Chào Em, Nhà Nghiên Cứu!

Chương 2: Chứ chả nhẽ tôi là người Pháp?


Tập đoàn AJ

“Giám đốc Trần, rất hân hạnh được hợp tác cùng anh trong dự án này” Một người đàn ông trong trang phục chỉnh tề nói.

Ngồi đối diện anh ta là một người đàn ông mặc vest đen, gương mặt góc cạnh. Anh ta có có một ánh mắt sắc bén, đôi lông mày kiếm thoạt nhìn khiến người đối diện có cảm giác bị áp bức. Lời đồn quả không sai, người sáng lập của AJ là một người đàn ông trẻ tuổi, tài cao.

“Dự án này thật sự rất có tiềm năng, hiện nay dạng sản phẩm thức ăn này trên thị trường rất ít, giá thành cũng cao nếu có thể nghiên cứu thành công thì tôi tin sẽ mang đến rất nhiều lợi nhuận” Trần Tuấn tay lật tài liệu trên bàn nói.

“Đúng vậy, chúng tôi cũng đã khảo sát qua hiện nay chỉ có khoảng 5 sản phẩm liên quan thôi. Nên vấn đề tiêu thụ chắc chắn không có vấn đề. Giám đốc Trần, lần này công ty chúng tôi đề nghị nên để giáo sư Smirt ở Viện nghiên cứu khoa học của đại học Newland nghiên cứu. Nhưng có điều muốn hợp tác cùng ông ấy không dễ, rất nhiều công ty đều đã bị từ chối” Người đại diện công ty Gul có vẻ lo lắng lên tiếng.

“Chúng ta cứ tiến hành theo như kế hoạch. Còn về giáo sư Smirt, tôi và thầy ấy có chút giao tình nên tôi sẽ thử mở lời, các anh không cần bận tâm nữa”

“Vậy thì tốt quá! Giám đốc Trần, nếu không còn việc gì khác chúng tôi đi trước đây” người đàn ông đứng dậy.

“Được, mọi người đi thong thả. Lần sau nhất định phải cùng nhau ăn bữa cơm” Trần Tuấn đứng dậy bắt tay cùng người đàn ông, quay sang bảo thư ký tiễn anh ta ra về.

Sau khi người của công ty Gul ra về, Trần Tuấn tiếp tục xử lý nốt những công việc còn lại. Trên đường về nhà anh ghé ngang siêu thị mua ít nguyên liệu, từ trước đến nay anh luôn có thói quen tự nấu ăn. Anh xem đây như một cách giải trí sau giờ làm.

Sau khi mua xong đồ anh ghé ngang quán rượu gần đó mua một chai vang đỏ, ra đến cửa thì trời bất chợt đổ mưa. Ở Ghent không khó để bắt gặp những cơn mưa thất thường như thế này, khi ra ngoài anh thường sẽ cầm theo ô. Lúc nãy đổ xe ở đối diện anh chỉ đành đứng đợi trước mái hiên.



Lúc này một cô gái đang chạy vội về phía anh, dáng người cô mảnh khảnh, mái tóc đen dài bóng mượt được cột đuôi ngựa gọn gàng. Ngũ quan tinh tế, đôi mắt to tròn. Dáng vẻ có lẽ là người Châu Á truyền thống, khá dịu dàng.

Du Nhiên thầm than bản thân xui xẻo, lúc ra cửa trời nắng đẹp nên vốn định đi mua ít vật dụng hàng ngày không ngờ đột nhiên gặp phải mưa. Nhìn sang bên cạnh một chàng trai dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai.

Sẽ không có gì đáng nói nếu anh ta không nhìn chầm chầm vào cô. Nghe nói ở Bỉ người ta rất thoải mái trong việc yêu đương, đôi khi người đàn ông sẽ bắt chuyện với cô gái mình thích bằng cách trao cho họ ánh mắt đưa tình. Nhưng cô khá truyền thống, cũng phản cảm với chuyện yêu đương chớp nhoáng này.

“Anh gì ơi, có chuyện gì không? Sao anh cứ nhìn tôi thế?” Cô dùng tiếng Anh dè dặt hỏi.

“Hả ? À…mặt cô dính bẩn kìa” Trần Tuấn cười cười.

Quay sang chiếc gương sau lưng, phát hiện trên má dính một vết bẩn to. Lúc cô ra ngoài vội quá không kịp soi gương, có lẽ trong lúc dọn dẹp phòng không may để mặt bị bẩn. Vậy mà cô còn nghĩ người ta có ý xấu với mình. Hạ Du Nhiên chỉ ước có một cái hố để cô nhảy xuống.

“À...à..ra là vậy” Du Nhiên đỏ mặt đáp “Cảm ơn anh”.

Nụ cười trên gương mặt Trần Tuấn càng đậm hơn, anh cảm thấy cô gái này rất đáng yêu. Từ trước đến nay anh gặp qua rất nhiều phụ nữ đa phần họ đều là người làm ăn nên tâm tư rất khó đoán, anh chưa từng gặp phải cô gái nào thẳng thắn như thế.

Từ lúc bước vào anh đã chú ý đến cô, vì đôi mắt cô rất đẹp, rất thu hút người đối diện. Cô cúi đầu nhìn xuống gót chân mình để lộ ra chiếc gáy trắng noãn.

“Sau cơn mưa này lại lâu tạnh vậy?” Du Nhiên buột miệng dùng tiếng Việt lên tiếng.



"Cơn mưa này có lẽ tầm 20 phút nữa mới tạnh" Trần Tuấn nhìn sang cô.

"Anh là người Việt?" Hạ Du Nhiên vui vẻ lên tiếng. Không gì hạnh phúc bằng việc gặp được đồng hương ở một đất nước xa lạ. Tuy nhiên câu trả lời của người đàn ông như một gáo nước lạnh tạt vào cô.

"Chứ chả nhẽ tôi là người Pháp?" Anh nhìn cô ánh mắt nghi ngờ. Cô gái này ngốc thật.

Chưa kịp lên án sự bất lịch sự của người đàn ông thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, là Hân Dinh gọi đến.

“Cậu đang ở đâu, mình đang đến đón cậu” Hân Dinh hét lên trong điện thoại. Hạ Du Nhiên quay sang nhìn Trần Tuấn lúc này đang nén cười, nhỏ giọng đáp.

“Mình đang ở ngay cửa của Wine Garden” Du Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh.

“Mình thấy cậu rồi” Dứt lời một chiếc xe đỗ ngay trước mặt Du Nhiên. Hân Dinh nhanh chóng cầm ô xuống.

“Mưa to quá, mình qua đón cậu cho chắc” Hân Dinh vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang bên cạnh, sau đó nhìn sang cô cười ranh mảnh. Hiểu ngay ánh mắt của cô bạn, Du Nhiên nhanh chóng kéo cô ấy lên xe tránh khiến bản thân tiếp tục mất mặt thêm.

“Đi thôi, mình đói quá” Quăng lại cho Trần Tuấn một ánh mắt không mấy thiện cảm.

Chiếc xe cứ thế biến mất dần sau màn mưa. Trần Tuấn bên này nhìn theo bóng chiếc xe đang khuất dần, ánh mắt có chút tiếc nuối. Thầm nghĩ không biết có cơ hội được gặp mặt cô lần nữa không. Anh bỗng cười khổ, thành phố Ghent này rộng như vậy muốn gặp lại cũng không phải chuyện dễ dàng gì.