Chiến Thần Sở Bắc

Chương 451




Chương 452

“Mọi người cùng ăn đi, các món này em ăn chán rồi nên cũng không có hứng lắm!”

Tuy xua tay nói là vậy, nhưng khi nhìn thấy con tôm hùm, mắt Chu Lệ như sắp dán vào nó đến nơi.

“Bác ơi, bác không biết chứ mấy món này nhà cháu thiếu gì đâu. Bao giờ bác đến nhà cháu chơi, cháu sẽ đãi mọi người một chầu!”

Dương Ân cũng cất giọng thản nhiên, ai không biết còn tưởng nhà cậu ta giàu có lắm.

Thấy thế, Chu Cầm quay mặt đi, không nói gì nữa.

Sở Bắc và Lạc Tuyết chỉ biết lắc đầu.

Họ còn lạ gì ý tứ của hai mẹ con nhà này nữa.

Đúng là da mặt dày siêu cấp vô địch.

“Tiểu Ân, nói vừa thôi, đồ ăn nguội bây giờ, tập trung vào chuyên môn đi…”

Chu Lệ lau nước miếng rồi lấy đũa gạt hơn nửa tôm hùm vào bát mình.

“Vâng, mọi người cũng tự nhiên đi, đừng khách sáo…”

Dương Ân xua tay, trông họ cứ như là người mời bữa này vậy.

Cùng lúc đó, cậu ta còn gạt nốt nửa con tôm hùm cuối cùng vào bát mình.

Mới có mấy phút đồng hồ, mà cả con tôm hùm to tướng đều đã nằm im trong bụng hai mẹ con họ.

Đến vỏ tôm họ cũng không thèm nhè ra luôn, Lạc Tuyết thật sự không biết họ nuốt chỗ vỏ đó bằng cách nào.

Nhưng tôm hùm mới là món khai vị của họ mà thôi.

“Ưm… mẹ ơi, bào ngư cũng ngon phết, mẹ ăn thử đi…”

“Ái chà! Bào ngư trong truyền thuyết đấy hả? Cũng thường thôi, ăn có gì đặc biệt đâu!”

“Vâng, còn món gan ngỗng nữa, ngon hơn gan gà có chút xíu thôi à!”



Hai mẹ con họ động đũa một cái là ăn không ngừng nghỉ.

Tay họ dính đầy dầu mỡ, trông như những kẻ phàm ăn tục uống.

Hơn nữa, cứ món nào đắt thì họ sẽ gọi, hệt như đang ăn buffet.

May mà họ ở trong phòng riêng, chứ nếu ăn ở bên ngoài chắc sẽ bị người khác cười cho thối mũi mất.

“Ơ kìa, sao mọi người không ăn đi?”

Hai mẹ con họ ăn ngấu nghiến, cố tống hết những món đắt tiền vào bụng.

Khi ngẩng đầu lên thì mới thấy ba người nhà Sở Bắc còn chưa động đũa.

“Bác ơi, mọi người ăn đi, đừng khách sáo với mẹ con cháu làm gì, mấy món này được phết đấy!”

Dương Ân mời qua quýt một câu rồi vớt một miếng chân giò, sau đó cầm tay gặm luôn.

“Hai mẹ con cứ ăn đi…”

Chu Cầm nói dứt câu rồi sầm mặt xuống.

Loáng cái, đồ ăn đã bị hai mẹ họ đánh chén sạch sẽ rồi, bà ta còn gì mà ăn nữa đâu.

Lúc này, bà ta đang thấy hối hận, không dưng đi mời hai mẹ con nhà này đi ăn làm gì chứ?

Đúng là tự làm khó mình.