Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 100: Trường Trung học Lý Quang (54)


Edit: Chow

Beta: A Tịch, pilanium

Với sự tham gia của dàn quái vật, càng ngày càng có nhiều tiếng hét thảm thiết vang vọng trong đêm tối.

Ngân Tô đi lang thang khắp nơi, muốn đối phó những NPC học sinh điểm cao thì vẫn cần có chút thủ đoạn nhưng đám quái vật lại không có sự phân biệt điểm số. Cô cầm ống thép, nở nụ cười quái dị xông lên, nhìn trông còn đáng sợ hơn cả quái vật. 

Mà quái vật tóc có cô chống lưng liền bắt đầu diễu võ dương oai. 

Có điều nó vẫn không dám rời khỏi sau lưng Ngân Tô mà chỉ dám ló tóc ra quất người.

Cho nên những gì mà người khác nhìn thấy chính là trên người Ngân Tô đột nhiên mọc ra một đống tóc. 

Đám quái vật bị quất trúng kia cũng không thể hiểu nổi tại sao, rõ ràng cô ta chỉ là một con người bình thường, sao lại có mái tóc đáng sợ như vậy. 

Hiện tượng quái dị này khiến lũ quái vật sợ đến mức không dám tấn công cô, chúng vô thức muốn chạy… Ngân Tô cầm vũ khí đuổi theo chúng, đuổi đến mức khiến đám quái vật kia phải chạy tán loạn bốn phương tám hướng. 

Lúc này đàn chị cũng rất mờ mịt, không biết rốt cuộc ai mới là quái vật. 

Ngân Tô không biết do mình xui hay người chơi ai cũng xui như vậy mà cô đi lang thang cả đêm cũng không gặp được người chơi nào khác. 

Không nhìn thấy những người bạn đồng hành tung tăng nhảy nhót của mình, Ngân Tô chỉ có thể thở dài: “Làm thí sinh duy nhất thật là cô đơn mà.”

Đàn chị: “???”

Cái gì mà cô đơn cơ?

Dù cô ta với quái vật tóc không được tính là người nhưng không phải vẫn còn hai học sinh kia sao? Có tận bốn ‘người’ đi theo cô mà còn cô độc cái gì?

Sau khi trời sáng, số lượng quái vật bắt đầu giảm bớt. Đến bảy giờ sáng thì không còn thấy bóng dáng của quái vật nữa. 

Xem ra quái vật chỉ có thể hoạt động từ mười hai giờ đêm tới bảy giờ sáng ——  nhưng đàn chị với quái vật tóc lại không bị điều này hạn chế. 

Ngân Tô cảm thấy chắc là do bọn họ là NPC thường trú bên ký túc xá, khác với những NPC xuất hiện trong ngày Cuồng Hoan. 

Ngân Tô cả đêm không ngủ, cô định kiếm một chỗ để nghỉ ngơi. 

Hội trường là khu vực an toàn nhưng cô không định đến đó mà chọn văn phòng giáo viên, còn quái vật tóc với đàn chị thì trông chừng bên ngoài cho cô. 

Hai NPC học sinh kia vẫn còn rất phấn chấn, Ngân Tô đành đuổi bọn họ ra chỗ khác chơi. 

***

***

[14:00]

Ngân Tô thức dậy, đã là hai giờ chiều, cô ngồi ăn gì đó, vẻ mặt có chút mê man nhìn một đống tóc bò loạn trong phòng. Cô nhìn nó biểu diễn đúng ba phút đồng hồ rồi mới lên tiếng: “Đàn chị đâu?”

Quái vật tóc vươn chùm tóc, chỉ chỉ ngoài cửa. 

Ngân Tô ăn xong liền đứng dậy đi ra ngoài, quái vật tóc đi theo sau, đống tóc dài tụ lại sau lưng cô, nhìn như là Ngân Tô đang xõa tóc ra. 

Đàn chị đứng ngoài cửa âm u nhìn về phía hội trường.

Chỗ bọn họ đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy hội trường, nơi đó có tầm mấy chục người, bọn họ phân tán xung quanh hội trường, có người ngồi cũng có người nằm, nhưng đều cách nhau rất xa. 

Chắc chắn trường học không chỉ còn lại có nhiêu đó học sinh, ắt hẳn vẫn còn nhiều người trốn ở chỗ khác. 

Ngân Tô hiếu kỳ: “Cô đang nhìn gì vậy?”

Đàn chị cứng nhắc nói: “Có giáo viên xuất hiện.”

Ngân Tô thu lại vẻ lười biếng, ánh mắt hơi sáng lên, hào hứng hỏi: “Ở đâu?”

Đàn chị: “…”

Đàn chị chỉ phương hướng cho Ngân Tô. 

Có điều lúc cô ta nhìn thấy giáo viên là hơn một tiếng trước, giờ giáo viên còn ở bên đó không thì cô ta không biết. 

Ngân Tô rút ống thép ra gõ lên lan can: “Chúng ta đi gặp gỡ giáo viên thân yêu thôi nào.”

***

***

Lúc này Trần Phong đang ở trong một căn phòng tối tăm, dưới chân có một thứ chất lỏng sền sệt ươn ướt. Anh ta không rõ thứ chất lỏng sền sệt đó là gì, nhưng ngửi mùi thì có vẻ đó không phải là thứ gì tốt. 

Vất vả lắm anh ta mới thoát khỏi đám quái vật tối qua, vừa định ra hội trường nghỉ ngơi thì bất ngờ đụng phải một giáo viên. 

Quy tắc “giáo viên sẽ không xuất hiện trong ngày Cuồng Hoan” là sai, giáo viên sẽ xuất hiện. Còn nửa câu sau “nhìn thấy giáo viên phải giả vờ như không thấy” có chính xác không anh ta cũng không rõ lắm, chỉ có thể đánh cược. 

Mà rõ ràng, vận may của anh ta đã hết, lần này anh ta cược thua. 

Quy tắc đó sai, ngó lơ giáo viên sẽ chọc tức họ, mà thực lực của giáo viên hoàn toàn không phải là thứ mà chút năng lực nhỏ bé của anh ta có thể đối phó được. 

Sau khi ném anh ta vào căn phòng tối đen này, giáo viên lập tức biến mất. 

Anh ta nhớ rất rõ lối vào nhưng dù có sờ s0ạng thế nào cũng không tìm thấy cửa ra, nơi này giống như một không gian khép kín hoàn toàn độc lập vậy.

“Xoẹt xoẹt ——”

Trong bóng tối, tiếng kim loại kéo lê trên tường ngày càng chói tai, âm thanh kia càng ngày càng tới gần hơn. 

“Xoẹt xoẹt ——”

“Xoẹt xoẹt ——”

Trái tim của Trần Phong vọt lên tới tận cổ họng, anh ta nhìn chằm chằm về phía âm thanh phát ra. 

“Xoẹt xoẹt ——”

Anh cảm giác được âm thanh kia phát ra ngay cạnh vách tường bên trái, còn có tiếng gõ, như thể có người nào đó cầm đồ vật cào lên vách tường sau đó thuận tay gõ gõ hai cái. 

Trong hoàn cảnh âm u kinh khủng như vậy, dù tố chất tâm lý của Trần Phong có tốt tới đâu cũng không nhịn được mà hốt hoảng. 

Nhưng vào đúng lúc này, anh ta lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Thầy cô ơi, thầy cô đang ở đâu thế ~”

“!!!”

Mắt Trần Phong lóe sáng, anh ta bước vài bước đến cạnh bức tường, gân giọng kêu: “Tô tiểu thư!!”

Nhưng bên ngoài không hề có tiếng đáp lại, chỉ có âm thanh ‘Xoẹt xoẹt’ vẫn vang lên như cũ, hơn nữa âm thanh này càng ngày càng xa…

“Tô tiểu thư! Tô Thiện!!”

Trần Phòng đập mạnh lên tường, đáng tiếc tay không tấc sắt đập lên tường cũng chẳng thể gây ra âm thanh gì lớn, người ngoài căn bản không thể nghe thấy được. 

“Thầy cô trốn tránh cái gì thế? Thầy cô đi ra đây đi, chúng ta cùng bồi dưỡng tình cảm thầy trò một chút đi nào.” Giọng nói của Ngân Tô ngày càng xa. 

Đáy lòng Trần Phong lạnh lẽo, cô không nghe được…

Cách một bức tường, Ngân Tô đang đi trên hành lang, ống thép nhọn để lại một vết thật dài trên tường.

Bên phải cô là một phòng học cũ bám đầy đầy bụi bặm và mạng nhện, bàn ghế thì đổ nghiêng đổ ngả trên đất, trong ngăn bàn còn chứa đủ các loại túi đựng đồ ăn vặt đầy màu sắc, trên tấm bảng đen bị bụi bám đầy còn cả mấy dấu tay, trên bục giảng vương vãi vô số bài kiểm tra. 

Ngân Tô không đi nhanh, cô nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ lóe lên trong phòng học phía trước, mắt cô sáng lên: “Thầy ơi!!”

Thầy giáo vừa bước chân vào lớp học, nghe thấy tiếng kêu “Thầy ơi” thì đột nhiên ngừng lại, cả người cứng ngắc nghiêng đầu qua thì bỗng thấy một nữ sinh đeo băng đô cài bảng tên đang đứng trên hành lang.

Nữ sinh hào hứng vẫy tay rồi chạy về phía ông ta. 

Khi cô chạy, ống thép xẹt qua vách tường phát ra những âm thanh vô cùng chói tai. 

Thầy giáo nhịn một chút, miễn cưỡng cười một cái: “Bạn học này, em…”

Còn chưa kịp dứt lời, học sinh đối diện đã vung ống thép lên đập tới, thầy giáo vô thức đưa tay ra cản, thế là ống thép mượt mà đập thẳng lên tay ông ta…

Ông ta cho rằng cùng lắm là chỉ hơi đau một chút thôi, ai ngờ ống thép kia trực tiếp cắt đứt cánh tay của ông ta, nguyên cánh tay rơi xuống đất. 

“Thầy à, sao thầy lại dùng tay chắn chứ.” Nữ sinh đối diện cười rộ lên, nụ cười kia thậm chí còn có vẻ khá dịu dàng: “Nguy hiểm lắm đó. Thầy xem, đứt tay mất rồi.”

“!!!”

Giáo viên sẽ không xuất hiện trong ngày Cuồng Hoan, nếu như xuất hiện… thì cứ cho giáo viên biến mất thôi.