"Nếu em chưa sẵn sàng, chúng ta hãy đợi lần sau"
Trần Tuấn lưu luyến rời khỏi người cô, đột nhiên cánh tay bị ai đó giữ lấy.
Hạ Du Nhiên cắn nhẹ môi, lời nói nhẹ nhàng truyền đến.
"Đừng, em ổn mà"
Giọng cô lí nhí, nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng lại được Trần Tuấn nghe không xót một chữ nào. Anh vui sướng cúi xuống đoạt lấy môi cô.
Hạ Du Nhiên thuận ý nhắm mắt lại, ôm lấy cổ anh đón ý hùa theo. Màn đêm tĩnh mịch, tiếng hít thở nặng nhọc của cả hai được phóng đại trong không gian kín. Hạ Du Nhiên có thể cảm nhận được cơ thể anh nóng rực, mùi rượu thoang thoảng khiến cô say mê.
Trần Tuấn vuốt ve làn da mịn màn của người bên dưới, tay theo vạt áo lần vào trong nắm lấy nơi đẫy đà.
"A"
Hạ Du Nhiên bị kích thích, miệng phát ra một tiếng kêu nhỏ. Cô xấu hổ lấy tay bịch chặt miệng.
Cúi thấp đầu nở một nụ cười nhẹ, Trần Tuấn từng bước dẫn dắt cô vào dục vọng. Trong chớp mắt quần áo trên ngoài cả hai đã bị cởi ra. Anh hôn một lượt khắp người cô, trằn trọc nơi chiếc cổ thon thả, há miệng cắn nhẹ lên đấy đánh dấu chủ quyền.
Hạ Du Nhiên có thể cảm nhận được cơ thể đang rung lên theo mỗi cái hôn của anh. Thân thể lần đầu tiên phơi bày trước người khác giới khiến cô ngại ngùng. Chiếc quần lót là vật che chắn cuối cùng cũng đã bị anh cởi ra, đáng thương quăng xuống đất. Tay anh thăm dò nơi vùng mềm mại nữ tính, khiến cô theo phản xạ kẹp chặt hai đùi.
"Đừng xấu hổ, em đẹp lắm"
Trần Tuấn trong ánh mắt như có hai ngọn đuốt không ngừng cháy. Xúc giác cùng thị giác đánh thẳng vào đại não, anh bất giác buông lời tán thưởng.
"Anh không được nhìn"
Đưa tay che đi đôi mắt nóng rực của người đàn ông, Hạ Du Nhiên mặt đỏ tới mang tai. Tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra, tim như nhảy ra ngoài.
"Em đừng ngại, dù sao anh cũng từng thấy qua rồi"
Anh cũng không có thời gian đôi co với cô, thừa lúc cô không chú ý cứ thế mà tiến vào. Xúc giác mạnh mẽ khi hai cơ thể kết hợp khiến Trần Tuấn nặng nề thở một tiếng.
Hạ Du Nhiên có thể cảm nhận được của anh đang trong cơ thể mình. Dù hai người đã từng ngủ với nhau nhưng lúc đó cô chẳng nhớ được gì nhiều. Hiện tại thì khác cô hoàn toàn tỉnh táo nên cảm giác xa lạ này cô đều rõ rõ ràng ràng.
Sự kích thích khiến Hạ Du Nhiên rên rỉ thành tiếng, ngón chân cong lại.
"Trần Tuấn, chậm một chút"
Anh như không biết mệt mỏi mà tác oai tác quái, chỉ có cô đáng thương không chịu nổi sự yêu thương mạnh mẽ như thế.
Sao anh có thể chậm được chứ? Trần Tuấn nghĩ bụng. Cô quá mức quyến rũ, làn da trơn mượt trắng nõn, mùi cơ thể kết hợp với mùi trên người anh tạo nên một không gian chỉ thuộc về riêng họ. Ánh đèn đầu giường như cổ vũ họ mà mỗi lúc một lu mờ, rèm cửa đung đưa theo gió như lay động cả trái tim của hai người.
Trần Tuấn không chịu được sự chặt khít như thế, ở giây cuối không kịp rút ra mà bắn hết tất cả mầm giống của mình vào trong cơ thể cô.
Hạ Du Nhiên không còn sức, mặc anh giúp cô thay quần áo cho mình, thay ga giường. Hai người ôm nhau nằm trên giường, Trần Tuấn cúi xuống hôn lên trán cô.
"Lúc nãy anh đã lỡ cho vào rồi"
"Không sao, đang là kì an toàn của em"
Trần Tuấn không nói gì, cô nói thêm.
"Mai em sẽ mua thuốc"
Hạ Du Nhiên nói câu này có chút không tự nhiên, cô biết anh có lẽ không thích nghe nó. Nhưng cô phải khiến bản thân mình an tâm.
Anh không thích cô uống thuốc, vì anh hiểu rõ tác hại của nó. Trần Tuấn che đi đôi mắt mệt mỏi, nói nhỏ với người trong lòng.
"Lần sau anh sẽ dùng biện pháp, không để em uống thuốc nữa"
Hạ Du Nhiên ôm siết lấy anh, cô không biết bản thân mình lựa chọn đúng hay sai. Cô chỉ biết hiện tại bản thân rất tin tưởng người đàn ông trước mặt này. Dù kết quả ra sao cô cũng sẽ tự mình gánh vác.
"Em biết rồi"
"Ngoan, ngủ đi"
Trần Tuấn vỗ vỗ người cô như người ta ru em bé ngủ, nhẹ giúp cô đắp kín chăn rồi ôm cô vào lòng. Không phải anh không muốn họ có con, chỉ là anh biết cô không thể có con trước khi kết hôn được. Quan hệ trước có lẽ đã là giới hạn rồi.
****
Monica nhìn quanh căn phòng trống trải, trái tim đột nhiên nhói lên. Đây là chung cư Trương Khải đã mua cho cô trước đây. Anh dựa theo sở thích của cô mà đã cho người đích thân thiết kế nội thất bên trong.
Nhìn nơi đã từng là nơi ấm áp của mình, trong tích tắt nước mắt rơi xuống đôi má nhạt nhạt, chảy xuống khóe miệng. Sự mặn đắng khiến cô thức tỉnh, giấc mộng lọ lem và hoàng tử đã chính thức phải dậy rồi. Lọ lem chỉ có thể là công chúa trước 12h đêm, sau khi tiếng chuông vang lên lọ lem phải trở về làm cô gái lem luốt và nghèo khó.
Trên báo đầy rẫy những tin tức về anh và vị hôn thê. Monica cũng đã lường trước nhưng trong lòng trống rỗng. Tự giễu mình ngốc nghếch, đây điều là cô tự chọn không phải sao?
Cô lấy điện thoại ra chần chừ thật lâu, tin nhắn viết rồi lại xóa. Cuối cùng quyết định nhấn nút gọi.