần gào khóc trong tuyệt vọng. Chỉ tiếc là Tiểu Vy của họ không thể nào tỉnh lại được nữa.
Sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, các bác sĩ đã lắc đầu ánh mắt thể hiện sự thương tiếc do thời gian Trần Vy ở dưới nước quá lâu, nước đã tràn vào phổi gây tổn thương nghiêm trọng. Trên đường đến bệnh viện đã không qua khỏi.
Trần Tuấn lúc này ngồi gục trên hành lang bệnh viện, hai tay anh ôm đầu. Anh tiến đến ôm lấy mẹ lúc này đang gào khóc miệng không ngừng nói xin lỗi. Monica ngồi bên cạnh không ngừng khóc, còn Trương Khải thì ngồi thất thần trên ghế. Ba anh rất nhanh chạy đến. Khi nghe tin con gái mình không qua khỏi ông ấy đã không thể bình tĩnh được mà ngất xỉu.
Tất cả đều là lỗi của anh. Nếu anh không đưa con bé đi biển thì cũng đã không xảy ra chuyện này. Monica cứ luôn nằn nặc muốn được đi biển chơi, anh đã chiều ý đưa cô ấy đi. Vừa hay lúc này Trương Khải và Tiểu Vy cũng vừa từ bên ngoài về. Thế là họ đã cùng nhau đi, thật không ngờ vì chuyến đi lần này mà anh đã mất đi đứa em gái mà mình yêu thương nhất.
Giật mình khỏi cơn ác mộng, trán lắm tấm mồ hôi. Đã rất lâu rồi anh không mơ thấy giấc mơ này nữa, hôm nay Hạ Du Nhiên bị rơi xuống nước khiến anh lại nhớ đến chuyện cũ. Bật chiếc đèn ngủ trên đầu giường, mở ngăn kéo lấy gói thuốc và bật lửa ra ban công. Trần Tuấn châm một điếu thuốc.
Lúc chiều trở lại khách sạn, Hạ Du Nhiên luôn trầm mặc không nói với anh một câu nào. Anh muốn giúp cô xách hành lý cũng bị anh từ chối. Trong lòng anh thấy rất khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì khác. Về đến khách sạn cô đi một mạch lên phòng, anh biết cô đang giận nên cũng không chấp nhất. Gọi phục vụ nấu cho cô một phần cháo sau đó cũng lên phòng. Có điều anh vẫn không an tâm, nên đến phòng tìm cô.
Đứng trước cửa phòng rất lâu anh mới đưa tay gõ cửa, rất lâu không thấy người bên trong có phản ứng gì, đang không biết có nên tiếp tục gõ cửa không thì cửa phòng đột nhiên hé mở.
Nhìn thấy người đến là Trần Tuấn, trên tay anh có mang theo một hòm y tế Hạ Du Nhiên có chút bất ngờ. Xét thái độ thờ ơ ban chiều của mình, cô nghĩ người kiêu ngạo như anh ta sẽ không thèm ngó ngàng gì tới cô nữa.
“Giám đốc, anh đến có chuyện gì?”
“Lúc chiều đầu của em bị va đập vào bè gỗ, vết thương tuy nhỏ nhưng nếu không xử lý sẽ để lại sẹo. Nên tôi mang thuốc đến giúp em xử lý vết thương”
Thật lòng Hạ Du Nhiên cũng không giận anh ta chỉ là trong lòng có chút ấm ức, khi về cô nghĩ lại cảm thấy phản ứng của anh ta có lẽ là do quá hoảng sợ. Cũng đúng thôi nếu cô mà xảy ra chuyện gì thì trên báo ngày mai sẽ là tin “Nữ sinh chết đuối khi đi công tác cùng giám đốc tập đoàn AJ”, mỗi chuyện như vậy thôi cũng sẽ khiến giá cổ phiếu giảm mạnh.
Đưa tay định nhận lấy hòm y tế từ tay Trần Tuấn, Hạ Du Nhiên nhanh chóng bị anh tránh đi.
“Để tôi giúp em xử lý”
“Để tôi tự làm là được rồi”
“Không sao, để tôi giúp em. Em làm không khéo vết thương còn nghiêm trọng hơn” Dứt lời Trần Tuấn lách người bước vào phòng.
Hạ Du Nhiên cũng không muốn đôi co với anh thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha để anh giúp cô xử lý vết thương. Không nói thì không để ý, lúc này Hạ Du Nhiên mới phát hiện trên trán mình có một vết xướt to, còn có vẻ hơi sưng, phía sau đầu còn có một cục u to chạm vào đau nhói.
“A...” Hạ Du Nhiên nhăn mặt.
Trần Tuấn lấy cồn khử trùng vết thương cho cô, khi thấy cô nhăn mặt vì đau lực tay nhẹ nhàng hơn. Vết thương trên trán bị trầy khá lớn nên sau khi khử trùng anh lấy thuốc đỏ nhẹ nhàng thoa.
Hạ Du Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa hay lúc này Trần Tuấn cũng đã dán xong miếng băng cá nhân. Cả hai bỗng mắt chạm mắt, lúc này Hạ Du Nhiên mới phát giác khoảng cách giữa cả hai tự lúc nào đã rất gần. Nhịp tim bỗng nhiên gia tăng một cách lạ thường. Trần Tuấn nhìn vào cô, đôi mắt cô như có một thứ gì đó khiến anh không khỏi bị hút vào.
“Cốc cốc cốc. Quý khách, tôi là phục vụ phòng. Khăn tắm mà cô nhờ chúng tôi đem đến đã có rồi ạ”
Tiếng gõ cửa của phục vụ khiến cả hai sực tỉnh, Hạ Du Nhiên bối rối đẩy Trần Tuấn ra, nhanh chóng đứng dậy, vì quá vội vàng cô vấp phải chân bàn thế là mất thăng bằng ngã về phía anh. Trần Tuấn vừa bị Hạ Du Nhiên đẩy ra lúc này chưa kịp lấy lại thăng bằng thì một bóng dáng đổ về phía anh. Cả hai cùng ngã xuống sàn.
Hạ Du Nhiên hai mắt mở to, đứng hình mất 10 giây cô mới kịp phản ứng bản thân lúc này nằm gọn trên người Trần Tuấn, cả cơ thể được anh ôm gọn trong lòng, môi cả hai chạm vào nhau.
“Quý khách, cô có trong phòng không?” Tiếng người phục vụ lúc này lại vang lên. Hạ Du Nhiên từ người Trần Tuấn bò dậy, hai má cô ửng đỏ.
“Tôi có trong phòng, tôi ra ngay” Hạ Du Nhiên bối rối, phản ứng lộn xộn cô hết quay phải rồi quay trái sau đó mới phản ứng lại là mình phải ra mở cửa cho phục vụ phòng.