Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Chương 12


“Cái gì? Chị ta thật sự hỏi chị như vậy sao?” Yến Đường mở to mắt nhìn Tô Du Du.

Tô Du Du gật đầu, hai người vừa nói chuyện của cô và Hạ Ngữ Vi lúc nãy.

“Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?” Tô Du Du không hiểu sự kinh ngạc của Yến Đường.

Yến Đường cắn cắn đũa, hơi trầm ngâm một lát, gật đầu: “Cũng hơi sai sai. Nhưng mà, tốt nhất là chị đứng nói cho ai biết chuyện trước đây chị chưa từng đi học.”

“Vì sao vậy?” Tô Du Du hơi ngơ ngác.

Yến Đường buồn rầu mà nhíu nhíu mày, sau đó giải thích: “Chị biết đấy, mỗi một lớp chọn trong trường chúng ta, đều là sắp xếp dựa trên thành tích. Hơn nữa, chỉ cần là người học tập tốt một chút, thì cực kì không thích những người đi vào bằng cửa sau.”

“Tóm lại, để tránh một số phiền phức không cần thiết, tốt nhất là chị đừng nói cho người khác về chuyện này.”

Nhìn Yến Đường thận trọng dặn dò như thế, Tô Du Du cũng nghiêm túc gật đầu.

Cô hơi hâm mộ mà nhìn về phía Yến Đường, tuy rằng tuổi của cô bé không lớn bằng mình, nhưng lại hiểu được rất nhiều chuyện. Chẳng giống như cô, cứ ngơ ngơ ngác ngác chả biết cái gì.

Sau khi hai người tách ra, Yến Đường lại nghĩ đến chuyện Tô Du Du vừa nói với mình.

Cô bé móc di động ra, click mở khung chat với một người.

Di động Yến Trì rung lên một chút.

[Vì sao anh lại giúp đỡ chị Du Du?] Là tin nhắn Yến Đường gửi tới.

[Bởi vì nhàm chán quá.]

Yến Đường bĩu môi, trong đầu đột nhiên lóe lên một cái bóng đèn, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại.

[Có phải anh đã nhìn thấy quyển vở ghi kế hoạch của em đúng không?]

Sau một lúc lâu, đối phương mới gửi một tin nhắn trả lời.

[... Ừ]

Yến Đường thấy Yến Trì thừa nhận, không nhịn được mà nhảy cẫng lên vui sướng. Sau đó lại vuốt vuốt tóc, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên, cô bé biết mà, nhất định là Yến Trì đang nể mặt cô bé.

Hóa ra, cô bé lại quan trọng trong lòng anh họ như vậy sao? Yến Đường có hơi được cưng chiều mà lo sợ.

[Vậy anh nhớ phải chăm sóc chị ấy trong lớp nhiều vào nhé!]

Yến Trì cầm lấy di động trên bàn, sau khi nhìn thấy tin nhắn, thì cười nhạt một tiếng.

Trình Hoành Vũ cầm gậy golf đi đến trước mặt Yến Trì, quay mấy vòng xong, đắc ý nói: “Thế nào? Có muốn chơi không?”

Yến Trì nhìn cậu ta như một kẻ ngốc, sau đó đứng dậy khỏi sofa: “Đi học, tự cậu đi chơi đi.”

“Hả? Không phải chứ?” Trình Hoành Vũ rít gào phía au. “Tới cũng đã tới rồi, bây giờ cậu lại nói phải về đi học là sao?”

Nhưng mà, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng vô tình của Yến Trì.

“Ơ, anh Trì đâu? Sao lại đi rồi?” Lý Thịnh đi ra không nhìn thấy Yến Trì, liền tò mò hỏi.

Trình Hoành Vũ u oán mà nhìn cậu ta một cái, sau đó bóp cổ cậu ta một phen: “Không đúng! Tớ cảm thấy Yến Trì có gì đó sai sai.”

Lý Thịnh bị cậu ta lắc đỏ hết cả mặt, gian nan mà giãy giụa: “ĐM, mày, bỏ, bố, mày, ra, ngay!”

Đỗ Cao Dương vừa ra đã thấy cảnh này, nhún nhún vai rồi lại trở về.

**

Trong trường học, cuộc sống trôi qua vẫn gió yên biển lặng.

Lòng nhiệt tình của các bạn trong lớp với Tô Du Du dần dần biến mất, làm cô thở phào nhẹ nhõm, tần suất bị các bạn kéo đi nói chuyện trong giờ giải lao đã giảm đi đáng kể, tuy rằng hầu như lần nào cô cũng chỉ im lặng ngồi nghe.

Người duy nhất mà cô nói chuyện vài câu là bạn cùng bàn Tần Phán, nhưng hình như cậu ấy vẫn luôn say mê học tập, số lần giao lưu của hai người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Còn Yến Trì bàn sau lại thường xuyên không ở trong lớp học.

Nhưng mà, Tô Du Du lại rất thích thời điểm cậu ấy ở phòng học, bởi vì lúc này, sẽ chẳng có mấy ai đến quầy rầy xung quanh cô.

Đang là giờ nghỉ giải lao, Tô Du Du đang vùi đầu làm bài tập hóa học giáo viên giao cho.

Hóa học không phải mà môn học trước kia Tô Du Du được học qua, nên các kiến thức liên quan đến hóa học trước năm lớp 11, cô không hề biết chút nào.

Nhìn đề bài vài lần, Tô Du Du cảm thấy mình phải bổ sung kiến thức hóa học nhiều thêm mới được…

Nhưng mà, hiện tại, trong tay cô chỉ có sách giáo khoa học kì I mới nhận đợt trước…

Tô Du Du hơi ủ rũ mà xoa xoa tóc, cô ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn thấy sách giáo khoa trên bàn Tần Phán, tức khắc, ánh mắt liền sáng như đèn pha ô tô.

Có lẽ, cô có thể hỏi mượn Tần Phán một quyển trước nhỉ?

Nhưng mà, bây giờ Tần Phán đang đi WC, phải chờ cậu ấy trở lại đã.

Tô Du Du chống cằm, mòn mắt trông mong mà nhìn về phía cửa ra vào.

Cũng may, thân ảnh Tần Phán rất nhanh đã xuất hiện.

Tầm mắt Tô Du Du vẫn luôn dõi theo Tần Phán, từ khi đi qua cửa ra vào, đi qua chỗ bục giảng rồi về chỗ ngồi. Cô ngẩng khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn về phía cô ấy: “Tần Phán, có thể cho tớ mượn sách giáo khoa hóa học lúc trước của cậu được không?”

Biểu cảm Tần Phán hơi kì quái, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu không có sao?”

Tô Du Du thành thật gật gật đầu.

Tần Phán lại nhìn khuỷu tay đang giữ bài tập hóa học của Tô Du Du, nói: “Cậu không biết làm bài nào?”

Tô Du Du hào phóng mà đẩy hết bài tập qua, dùng đầu bút chỉ chỉ những bài biết làm, còn lại thì không biết.

Tần Phán cúi đầu nhìn, cảm xúc trong mắt dưới lớp kính cận dày hơi biến đổi. Cô ấy đứng nhìn Tô Du Du, đột nhiên hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan đến bài tập.

Tô Du Du sửng sốt, không hiểu gì: “Gì vậy?”

Ánh mắt Tần Phán phức tạp mà nhìn cô vài lần, sau cùng, sắc mặt lạnh lùng mà nói một câu: “Tớ không biết, cậu nhờ người khác đi.”

Nói xong, cô ấy liền kéo ghế dựa của mình ra, phát ra một tiếng chói tai, rồi nặng nề ngồi xuống, còn dịch ghế ra xa chỗ ngồi của Tô Du Du.

Động tĩnh của cô ấy hơi lớn, quấy rầy các bạn xung quanh.

Có người khó chịu mà quay đầu lại: “Tần Phán, cậu làm cái gì thế?”

“Liên quan gì đến cậu!” Giọng điệu Tần Phán cực kì không tốt.

“Sao cậu lại có thể như vậy chứ? Bình thường thì luôn oán giận bọn tôi quấy rầy cậu, bây giờ thì cậu lại không cho bọn tôi nói? Có cần phải tiêu chuẩn kép* như thế không?” Hiển nhiên là cô bạn ngồi trước Tần Phán đã chất chứa oán hận với Tần Phán từ lâu.

*Tiêu chuẩn kép:là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay mộtcộng đồng. Một tiêu chuẩn kép có thể dễ dàng phân biệt với hình thức thể hiện, như việc một số việc được xem là hoàn hảo và tuyệt vời nếu do một nhóm người làm nhưng cũng chính việc đó lại là thứ không thể chấp nhận và cấm kị nếu do nhóm người khác làm. Nó vi phạm tất cả các nguyên tắc về sựcông bằngkhi những người khác nhau lại có mức độ trách nhiệm khác nhau khi làm cùng một việc.

Tần Phán hừ nhẹ một tiếng, dựng thẳng sách lên không thèm để ý đến cô ấy.

Cô bạn phía trước tức nổ đom đóm mắt, dậm chân một cái rồi chỉ có thể oán giận với bạn cùng bàn. Sau đó nhìn Tô Du Du, hỏi một câu: “Tô Du Du, cậu không sao chứ?”

Tô Du Du lấy vở bài tập của mình về, mím môi lắc lắc đầu nhìn cô ấy.

Cô rũ mắt nhìn đề bài này, trong lòng hơi hụt hẫng. Lúc nãy, vì cậu không trả lời được câu cậu ấy hỏi, nên cậu ấy mới tức giận sao?

Thời điểm Yến Trì ôm bóng rổ đi vào, thì liền nhìn thấy bộ dáng ủ rũ, héo úa như cây cỏ mùa khô của Tô Du Du.

Nhưng mà, chuông vào học rất nhanh đã vang lên, sau đó, anh lại thấy Tô Du Du lập tức ngồi ngay ngắn, bộ dáng chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng.

Ừm, nhìn trông rất thú vị.

*

Vốn dĩ, Tô Du Du cho rằng cảm xúc của Tần Phán chỉ là nhất thời, nhưng mà sự thật đã vả cô một cái thật đau, hình như cô đã nghĩ sai rồi.

Bắt đầu từ lần trước, thái độ của Tần Phán đối với cô lập tức thay đổi rất lớn, có thể nói là nghiêng thùng lệch thúng. Tuy lúc trước hai người không được tính là giao lưu nhiều, nhưng hiện tại là Tần Phán đơn phương làm lơ Tô Du Du.

Tô Du Du rất nhạy bén mà phát hiện ra sự thay đổi trong thái độ của Tần Phán, trừ khi có việc gì bắt buộc, nếu không thì sẽ không bao giờ nói chuyện với cô.

Bây giờ là tiết ba buổi sáng.

Chuông vào lớp kêu một lát rồi, mà Lưu Xuân Mai vẫn chưa tới lớp học.

Cán bộ toán học ổn định các bạn trong lớp đang cãi cọ ồn ào một chút, rồi ra khỏi chỗ, đến văn phòng xem thử.

Một lát sau, cán bộ toán học đã ôm một sấp bài kiểm tra hôm qua trở về lớp, vừa phát bài thi vừa nói: “Bởi vì cô giáo Lưu có chút việc bận không thể tới được, nên chút nữa tớ sẽ viết đáp án tham khảo lên bảng, hai bạn một bàn trao đổi và chấm bài cho nhau, chút nữa thì báo điểm lại cho tớ.”

Tô Du Du nhận được bài thi của mình, nhìn nhìn Tần Phán bên cạnh, hơi do dự mà đưa bài thi của mình qua.

“Bỏ ra.” Tần Phán chán ghét nhìn bài thi trên tay Tô Du Du một cái.

“Nhưng mà, cán bộ môn bảo phải trao đổi và chấm bài cho nhau mà.”

“Tôi không muốn chấm bài cho cậu, cậu nghe không hiểu sao?” Âm thanh Tần Phán đã lớn hơn, còn mang theo ý trách cứ.

Tô Du Du vẫn luôn sinh hoạt trong hoàn cảnh đơn giản, nhưng vẫn nhạy bén mà phát hiện ra một chút ác ý từ trong lời nói của Tần Phán. Cô mím môi, tuy rằng không biết vì sao Tần Phán lại như vậy, nhưng cô vẫn quyết định nói rõ ràng với cô ấy.

Nhưng mà, cô còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã đột nhiên truyền tới động tĩnh không nhỏ.

Bàn tay đang chép đáp án của cán bộ toán học hơi run lên, viên phấn trắng đang viết bảng lập tức bị gãy đôi. Các bạn đang chữa bài phía dưới cũng đều dừng bút lại.

Yến Trì đẩy ghế dựa đằng sau ra, đứng lên, đi đến chỗ bên cạnh Tô Du Du.

Mấy ngày nay, cậu đã loáng thoáng nhìn thấy cô ta như quả bom nổ chậm, đối xử với cô gái nhỏ bên cạnh như một cái túi trút giận, hơi tí là nổ bùm một cái, hoàn toàn không thấy áy náy hay hối hận gì cả!

Dù sau, cũng là người do con nhóc Yến Đường kia nhờ vả, nếu anh đã thấy, thì chắc chắn là không thể mặc kệ, Yến Trì mặt không cảm xúc mà biện minh cho hành động của mình.

Tô Du Du chú ý tới động tác của Yến Trì, nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn anh.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Sau một lúc lâu, chỉ thấy Yến Trì nâng tay lên.

Các bạn học đang quay đầu yên lặng nhìn tức khắc liền ngừng thở.

Trong mắt bọn họ, chỉ thấy không hiểu sao đại ca Yến Trì lại tức giận, vẻ mặt hung dữ mà đi đến trước mặt bạn học mới mềm mại đáng yêu, hung tợn nhìn cô.

Nhưng mà, Tô Du Du lại là một người to gan, thấy chết không sờn!

Cô, lại dám đọ mắt với đại ca!

Tuy cô lớn lên xinh đẹp như vậy, nhưng nhìn qua liền biết đại ca sẽ không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc* nha! Chưa nghe chuyện nhiều cô gái nhỏ to gan trước đây đều bị dọa sợ chạy mất dép sao?

*Thương hoa tiếc ngọc: dịu dàng, thương tiếc, thiên vị phái yếu.

Quả nhiên, Yến Trì đã nâng tay lên!

Sắp thấy Tô Du Du phải đổ máu nơi chiến trận, có mấy bạn đã không đành lòng mà nhắm mắt lại, bắt đầu tụng kinh, hy vọng sau khi ra đi, linh hồn cô sẽ được siêu thoát.

Đương nhiên, cũng có một số bạn học giận mà không dám nói, và vẫn tiếp tục nhìn. Còn có mấy người cương trực, yêu chính nghĩa, thấy sự tà gian thì không thể chịu được, chuẩn bị mạo hiểm tính mạng, chạy ra ngoài gọi giáo viên cứu viện.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy, Yến Trì đặt tay lên trên bàn học của Tô Du Du, nhấc hết sách vở của cô lên, để vào chỗ bên cạnh mình, từ trên cao nhìn xuống, âm thanh không nhỏ: “Cậu ngồi vào đó đi.”

Yến Trì dùng ngón tay chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Các bạn học đang yên lặng vây xem: “…”

Chuyện này, mẹ nó, không giống tưởng tượng của bọn họ nha!

Đại ca à, anh hung dữ như vậy là muốn con gái nhà người ta ngồi cùng bàn với anh sao???

Có thể là do câu chuyện diễn biến quá ly kì và gay cấn, nên không ít người trong lớp không khỏi há hốc miệng, bộc lộ toàn bộ sự khiếp sợ trong nội tâm ra ngoài.

Tô Du Du cũng chưa kịp phản ứng lại.

Hiển nhiên, Yến Trì đã hơi mất kiên nhẫn, cũng không đợi Tô Du Du làm ra hành động gì, trực tiếp dùng tay xách cô lên, kéo ra bên ngoài, còn bản thân thì lấy toàn bộ đồ đạc của cô ra.

Sau đó, còn nghiêng đầu liếc cô một cái: “Còn chưa chuyển sao?”

Tô Du Du nhìn bàn học trống không của mình, nuốt nuốt nước miếng, nhận lệnh mà ngồi xuống bên cạnh anh.

Là bạn ngồi cùng bàn, Tần Phán cũng không ngờ là mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng này, nhưng nhớ lại cái liếc mắt vừa nãy Yến Trì “tặng” cho cô ta, da đầu liền không khỏi tê dại, phía sau lưng ướt đẫm, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh.

Cô ta nhanh chóng xoay người, vùi đầu xuống bàn, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân nhất có thể.

Tô Du Du ngồi xuống, liền bắt đầu dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc của mình. Yến Trì đã dọn toàn bộ xuống đây, tất cả đồ đạc đều trong trạng thái sống-không-bằng-chết.

Các bạn học lúc nãy hóng drama còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, đã bị Yến Trì phát hiện, lạnh lùng quét mắt nhìn qua họ một cái, ngay lập tức, một đám rùa rụt cổ đều nhanh chóng quay đầu về vị trí ban đầu.

Cán bộ toán học lau lau một hôi lạnh đầu đầy, nhặt viên phấn đang nằm chỏng chơ dưới đất lên, nơm nớp lo sợ mà nói một câu: “Làm gì thế?! Mọi người nhanh chóng đối chiếu đáp án đi.”