Quyển 2: Quan hệ nguy hiểm
Tags: Đam mỹ, hiện đại, HE, 1v1, có H, sinh con, sản nhũ, ngược, sát thủ thô bạo lạnh nhạt độc chiếm dục cao mỹ cường công VS Song tính kiên cường dịu ngoan mỹ nhân thụ.
Giới thiệu: Lâm Hiểu vô tình chứng kiến một vụ án giết người, tay sát thủ lạnh lùng tàn nhẫn nhuốm máu nhưng không lấy mạng cậu mà chỉ nhốt cậu lại.
"Không được khóc, không được kêu." Đây là mệnh lệnh của người đàn ông dành cho cậu.
Để sống sót cậu trở thành đồng phạm của hắn, thậm chí còn dang rộng hai chân trước mặt người đàn ông lạnh lùng ấy, để hắn coi mình như vật sở hữu và rót đầy tinh dịch vào người cậu.
Chỉ cần còn sống là được.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Chương 1
Trong con hẻm ẩm thấp đổ nát vang lên giọng nói khàn khàn trách mắng của một người đàn ông: "Thằng quỷ! Tiền thì không có chỉ biết mỗi ăn thôi, sao không ăn cho chết luôn đi! Cút đi, hôm nay mày không kiếm được tiền ăn thì đừng về đây nữa!"
Lâm Hiểu bị túm cổ áo ném ra ngoài, cánh cửa gỗ đóng sầm lại sau lưng cậu. Xuyên qua tấm ván cửa mỏng manh cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của người đàn ông.
"Thằng khốn kiếp, trộm đồ ăn còn dám cãi, nít ranh!"
Lâm Hiểu cúi đầu, khuôn mặt sưng đỏ còn in dấu tay nóng rát, khóe miệng còn dính một ít vụn bánh bao. Sắc mặt cậu lạnh nhạt cẩn thận nhét miếng bánh bao đang nắm chặt vào miệng rồi nuốt từng chút một, lẫn với nước bọt còn có mùi máu tươi.
Cho dù bị nghẹn đến không thở nổi, nhưng cậu vẫn không dám lãng phí một chút thức ăn nào.
Cái đói là thứ kinh khủng nhất trên thế giới này, nó làm cậu phát điên lên và khiến cậu phải quỳ gối trước tên ghê tởm kia.
Cậu rất ghét điều đó.
Cậu cúi xuống nhặt đôi giày bị rơi, đôi giày bẩn dính đầy vết bẩn và có vài lỗ thủng nhưng Lâm Hiểu vẫn cẩn thận lau sạch rồi mang vào.
Hai cánh tay trần của cậu có rất nhiều vết bầm tím, trên làn da cũng không có chỗ nào không bị thương, quần áo bẩn thỉu chỉ đủ che cho thân thể gầy yếu khiến cậu trông chẳng khác nào một tên ăn mày bẩn thỉu.
Khi nào cậu mới có thể thoát khỏi đây?
Giống như một vũng bùn, trong bùn phát ra mùi thối không được ai đoái hoài mà chỉ bị người ta coi thường.
Thật là một cuộc sống ngột ngạt.
Đôi mắt mờ đục không có một tia sáng ẩn sau mái tóc đen, Lâm Hiểu liếc nhìn cánh cửa gỗ đổ nát rồi chậm rãi bước đi.
Khi đi ra khỏi góc khuất, cậu vô tình đụng phải một người.
Lâm Hiểu cảm thấy bả vai bị va chạm đau âm ỉ, ngẩng đầu nhìn lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của người kia.
Lâm Hiểu giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.
Vốn tưởng rằng người đàn ông ghét bỏ vì đụng phải mình, nên cậu cúi đầu nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi anh."
Ánh mắt hắn dừng lại một lúc trên đôi má sưng đỏ của cậu, rồi tiếp tục đi sâu vào con hẻm trong im lặng.
Lâm Hiểu nhìn từ xa chỉ thấy hắn mang theo một chiếc vali nặng nề, mặc một chiếc áo gió được may tinh xảo và dần biến mất trong con hẻm đổ nát.
Vóc dáng cao lớn và bờ vai rộng khiến trông hắn như một ngọn núi.
Dù nhìn như thế nào cũng cảm thấy không hợp với chỗ này.
Lâm Hiểu không nghĩ nhiều, xoa bả vai đau nhức rồi xoay người đi ngược hướng với người đàn ông.
Cậu xuất thân hèn mọn, vừa sinh ra đã hại chết mẹ nên cha cũng không thích cậu. Từ nhỏ cậu đã sống trong con hẻm tối tăm đổ nát này, thậm chí có lúc còn phải đi xin ăn.
Trước mặt cậu là một nhóm học sinh đang chơi đùa sau giờ học, họ đang bàn luận nhà ai có máy chơi game hay ho hơn và lớp nào có nhiều bài tập nhất. Mà ở phía bên kia Lâm Hiểu có vẻ bằng tuổi họ nhưng thấp hơn và gầy hơn cả con gái, đang nhặt rác trong thùng rác với vẻ mặt trống rỗng.
Dường như mỗi người từ khi sinh ra đã có số phận khác nhau, dù có tranh đấu thế nào cũng vô ích.
Một người qua đường tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp nữa, nhưng họ lại gặp nhau một lần nữa vào một buổi tối.
Nói chính xác hơn là cậu vô tình xuất hiện ở hiện trường vụ giết người của hắn.
Trong nhà xưởng nhỏ bị bỏ hoang, người đàn ông đè đầu gối lên người đang nằm giãy giụa phía dưới. Hai tay hắn bóp chặt lấy cổ người kia, khiến gương mặt người đó nhanh chóng tái mét vì nghẹt thở.
Nhìn thấy Lâm Hiểu, gã đàn ông hấp hối thở hổn hển cầu cứu.
"Giúp tao…"
Lâm Hiểu sững người ở đó, mồ hôi lạnh chảy ra từ sau lưng.
Lẽ ra cậu nên quay đầu bỏ chạy.
Nhưng dường như dưới chân đã mọc rễ, làm cậu không thể di chuyển thêm dù chỉ một bước.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt bị che khuất nhưng ánh mắt lạnh tanh, hắn đưa mắt nhìn cậu giống như đang nhìn một con kiến.
Lâm Hiểu vẫn không rời đi.
Tất cả không phải vì sợ hãi, mà bởi vì cậu quen biết người đàn ông sắp bị bóp cổ chết kia.
Đó là một gã đàn ông trung niên đáng ghê tởm, nghe nói gã từng cưỡng hiếp một học sinh cấp 3 làm cô gái tội nghiệp ấy phải nhảy lầu tự tử, còn gã vẫn cứ sống nhởn nhơ như chưa từng có chuyện gì.
Lâm Hiểu cũng từng bị gã quấy rối.
Đầu tiên gã sẽ nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt thèm thuồng và kinh tởm, sau đó là sự đụng chạm thể xác khủng khiếp đến mức làm người ta muốn buồn nôn.
Gã đàn ông vừa béo vừa nặng, khi gã đè lên người cậu nặng nề hệt như một ngọn núi. Lúc đó Lâm Hiểu còn nhỏ nên không có sức chống cự, suýt chút nữa đã bị gã cưỡng hiếp thành công, nhưng cũng may cậu cầm được một viên gạch đập vào đầu gã, sau lần ấy gã cũng không dám quấy rối cậu nữa.
Nhưng đôi mắt nhục dục gã nhìn Lâm Hiểu vẫn làm người ta có cảm giác buồn nôn.
Nếu gã bị giết, cuộc sống của cậu sẽ dễ dàng hơn sao?
Hô hấp của Lâm Hiểu trở nên gấp gáp, vừa hưng phấn lại vừa lo lắng.
Cậu ngước mắt nhìn xung quanh rồi ánh mắt dừng lại trên gã đàn ông mập mạp và hèn nhát kia, nhìn thấy đôi mắt trợn lên và bộ dạng giàn giụa nước mắt sắp chết của gã, cậu lùi lại mấy bước sau đó run rẩy đóng cửa nhà máy lại.
Giống như khi cậu đến, cánh cửa đóng chặt ngăn cách mọi âm thanh bên trong.
Cậu trở thành đồng phạm với kẻ sát nhân.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, Lâm Hiểu tự nói với bản thân hết lần này đến lần khác rằng: Không sao đâu, đó là thứ cặn bã của xã hội, chết rồi cũng tốt, đừng sợ...
Nếu gã chết thì cậu mới an toàn.
Đúng, đừng lo lắng nữa.
Cậu đi về theo con đường mà cậu đã đến, lúc đầu bước từng bước nhỏ sau đó càng chạy càng nhanh.
Mồ hôi chảy vào mắt khiến mắt cậu cay xè, nhưng cậu vẫn không dám đưa tay lên lau.
Cậu trốn về nhà, mặc kệ cha mình chửi rủa bên ngoài ra sao cũng không nói lời nào, như thể đang cố quên đi cảnh tượng đó trong tâm trí.
Đã mấy ngày rồi cậu không ra ngoài, có đôi khi cậu sẽ cẩn thận lắng nghe tình hình bên ngoài để xem có tiếng xe cảnh sát không. Dường như chỉ cần nghe thấy âm thanh đó, thì cục đá treo lơ lửng trong lòng cậu mới được thả xuống.
Nhưng cậu chưa từng nghe thấy gì suốt một thời gian dài.
Cậu đã trải qua nhiều ngày hoảng loạn trước khi bị người cha say xỉn túm áo đuổi ra khỏi nhà.
"Tao không nuôi rác, mày cút ra ngoài đi!"
Khi còn nhỏ bị cha đuổi ra khỏi nhà, cậu vẫn khóc lóc cầu xin ông ta. Nhưng khi lớn hơn một chút, cậu thậm chí còn không nhớ mình đã khóc như thế nào.
Bất cứ ai sống ở đây đều biết rằng nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Những người có số phận thấp kém sẽ rơi nước mắt.
Cậu không biết hung thủ có nhìn rõ mặt mình hay không, cũng không biết hắn có đến thủ tiêu mình luôn hay không, nhưng cậu vẫn muốn được ăn cơm vẫn muốn được sống sót.
Sau vài ngày yên bình, cuối cùng cậu cũng buông lỏng cảnh giác.
Người trong ngõ vẫn thế, sống sa đọa được ngày nào hay ngày đấy, chẳng ai để ý có thiếu mất một người nào hay không, mà dù có biết cũng chỉ hỏi hai câu rồi thôi.
Lâm Hiểu im lặng quan sát mọi thứ rồi về nhà.
Cửa nhà vẫn đóng chặt như thường lệ, vừa mở cửa đã thấy cha ruột nằm trên bàn ăn, trên bàn bày bừa vài chai rượu rỗng.
Cậu bình tĩnh đi đến dọn dẹp, nhưng một giọng nói khàn khàn và trầm thấp bỗng vang lên từ sau lưng.
"Tại sao lại đóng cửa?"
Leng keng.
Chai rượu trên tay cậu rơi xuống đất.
Lâm Hiểu quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của mình trong đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của người đàn ông.
Cỏ dại mọc trong bùn cũng không đáng sống sao?
Lâm Hiểu nói thầm trong lòng.
Chỉ muốn sống sao khó đến vậy?
Cậu không muốn chết.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.