Bùi Chất có đôi chút sửng sốt nhìn dáng vẻ quẫn bách của nàng, giây lát sau lại bật cười thành tiếng.
Lồng ngực hắn phập phồng, tiếng cười trầm bổng từ trong cổ họng bật ra khiến Ninh Hồi càng thêm xấu hổ. Nàng bưng lấy mặt, cúi thấp đầu, chẳng nói thêm một lời nào nữa.
Trong lòng nàng âm thầm oán trách hắn. Có cái gì buồn cười? Có cái gì đáng cười đâu chứ? Còn không cho phép nàng không biết ư? Lẽ nào không biết chẳng phải rất bình thường đấy sao?
Bùi Chất xoa đầu nàng, rất lâu sau hắn cũng không khống chế được tiếng cười.
Ninh Hồi nhẹ cắn môi dưới, khửu tay nàng chống lên lồng ngực của hắn cố lùi về phía sau: “Biển học vô bờ, có điều không biết chẳng phải rất bình thường hay sao?” Cười, cười, cười! Còn cười nữa ngươi chuột rút luôn đi!
Bùi Chất nắm tay, che miệng ho nhẹ hai tiếng, cố gắng lắm hắn mới miễn cưỡng dứt được cơn cười. Hắn cúi đầu kề sát tai nàng dỗ dành: “Phu nhân nói đúng lắm, biển học vô bờ, chuyện này đúng là không thể bình thường hơn được nữa.”
Hắn cố ý thuận theo ý nàng như thế không biết còn có lý do gì? Có lẽ là vì hiệu ứng tâm lý mà Ninh Hồi luôn cảm thấy những lời hắn nói toàn là những lời nói ngược. Nàng rũ mắt, vươn tay nắm chặt không buông dải đai váy cuốn bên eo, nhưng lại nghe thấy hắn ngừng một chút rồi xà đến ghé sát bên tai thì thầm với nàng.
Hơi thở nóng hổi khiến nàng không kiềm được co rụt, tránh người sang bên.
“Cho nên… mấy ngày này ta đã có lòng học rồi, nàng không biết cũng không sao hết, ta dốc hết cái ta đã học được truyền thụ cho nàng cũng chẳng hề gì.”
Ninh Hồi che lấy bụng mình, nghi ngờ nhìn hắn: “Vậy sao? Thì ra chàng cũng không biết à? Chàng học được ở đâu thế?”
Bùi Chất phủ lên môi nàng, nói: “Thư sơn hữu lộ.”
Ninh Hồi ôm lấy eo hắn, hỏi lại: “Thư gì cơ?”
Búi Chất mỉm cười yên lặng, mặc kệ cho nàng truy hỏi bao lần hắn cũng không chịu nói thêm một chữ.
Nàng có chút phiền lòng, nắm chặt lấy tà váy trong tay: “Chàng phải nói cho ta biết chứ!” Tức quá đi! Hắn không nói, nàng làm sao biết được đây.
Bùi Chất gật đầu đồng ý, nhưng Ninh Hồi vừa chưng ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, hắn đã lại bắt lấy tay nàng giữ trước ngực. Hắn chăm chú nhìn đôi mắt long lanh sáng lấp lánh của nàng, đôi môi hơi lạnh của hắn nhẹ nhàng mơn trớn má người trong lòng.
Ninh Hồi hơi nhíu mày: “Bùi…ưm?”
Nàng vừa định cất tiếng nhưng chưa kịp nói hết, chữ cuối kia đã biến mất vào đôi môi của hắn.
Đi qua phủ Thừa tướng đã không còn cách xa phủ Quốc công nữa, xe ngựa lắc lư một lát bèn dừng lại trước cổng.
Sở Hốt cùng Thanh Miêu và Xuân Đào từ phía sau xe ngựa đi xuống, mỗi người đều mở ô đi lên trước đợi. Những bông tuyết nhẹ bay bám bên ngoài ô thành một tầng băng mỏng, tuyết trắng lả tả rơi xuống theo động tác Thanh Miêu rung nhẹ khi nghiêng ô.
“Thế tử, Thiếu phu nhân?” Thanh Miêu đứng bên ngoài gọi một tiếng nhưng không nghe thấy có động tĩnh gì bên trong xe ngựa.
Thanh Miêu liếc mắt nhìn Sở Hốt lại liếc nhìn sang Xuân Đào sau đó biết ý lùi lại hai bước. From app TYT & Lavender team
Nàng ấy vừa đứng thẳng, người bên trong cũng đã bước ra. Hai người đều khoác áo choàng, mũ trùm trên áo che kín trên đầu.
Bùi Chất ôm lấy Ninh Hồi, một bông hoa tuyết đọng lại trên mi mắt nàng, thoáng chốc đã tan ra thành hơi nước. Nàng nghiêng đầu vùi mặt vào lồng ngực hắn, giấu đi khuôn mặt không vui, cũng không muốn phải chạm vào gió tuyết lạnh lẽo kia.
Thanh Miêu đi lên phía trước che ô nhưng lại không đuổi kịp theo bước chân của Bùi Chất, nàng ấy bước vội khó khăn lắm mới đưa chiếc ô xanh tím than lên che cho hai người.
Bùi Chất bế Ninh Hồi thẳng một đường trở về phòng. Thanh Đan đang ngồi trên ghế đẩu gian ngoài thêu thùa, vừa nghe tiếng bước chân truyền đến đã vội đứng lên chào đón: “Thế tử.”
Sắc mặt Bùi Chất lạnh tanh không biểu lộ chút cảm xúc, liếc mắt lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Thanh Đan sững sờ giây lát mà người đã đi khuất vào gian trong, nàng ấy thoảng giật mình nhưng cũng vội ôm lấy giỏ đựng đồ thêu, nhanh chân bước ra cửa chặn Thanh Miêu đang muốn đi vào phòng.
Thanh Miêu cất tiếng hỏi: “Sao ngươi lại chặn ta?”
Thanh Đan đặt giỏ thêu vào lòng Thanh Miêu, sau đó quay người đóng cửa mới chầm chậm thở nhè nhẹ. Nàng ấy cũng không trả lời Thanh Miêu ngay, mà quay qua nói với Xuân Đào: “Ngươi tới nhà bếp bê một lò than đặt ở ngoài kia. À, đúng rồi! Nhớ lấy thêm mấy ghế đẩu tới đây nhé.”
Động tác của Xuân Đào nhanh nhẹn dứt khoát, nàng ấy còn gọi thêm mấy tiểu nha đầu tới giúp, rất nhanh đã đem những đồ Thanh Đan dặn đặt trước hiên.
Mấy người chia nhau ngồi trên ghế đẩu, Thanh Miêu lật tấm thêu của nàng ấy, hỏi: “Trong phòng ấm áp sao lại không ở mà phải ra ngoài hiên hóng gió thế này?”
Thanh Đan cầm lấy khung thêu của mình, khóa chặt khung vải, chăm chú luồn kim xỏ chỉ: “Ngươi cứ yên lặng ngồi đây đi.”
Sở Hốt ngồi cạnh lò sưởi một tay chống kiếm, khuôn mặt vui vẻ nhận lấy bánh lạc mà Xuân Đào cố ý lấy từ nhà bếp tới cho nàng.
Không gian nhất thời im lặng, chỉ có gió tuyết kia vẫn bay lay động lòng người.
Áo choàng trên người Ninh Hồi được tháo ra, vắt lên cái giá không xa cạnh giường, nàng ngồi trên giường, hai tay khoanh lại ôm gối. Khuôn mặt nàng đỏ ửng nhìn Bùi Chất vừa tháo chiếc áo choàng viền đen đậm trên người hắn.
Nàng cứ có cảm giác bầu không khí nơi đây có gì đó kỳ lạ, nhìn trái nhìn phải vừa định kết nối với quân sư gấu trúc nhà mình, ai ngờ Bùi Chất đột nhiên tiến tới đẩy nàng nằm xuống giường.
Hắn vươn tay vén rèm che giường, cúi người nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng.
Động tác của hắn vẫn cứ dịu dàng như thế, nhưng Ninh Hồi lại tự dưng có đôi chút bối rối. Khi hắn cởi đai nới rộng áo, nàng không kiềm chế được tự rụt mình lại.
Một tay Bùi Chất chống bên cạnh người nàng, một tay hắn nắm lấy cổ tay nàng đặt lên đai eo, nhẹ nhắc: “Cởi ra cho ta.”
Đôi mắt như hoa đào, sống mũi hắn thẳng tắp, Ninh Hồi ngắm hắn, đầu ngón tay chầm chậm giúp hắn cởi bỏ đai lưng.
Bùi Chấp lại hôn nàng, cảm xúc trong lòng hắn dâng lên bồi hồi.
Người như oanh sớm bên liễu xuân, tiếng hót líu lo đua chim tụ, lơ thơ gió thổi lay tim đó, rơi tới bên tai tê tấm lòng.
Đầu ngón tay hắn chạm nhẹ đuôi mắt nàng, ngắm nhìn mắt hạnh phiếm hồng long lanh nước, mà những nóng bỏng dâng lên trong tim cứ mãi không giảm bớt.
Những giọt mồ hôi men theo thái dương chảy xuống trán nàng, thấm ướt trên ga giường màu bạc khiến một khoảng ga giường đậm một mảng.
Khi tình nồng đang đậm, hắn vùi đầu bên cổ nàng, giọng nói trầm mê: “Ninh Hồi…”
Ninh Hồi nghe thấy hắn gọi nàng bèn mềm yếu đáp lời. Tiếng trả lời của nàng mềm mại như lông vũ lại càng khiến trái tim hắn ngứa ngáy.
Ninh Hồi hơi hé mắt, nàng mơ màng nhìn thấy sợi tua màu hồng nhạt treo nơi đầu giường đang đung đưa trước mắt.
Thanh Thanh Thảo Nguyên ngồi bên hồ nước rất lâu, đôi mắt đen láy của nó chầm chậm nhìn lại thăm dò phía bên tối đen mấy phút, chớp sáng chớp tối, cuối cùng vẫn tắt màn hình chỉ hiện mấy chữ “phi lễ chớ nhìn” nổi bật trên đó.
Nó buồn rầu kéo khăn tay che miệng gấu trúc của mình, kết quả lại phát hiện ra khăn tay nhỏ quá chẳng đủ che. Nó vừa vươn tay lại chẳng biết đổi được một chiếc lớn hơn từ đâu, vừa thổn thức vừa nhảy vào trong cái hố mới đào trốn mất dạng.
Ngày này cuối cùng cũng đã tới rồi, “con” của nó đã không còn chỉ thuộc về mình gấu nó nữa.
“Oa hu hu…” Gấu Trúc ôm đầu khóc lớn, tuy rằng đúng là con rể rất tốt, nhưng nó vẫn đau lòng lắm, vẫn buồn rầu lắm…
…
Bông tuyết trắng đón gió rơi đầy khắp thềm đá dưới hiên, Thanh Đan thêu khăn tay rất lâu, giữa chừng nàng ấy ngẩng đầu lên đã thấy Tề Thương đang đội ô đi vào trong viện.
Bước chân của hắn vội vã, chắc chắn đang có việc gấp cần tìm người.
“Các ngươi ngồi hết bên ngoài làm gì? Vẫn còn hứng thú thưởng tuyết thế sao?” Tề Thương bước lên thềm đá, tiện đưa chiếc ô trong tay cho tiểu nha hoàn đang đợi bên cạnh rồi vội xà đến bên bếp lò: “Ta thấy Quan Sở không có ai, có phải Thế tử đang ở trong phòng đấy không?”
Thanh Đan đáp lời: “Có đấy, Tề thị vệ có chuyện gì ư?”
Tề Thương vươn tay hơ trên bếp lò, nói: “Đúng vậy, xảy ra chuyện lớn rồi. Làm phiền Thanh Đan cô nương giúp ta vào trong bẩm báo Thế tử một tiếng.”
Thanh Đan lắc đầu, kéo chiếc ghế đôn bên tay tới đưa cho hắn, nói: “Ngươi ngồi đi, một chốc một lát chắc cũng không lớn chuyện là bao.”
“Làm sao thế? Lúc này Thế tử vẫn còn đang ngủ trưa sao?” Trong lòng Tề Thương vẫn để tâm tới việc gấp.
Thanh Đan hơi chút chần chừ những chỉ nói: “Đúng là đang ngủ trưa, tuyệt đối không thể làm phiền đâu. Tề thị vệ đợi một lát đi.”
Tề Thương nhún vai, gã cướp miếng bánh lạc trong tay Sở Hốt nhét vào miệng, lẩm bẩm: “Canh giờ này rồi còn ngủ gì nữa chứ?”
Sở Hốt lườm nguýt hắn, hỏi: “Người phái đi Lãng Lăng đã trở lại rồi sao?”
Tề Thương: “Đúng vậy, cho nên ta mới nói to chuyện rồi.”
“Nói như thế là đã điều tra ra được kha khá rồi à?”
Tề Thương nhếch khóe môi, cười hì hì trả lời: “Đương nhiên là thế rồi, đã tra được rõ ràng trắng đen.”
…
Lúc Ninh Hồi tỉnh lại, bầu trời bên ngoài cánh cửa sổ khắc hoa đã tối mịt, trong phòng chỉ châm một ngọn đèn bàn, nàng mở mắt nhìn cũng chỉ thấy một mảnh mơ hồ.
Thanh Đan từ bên ngoài bước vào bận rộn châm hết những ngọn nến trên giá đèn, lại xoa tay vén rèm bên giường ngoắc lên móc câu mạ vàng.
Thanh Đan nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Thiếu phu nhân tỉnh rồi? Thế tử vừa tới thư phòng với Tề thị vệ. Người có muốn dậy ăn chút gì đó không? Phòng bếp riêng vừa làm mỳ phỉ thúy đấy ạ.”
Ninh Hồi mệt mỏi vẫn rúc mình trong chăn, lắc đầu: “Không cần đâu, ta không muốn ăn.”
“Vậy nô tỳ gọi nhà bếp chuẩn bị chút cháo để người lót dạ.” Nói xong, Thanh Đan lại vội đi ra làm việc, đổi cho Thanh Miêu đi vào gian trong hầu hạ.
Trong phòng im phăng phắc, Ninh Hồi chẳng muốn động đậy, hai tay nàng vẫn nắm chặt lấy bên chăn, nhẹ gọi một tiếng.
Thanh Thanh Thảo Nguyên lại được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, nó lôi trong túi gấu một chiếc khăn trùm đầu to, ục ịch bò về bên hồ nước.
Một người một gấu nhìn nhau mà chẳng ai nói gì.
Ninh Hồi vươn tay xoa lên bụng nhỏ của mình, hơi nghi ngờ: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, làm như thế đã được chưa?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên quay đầu đi nơi khác, ầng ậc nước mắt, nói: “Cái gì mà được hay không được chứ?”
Ninh Hồi hỏi lại: “Có phải vài ngày nữa, ta sẽ sinh ra bé con không?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên vỗ đầu: “Chưa chắc đâu, phải xem vận khí đã.”
Ninh Hồi ngạc nhiên: “Thật vậy không?”
Gấu Trúc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng càng cảm thấy khó chịu hơn, nó trèo lên chạy vào trong chiếc hòm to bên bục điều khiển, móc móng vuốt vứt đồ trong hòm ra cho nàng, phì phò nói: “Tự người xem, tự người xem đi!”
Thanh Miêu cách nơi xa, Ninh Hồi bèn trốn vào trong chăn lật sách rột roạt, đọc đến cuối nàng mới bừng tỉnh: “Là như thế à?”
Tiếp đó, nàng chun mũi lại, tay nắm lại thành quyền đấm nhẹ xuống ván giường, đau đớn tố khổ: “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết chứ? Thế này mất hết cả mặt mũi rồi!”
Ninh Hồi quấn chặt người như một con cá muối, chẳng còn sức sống nằm vật xuống: “Sau này ta sao còn có thể hiên ngang mà đứng thẳng lưng trước mặt Bùi Chất nữa đây?”
Vừa nghĩ đến đây nàng lại càng thêm ủ rũ. Bưng lấy khuôn mặt đỏ bừng, nàng không ngừng than thở: Thật là quá mất mặt!
Gấu Trúc âm thầm thở dài, nó cố gắng lần mò eo béo của mình ở đâu đó trong đống bùi nhùi dưới chăn kia, lại tiếp túc kéo khăn lên che miếng khóc hu hu: “Chắc chắn là chẳng thẳng lưng được nữa rồi.”